Chương 14
Nhà hàng Tây ở trung tâm thành phố.
“Sao anh không ăn?” Hứa Úy Nhiên trả thực đơn lại cho bồi bàn, “Em nhớ anh rất thích vị thịt bò bít tết ở đây mà.”
Lệ Đông Nhất vẫn chưa nói gì, ngồi yên như cũ.
Hứa Úy Nhiên tự mình trải khăn ăn xong, cầm lấy nĩa, nếm một miếng, khen, “Hương vị vẫn không tồi, mấy năm rồi hiếm khi mùi vị vẫn như cũ.”
“Tại sao lại về?” Lệ Đông Nhất hỏi một câu.
Hứa Úy Nhiên cười khẽ, “Đương nhiên là nhớ anh, à, đúng rồi, còn có Nam Hợp nữa, nó thật đáng yêu.”
Lúc Lệ Đông Nhất vừa nghe đến Nam Hợp, cơ thể cứng lại một chút, lát sau, anh dựa người vào lưng ghế, giọng nói bình tĩnh, “Tôi nghĩ, cô hẳn là người hiểu rõ nhất, Nam Hợp và cô không có bất cứ quan hệ gì.”
Hứa Úy Nhiên không để tâm, “Em biết sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, anh thông minh như vậy, có chuyện gì có thể giấu giếm được anh.” Cô khẽ thở dài, vẻ mặt không buồn bã, ngược lại như là tự hào về anh, buông dao nĩa, tao nhã lau miệng, “Anh yên tâm, yêu cầu của em rất đơn giản, em muốn có một công việc.”
“Công việc?” Lệ Đông Nhất cười lạnh lùng, “Tôi không chấp nhận yêu cầu của cô, mặt khác, tôi cũng không nghĩ rằng với năng lực của cô, cô sẽ không tìm được việc.”
Khi anh và cô thương lượng chuyện ly hôn, cũng bồi thường cho cô một số tiền khá lớn, có lẽ là nguyên nhân chủ yếu để cô có thể đồng ý ly hôn.
Hứa Úy Nhiên vẫn duy trì tác phong tốt và nụ cười đúng mực, “Không phải em đang xin anh, mà đang yêu cầu anh.” Từ trong túi xách, cô rút ra hai bản hợp đồng, “Em mong anh còn nhớ, em là một trong số cổ đông trong công ty của anh.”
Không chỉ là một trong số cổ đông, hơn nữa còn là một cổ đông rất quan trọng.
Lệ Đông Nhất không cần xem, anh biết đó là sự thật.
“Tôi không nghĩ rằng điều này cần thiết cho cô,” anh nhìn vào mắt cô, “cô hoàn toàn không cần vất vả kiếm tiền.”
Mỗi tháng khoản hoa hồng theo cổ phần chuyển cho cô cũng đủ duy trì cuộc sống giàu có thậm chí là sa hoa của cô. Anh không tin cô tình nguyện để bản thân cực nhọc.
“Không đâu, Đông Nhất, anh sai rồi, ai ai rồi cũng sẽ thay đổi,” trên mặt của Hứa Úy Nhiên có vẻ chờ mong, “em bỗng nhiên muốn nếm trải mùi vị tự mình kiếm tiền, chắc là sẽ tuyệt lắm.”
“Đây là nguyên nhân cô về nước?” Lệ Đông Nhất không hề có ý muốn nói chuyện sâu hơn với cô, “Tôi sẽ bảo trợ lý Từ sắp xếp.”
“Thật ra, em nghĩ tới hoàn cảnh gặp lại của chúng ta,” Hứa Úy Nhiên hất cằm, giống như con thiên nga kiêu ngạo, “Em không ngờ, anh lại không nhớ em chút nào.”
Là một chút cũng không nhớ, trong mắt anh, một chút tình cảm cũng không có, anh lạnh lùng vô cảm, cô nhìn thấy rõ ràng.
“Cô nói đúng đó.” Lệ Đông Nhất đứng dậy, đẩy ghế ra, “Tôi đi đây, sau này có chuyện gì, trợ lý Từ sẽ thông báo cho cô biết.”
Ngụ ý là anh sẽ không gặp lại cô?
Hứa Úy Nhiên cúi đầu, vội vàng đứng lên, đuổi theo anh, tiếng nói hơi lớn, nhắc nhở bóng lưng cao lớn đĩnh đạc của anh, “Lệ Đông Nhất, sau này chúng ta làm việc chung, anh không hy vọng nhìn thấy em sao?”
Bước chân Lệ Đông Nhất vẫn trầm ổn đi ra ngoài.
Hứa Úy Nhiên có chút thất vọng, quay về chỗ ngồi, vẻ mặt u ám ngồi xuống.
Thức ăn vẫn còn tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, nhưng cô không còn chút hứng thú ăn uống gì.
***
Lệ Nam Hợp đã ăn vài thứ, bụng cũng không còn đói nữa, ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ, giúp mẹ rửa rau.
Rau là của hôm qua đi siêu thị mua, nhặt sạch sẽ rồi bỏ vào trong tủ lạnh.
Một bó cải xanh, chỉ mấy cọng, ốm nhom vàng vàng đã mất 8-9 tệ. Tân Đồng bấm bụng mua mấy bó, mùa thu, rau tươi vốn dĩ rất hiếm, mặc dù Nam Hợp không kén ăn, nhưng trong các loại rau lại thích cải xanh nhất.
Nam Hợp đang lẩm nhẩm hát bài gì đó, có lẽ mới học được ở trường, bàn tay nhỏ xíu cầm cọng cải lên kỳ cọ, cẩn thận đặt ở một bên, rồi cầm tiếp một cọng nữa, nhìn ngắm, lại kỳ cọ.
Tân Đồng ngắm dáng vẻ rửa rau thật đáng yêu của cậu, gần như quên mất công việc mình đang làm.
Hình như Nam Hợp cảm thấy mẹ đang dịu dàng nhìn cậu chăm chú, cậu quay đầu, nhoẽn miệng cười với mẹ.
Tân Đồng giúp cậu chỉnh nước, vẫn là nước âm ấm, sợ cậu bị lạnh, nhưng cũng không nóng đến mức phá hủy vitamin trong rau cải.
“Đồng tâm hiệp lực” làm cơm xong, Nam Hợp bày chén đũa, Tân Đồng dọn món cuối cùng lên bàn.
Có tiếng gõ cửa.
Người đầu tiên xuất hiện trong đầu Tân Đồng là Lệ Đông Nhất.
“Có lẽ là ba con,” Tân Đồng giúp Nam Hợp buộc yếm xong, “Mẹ đi mở cửa, con ngoan ngoãn ăn cơm trước đi nha.”
Nam Hợp gật đầu, tự mình cầm đũa tập ăn.
Cửa vừa mở ra.
“Dao Dao, cậu,” Tân Đồng mở to mắt, miệng suýt chút không khép lại được, “Sao cậu lại đến đây?”
Người vất vả mệt nhoài đứng ngoài cửa, không phải là người nào đó mà là Đồng Dao?
Đồng Dao quẳng ba lô xuống đất, “Sao nào? Chẳng phải cậu nói, nơi này chính là nhà mẹ đẻ của mình, lúc nào cũng hoan nghênh mình trở về sao?” Cô đổi giày, đi qua Tân Đồng, thuận tiện vỗ vai cô, “Lâu rồi không gặp mình, xúc động quá hả?”
Tân Đồng vẫn còn đang duy trì tư thế đứng và biểu hiện vừa rồi.
Đồng Dao nhún vai, “Được rồi, mình biết cậu xúc động khi nhìn thấy mình, mình cũng nhận rồi, cậu hoàn hồn được rồi đó.” Cô khịt khịt mũi, “Thơm quá, xem ra đúng lúc thật.”
Có thể ăn cơm rồi! Đồng Dao bay nhanh vào nhà vệ sinh, nhấn một chút gel rửa tay, chà bọt rửa tay.
“Cái đó,” Tân Đồng đuổi đến, “Mình có chút chuyện muốn nói với cậu.”
“Nói gì,” Đồng Dao chà tay, “Từ từ đã, để mình ăn cơm trước, có cả một buổi tối, đủ để cậu từ từ nói mà.”
Sự hấp dẫn của thức ăn thật sự rất lớn, nhạy bén như phóng viên Đồng Dao, cũng không chú ý tới vẻ khác lạ trên mặt Tân Đồng, không, phải là vẻ mặt rất khác lạ.
“Tân Đồng!!!”
Giọng nói của Đồng Sao nghe qua rất lạ, vẻ mặt lại càng vặn vẹo đến khó tin, “Không phải cậu đã quên giải thích gì đó với mình chứ?!”
Trong phòng ăn sáng choang, một cậu bé với cái miệng bóng nhẫy, đang lùa từng miếng cơm vào miệng.
Thì đã nói có chuyện muốn nói với cậu rồi mà, Tân Đồng chậm rãi đi tới.
“Mẹ.” Nam Hợp buông đũa, nhảy từ trên ghế xuống, nhanh chóng trốn sau lưng Tân Đồng.
Cô này đáng sợ quá.
Lần này, Đồng Dao đi gần nửa tháng, vé máy bay bán sạch, đành phải ngồi xe lửa trở về.
Trên chuyến xe một ngày hai đêm, đầu tóc cô bù xù, quần áo nhàu nhĩ do chen lấn, hơn nữa, bị cậu bé ở trước mặt làm cho kinh ngạc, nên biểu hiện của cô đương nhiên có hơi quái lạ.
“Cậu đừng nói với mình, đây là con trai cậu nha.” Đồng Dao nhìn cái đầu thò ra sau lưng Tân Đồng.
Một đôi mắt to đen láy đúng chuẩn, nhìn về phía cô tràn ngập hiếu kỳ.
“Ừ,” Tân Đồng kéo Nam Hợp ra, ngồi xổm người, “Nam Hợp, đây là…”cô nghĩ rồi nói tiếp, “dì Đồng Dao.”
“Chào dì.” Tiếng chào hỏi của Nam Hợp lễ phép làm sao.
Đồng Dao bị kích thích quá lớn, dĩ nhiên xem nhẹ xưng hô “dì” khiến bản thân cô ghét nhất, “Nó mấy tuổi?”
“Bốn tuổi.” Tân Đồng biết sớm muộn gì cũng phải nói với cô, dứt khoát không nói dối cô nữa.
“Bốn tuổi?” Đầu óc Đồng Dao nhanh chóng xoay chuyển, “Cậu, năm ba đại học cậu bảo lưu, chính là đi sinh nó?!”
Trong đầu cô nhanh chóng hiện ra toàn bộ quá trình sự việc.
Quan hệ của Lệ Thịnh và Tân Đồng được xác lập, tình cảm của hai người tiến triển nhanh chóng, sau đó củi khô dễ cháy, Tân Đồng mang thai, không muốn đem đến phiền phức cho Lệ Thịnh, nhưng lại luyến tiếc không muốn bỏ đứa bé, nên dứt khoát xin bảo lưu nghỉ học, đi xa tha hương, sinh con. Cho đến khi Lệ Thịnh về nước, hai người gặp lại, sau đó, chính là như hiện giờ.
Cuộc sống tiểu thuyết biết bao.
“Làm tốt lắm!” Đồng Dao rút ra kết luận, khen ngợi vỗ vỗ vai Tân Đồng, tuy rằng chuyện Tân Đồng gạt cô sinh đứa bé là chuyện không thể dễ dàng tha thứ, nhưng mà, “Lớn vậy rồi, đợi đến khi cậu và Lệ Thịnh kết hôn, đúng lúc có thể làm hoa đồng.”
Suy nghĩ một chút, như vậy cũng thật lãng mạn.
Ý cười Đồng Dao nổi rõ lên mặt, chải chải mớ tóc bóng nhờn, “Ăn cơm trước đi.”
“Chuyện đó,” Tân Đồng không biết nên từ từ nói sau, hay là gì gì đó, “ Cái đó, không phải là con của Lệ Thịnh.”
What!!!
Đồng Dao cảm thấy đầu mình như bị phang trúng một cú.
“Là của ai?” Cô cảm thấy đầu lưỡi mình như lớn hơn, tiếng nói cũng hàm hồ hơn.
“Ờ thì, chú út của Lệ Thịnh.”
Lại bốp một cú, chỗ ấy đã bị đập đến lõm vào.
“Thiệt hay giỡn?”
“Không giỡn.”
“Mình muốn ăn cơm trước.” Đầu Đồng Dao choáng váng, cảm thấy chính mình như bị tuột huyết áp.
“Ờ.” Tân Đồng làm như cô vợ trẻ, giúp Đồng Dao lấy cái này, bưng cái kia, thiếu điều chưa đưa tay đút cô ăn.
Bạn nhỏ Lệ Nam Hợp có chút đố kỵ, buồn bã không muốn ăn cơm.
Mẹ đối xử với “dì quái lạ” ấy tốt quá, không thèm để ý đến cậu.
“Con tên Nam Hợp à?” Đồng Dao lùa mạnh hai miếng cơm, nhai mấy cái rồi nuốt xuống, mới có chút sức lực.
“Dạ.” Nam Hợp vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của mẹ cậu, vì “dì quái lạ” mà bóng lưng mẹ đi rất vội.
“Lại đây.” Đồng Dao chấp nhận sự thật, buông đũa xuống, “Cho dì ôm một cái nào.”
Cậu nhóc này thật sự là càng ngắm càng yêu.
Khuôn mặt bụ bẫm, không biết bẹo vào sẽ thế nào.
“Nam Hợp?” Tân Đồng ôm cậu đến bên cạnh mình, “Sao vậy con?”
Nam Hợp hoàn toàn vùi mình vào trong lòng mẹ, cậu không muốn “dì quái lạ” ôm, cậu chỉ thích mùi hương thơm dịu nhẹ trên người mẹ cậu thôi.
“Cậu làm nó sợ.” Tân Đồng bất đắc dĩ liếc Đồng Dao một cái, kéo Nam Hợp sang một bên.
Đồng Dao lắc đầu, lại cặm cụi ăn cơm.
Đứa bé này nếu là con của chú út Lệ Thịnh, vậy Lệ Thịnh hiện giờ thế nào?
Trong lòng cô trào dâng một cảm giác kỳ lạ, cô nhớ đến mấy chuyện ngốc nghếch mà Lệ Thịnh làm vì Tân Đồng.
Anh dò hỏi xem Tân Đồng thích ăn gì, mua xong bảo cô đưa cho Tân Đồng, nói là cô mua. Anh hỏi xin cô thời khóa biểu của Tân Đồng, trước khi chưa thổ lộ với Tân Đồng, đều lén chạy đến phòng học, ngồi sau lưng Tân Đồng, có thể ngồi suốt ba khóa học. Lúc Tân Đồng không nói không rằng biến mất, anh suýt nữa lật tung cả thành phố để tìm cô.
Từng chuyện từng chuyện, cô nhớ giúp anh, cũng nhớ giúp Tân Đồng.
Hiện giờ thế này, hai người họ phải tiếp tục như thế nào đây?