Chương 20
Đức phì cười, nghiêng người chìa tay về phía cửa mời Quỳnh ra trước. Quỳnh cũng mỉm cười, tự nhiên thấy vui vui. Anh chàng IT man này chắc mới thoát danh hiệu IT boy chưa lâu, cách ăn mặc trông rất là xì tin, áo sơ mi hoa và quần có dây đeo ăn theo mốt của mấy anh chàng trong phim Vườn sao băng phiên bản Hàn Quốc. Anh ta hất đầu về phía cô, giọng vui vẻ:
- Em đi thực tập hay đi làm?
- Dạ, em làm thử việc.
- Lương thử việc cũng được phết, nhưng phòng đấy… Thế em học trường nào ra nhỉ? – Đức nói lảng rất nhanh.
- Em học Ngoại ngữ Thanh Xuân. Anh làm đây lâu chưa?
- Cũng mới thôi, anh vừa ra trường năm ngoái.
- Máy em liệu có khó sửa không ạ?
- Không, năm phút là xong ý mà.
Quỳnh mỉm cười, không phải vì mừng rỡ trước câu trả lời của Đức, cô biết sự cố tụt nút kiểu đó chỉ là muỗi với một người thạo về phần cứng máy tính, mà là vì thái độ thân thiện của anh ta. Dường như mấy câu trao đổi qua loa để người bên cạnh đỡ bị cảm giác trống trải thừa thãi này là đoạn hội thoại dài nhất mà cô thực hiện hôm nay. Nụ cười của Quỳnh thậm chí vẫn đọng nhẹ trên môi khi cô cùng Đức bước vào phòng. Nó sẽ còn phảng phất ở đó nếu như gã IT boy thân thiện này không chào người có bộ mặt khó đăm đăm đang ngồi ở chiếc bàn cuối phòng bằng một câu sét đánh:
- A, anh Đăng, lâu lắm mới gặp, cháu nhà anh sao rồi, khỏi ốm chưa?
- Cháu nào?
- Thì con trai anh ý!
( ) Đoạn này nghĩa là Cúc Anh “luộc” bài trên diễn đàn của người hâm mộ và sửa những chỗ dùng từ không chính thống để che giấu, nhưng lại bỏ sót một chữ nên vẫn lộ.
***
Đăng tắt máy, mở cổng, đẩy xe vào nhà. Để tránh những đợt trải nhựa tôn nền đường vô tội vạ, nhà anh xây cao hơn mặt đường đến gần nửa mét, lối dẫn từ vỉa hè vì thế khá dốc, bình thường anh vẫn cài số hai rồi phóng lên. Nhưng hôm nay thì thao tác tiện lợi ấy lại là một điều cấm kị, ít nhất là với bà chủ nhà. Như có thần giao cách cảm, người đang xuất hiện trong tâm trí anh ló ra từ gian bếp.
- Sao về muộn thế con?
- Đường tắc quá ạ – Đăng trả lời, quên điều chỉnh âm lượng cho phù hợp.
Vị nữ thần đang tay đũa tay chảo ngay lập tức thể hiện uy quyền. Bà lừ mắt, chu môi ra mấy tiếng suỵt suỵt, hạ nghiêm lệnh: trật tự nào. Con trai bà ngay lập tức hạ giọng như thể đang trao đổi điều gì bí mật lắm:
- Tin đang ngủ hả mẹ? Bố đâu ạ?
Bà mẹ thì thào với vẻ có thể gọi là lấm lét:
- Vừa mới ngủ thôi đấy. Cả ngày quấy lắm.
Đăng biết cả hai câu đều không phải để tả bố anh, dĩ nhiên, vì ông đang đi xuống cầu thang, tay xách chiếc xô lau nhà và mặt trông không có vẻ gì là ngái ngủ. Mẹ anh lờ tịt sự có mặt của ông, tiếp tục hỏi con trai cưng:
- Con đói không?
Mỗi lần nghe mẹ hỏi câu ấy, Đăng biết là bữa cơm tối sẽ được hoãn lại ít nhất đến sau chương trình Dự báo thời tiết của VTV. Lý do có thể vì mẹ anh định làm món canh cua, đã đi chợ mua đủ cả cà chua, hành, khế lẫn rau sống ăn kèm, nhưng quên mua cua; có thể vì lúc bốn rưỡi chiều bố anh đã nghe bà bán bánh giò mời mọc bùi tai, lỡ mua tận ba chiếc và đã hăm hở rủ vợ ăn luôn cho nóng… Nói chung, việc Đăng cần làm bây giờ không phải là khai báo tình trạng đầy vơi của dạ dày, cũng không phải là hỏi nguyên nhân – hành động rất có thể sẽ dẫn đến những cuộc đổ lỗi kể tội bất tận, mà là lên phòng, tắm gội rồi tìm cái gì để giết thời gian trong lúc chờ đợi. Một số lựa chọn cho khoảng hai tiếng rảnh rỗi được vạch ra: đọc sách, xem phim hay rủ bố anh ra sân vận động gần nhà đánh cầu lông… Cuối cùng, Đăng chọn một thứ mà bình thường anh ít chọn nhất: công việc.