Chương 73: Bức vấn
Hách Liên Bột còn chưa đem nam nhân ôm một lát đã bị Bạch Vô Thương đẩy ra, chỉ thấy gương mặt đối diện lạnh lùng nói : “Ngươi nếu là Hách Liên Bột, ta chính là Thiên vương lão tử, ta xem ngươi xiêm y không chỉnh, tóc rối tung không giống Đại thiền vu Hung nô, thật giống nam sủng thì có.”
Trong ấn tượng của Bạch Vô Thương, hoặc là nói do Trương Tứ Phong lâu ngày miêu tả, nam nhân cho rằng Đại thiền vu Hung Nô là một tên mặt toàn bột phấn, bụng phệ ghê tởm.
Lại nhìn nam tử cười khổ trước mặt, mặt mày tuấn lãng, bá đạo mà không mất ôn nhu, dáng người cao to, trên người chỉ có một chiếc áo đơn độc không che lấp được khí lực cường kiện, làm kẻ khác nóng má lên….
“Ha ha ha !” Nghe xong lời của Bạch Vô Thương, Hách Liên Bột lớn tiếng cười, nam nhân này sao lại có thể đáng yêu như vậy, đem y xem như “nam sủng” ?
“Ngươi cười cái gì ?” Bạch Vô Thương nhíu mày nói, “Ta khuyên ngươi vẫn là tốt nhất mau rời khỏi đây, gạt người lừa ta sẽ gặp báo ứng !”
“Ngươi sao lại biết ta lừa ngươi, sao lại không tin ta là Đại thiền vu Hung Nô ?” Hách Liên Bột thở dài, thân thủ nắm lấy tay nam nhân, đối phước lui một cái dùng hết sức đá lên một cước, khiến cho Hách Liên Bột không thể không lui ra phía sau vài bước.
“Vô Thương à….”
“Nếu ngươi thật sự là Đại thiền vu Hung Nô, ta đây càng muốn đánh ngươi !” Một câu, nam nhân liền hướng về phía Hách Liên Bột đá lại đây, Hách Liên Bột cũng không dám đỡ lại, chỉ lui về sau.
“Vô Thương à, ngươi nghe ta…”
“Ngươi ? Ngươi là ai, là Hách Liên Bột hay là Bạch Niệm ?” Bạch Vô Thương hừ lạnh một cậu một quyền đánh vào ngực Hách Liên Bột, gặp nam tử đau mới hừ một hơi thả chậm tay chân.
“Ai…” Thừa dịp Bạch Vô Thương thả chậm động tác, Hách Liên Bột đi nhanh tiến lên bắt lấy tay nam nhân,
Ngươi phải nguyện ý, ta thành thành thật thật nói rõ cho ngươi, ngươi hỏi cái gì, ta đáp cái đó.”
“Ngươi buông ra cho ta !” Bạch Vô Thương giãy dụa không cho Hách Liên Bột ôm lấy, gặp nam tử không có ý tứ buông ra liền một cước hung hăng dẫm lên chân Hách Liên Bột, đối phương quả nhiên kêu rên một tiếng.
“Ừm…. bá đạo như lúc ban đầu.” Vẫn không buông ra, Hách Liên Bột ha hả cười khẽ nói.
Do hai người ồn ào quá mức, vệ binh tuần tr.a đều nhanh chóng lao vào, mỗi người đều tay cầm thương cầm kiếm, vốn định bảo hộ Đại thiền vu, ai ngờ vừa vào đến trong viện liền nhìn thấy Đại thiền vu ôm một Bạch y nhân vào ngực, mà bạch y nhân kia đưa lưng về phía họ, không thấy rõ bộ dạng.
Lại nhìn thấy Hách Liên Bột một thân đơn bạc, tóc rối tung… hết thảy, tựa hồ không thể nói.
“Đi xuống đi, nghe được tiếng gì cũng không cho tiến vào.”
“Dạ, Thiền vu.” Lúc này không đi thì còn chờ lúc nào, quấy phá chuyện tốt của Thiền vu, ai cũng không sống nổi, lại ào một cái cúi đầu nhanh chóng lui ra, trong viện chỉ còn lại hai người.
“Lúc này ngươi sẽ tin ta là Hách Liên Bột chứ ?” Nam tử thở dài, một tay vẫn giam cầm nam nhân, một tay hướng về phía thắt lưng nam nhân.
“Vậy Bạch Nịêm là ai ?” Nam nhân không giãy dụa nữa.
“Là tưởng niệm… Bạch Vô Thương.”
“Không phải tưởng niệm Nguyên Bạch Lệ sao ?”
“Ngươi… ngươi đã biết ?” Trong mắt nam tử hiện lên một tia đau đớn, lực đạo ôm nam nhân lại lớn hơn nữa, Bạch Vô Thương rốt cục đối với chuyện trước kia biết được bao nhiêu, nam tử không biết, cũng sợ hãi nam nhân sẽ lại nhớ lại những chuyện u ám không dứt trước kia, nếu đã từng trải qua một lần, vì sao còn muốn đem trí nhớ trở lại ?
Trương Tứ Phong không phải nói sẽ không đem chuyện tình nói cho Bạch Vô Thương sao ? Vì sao Vô Thương lại một mình chạy đến đây ?
Xem ra tên kia cũng không đáng tín nhiệm.
Bạch Vô Thương giãy khỏi cái ôm của Hách Liên Bột, xem xét nam tử mặt đầy hối hận, chẳng lẽ nam tử trước mắt này từng muốn giết ch.ết người của y sao ?
Chính là vì sao thấy thế nào cũng không giống ? Nếu muốn giết hắn, lần trước gặp mặt vì sao không động thủ, thị vệ vừa rồi tiến vào sao không ra lệnh bắt hắn ?
Vấn đề xen lẫn cùng nhau khiến Bạch Vô Thương mê loạn, cắn răng, nam nhân lôi kéo Hách Liên Bột hướng vào phòng. “Đây là phòng nguơi ?”
“A ? Ừm..” Bị động tác đột ngột của Bạch Vô Thương dọa đến, Hách Liên Bột theo bản năng trả lời.
Bạch Vô Thương đảo khách thành chủ, lôi kéo Hách Liên Bột vào căn phòng trống, người trong phòng sớm đã bị Hách Liên Bột khiển lui, giờ phút này không còn một bóng người.
“Ầm” một tiếng đẩy Hách Liên Bột lên giường, nam tử còn chưa rõ là chuyện gì xảy ra, thì cả người lún xúông, Bạch Vô Thương đã bắt hắn đặt ở phía dưới, đôi mắt sáng ngời hữu thần trừng mắt nhìn hắn, Hách Liên Bột trong lòng chột dạ, nam nhân muốn làm gì ?
“Bây giờ, thành thật trả lời ta !” Cứ như vậy ở trên người Hách Liên Bột tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, Bạch Vô Thương nhìn xuống nam tử.
“Ha hả, được, ngươi hỏi cái gì, ta đáp cái đó.” Bị nam nhân ngồi như vậy trên người, Hách Liên Bột tuyệt không phiền não, ngược lại cả người tiếp xúc lẫn nhau lại cảm thấy một tia sung sứong, lại nhìn phản ứng giờ phút này của nam nhân, xem ra đối với chuyện trước kia cũng chẳng biết bao nhiêu.
“Ta là Nguyên Bạch Lệ ?” Lúc nói chuyện, trong giọng nam nhân có một tia do dự cùng hoài nghi.
“Đúng, ngươi từng là Nguyên Bạch Lệ, Nhiếp Chính vương của Thiên Triều.” Ngươi hiện tại, là Bạch Vô Thương.
Ôm tay trước ngực, Bạch Vô Thương gật gật đầu, tiếp tục hỏi : “Ngươi là Đại thiền vu, ta là Nhiếp chính vương, chẳng lẽ chúng ta trước kia quen biết nhau ?”
“Chúng ta không chỉ có biết nhau, mà là tình lữ từng ân ái.” Khóe miệng nam tử nhếch lên thành độ cong, cười nhìn Bạch Vô Thương có chút kinh ngạc.
“Tình lữ ?” Bạch Vô Thương kinh ngạc nói, “Sao có thể nào ta từng ngủ cùng với ngươi ?”
Hách Liên Bột cười to một trận khiến nam nhân một quyền đánh lên người y : “Cười cái gì ! Đã từng ngủ hay chưa ?”
“Đã từng, đã từng…” Nhịn cười, Hách Liên Bột một bàn tay xoa bàn chân của nam nhân đặt trên người mình, “Chúng ta không chỉ ngủ ở trên giường, mà còn ngủ trên lưng ngựa.”
Không vì lời của Hách Liên Bột mà cười, ngược lại một chưởng gạt ra móng vuốt của Hách Liên Bột, nam nhân lạnh mặt, lạnh giọng nói : “Nếu chúng ta là tình nhân, vậy ngươi vì sao muốn giết ta ?”
Trong thanh âm lộ ra sự run rẩy… vì sao, chỉ cần tưởng tượng đến ngươi từng muốn giết ta, lòng tựa như bị đao cắt.
Nếu chúng ta từng là tình lữ, vì sao lúc trước ngươi một câu cũng không nói liền ra đi.
“Bạch Lệ…” Nam tử thở dài, khẽ đứng dậy đem nam nhân kéo xuống bên người mình.
“Nói đi, vì sao muốn giết ta ?” Cơ hồ là mặt kề mặt, nam nhân nhìn chăm chú vào đôi mắt tràn đầy yêu thương cùng hối hận của Nguyên Bạch Lệ, dây dưa hỏi.
“Bởi vì ta là tên khốn kiếp.” Hách Liên Bột ôm lấy tấm lưng của nam nhân, thấp giọng nói, “Là tên khốn kiếp tội đáng ch.ết vạn lần…”
“Khốn kiếp, lần trước ở rừng mai, ngươi là đến tìm ta sao ?”
“Phải,” nam tử trầm giọng nói.
“Vì sao muốn đến tìm ta ?”
Nam tử gắt gao ôm nam nhân, nụ hôn nóng bỏng bao quanh đôi môi cắn chặt của Bạch Vô Thương, một nụ hôn ngắn ngủi mà nhiệt liệt, sau nụ hôn như thiêu đốt linh hồn ấy, nam tử nhẹ nhàng nói ra bốn chữ : “Vì ta yêu ngươi.”