Chương 51: Chuyện năm xưa
Sáng hôm sau lâm triều, Từ Thiệu Huân bất ngờ dâng chiếu thư xin rời khỏi kinh thành cùng thê tử, trở lại biên quan.
Có không ít lời bàn tán. Minh đế cũng không khỏi bất ngờ trước tấu xin của hoàng đệ. Sao lại ngay lúc này?
-Trẫm sẽ xem xét yêu cầu của Tứ vương gia sau. Bãi triều….
Nếu Từ Thiệu Huân trở lại biên quan, bên cạnh Từ Thiệu Minh sẽ không còn ai đáng tin cậy. Mà ngoài Huân đệ, hắn đã từng tin cậy ai đâu?
Ánh mắt Thành Tư Dẫn thoáng tối lại. Không lẽ Từ Thiệu Huân đã phát hiện ra âm mưu nhắm vào hắn? Mà cũng không phải. Từ lâu rồi, Tứ vương gia có sợ gì hung hiểm? Bao lần hắn xả mạng bảo vệ Minh đế, bảo vệ hoàng hậu Chương Khanh, làm rạng danh một chiến thần.
-Đệ muốn về biên quan. Đệ muốn bỏ hoàng huynh ở lại sao?
Trong cung, Từ Thiệu Minh lên tiếng. Hoàng đệ sẽ không bao giờ rời xa mình cũng có lúc muốn để Minh đế lại sao?
-Đệ biết…Hoàng huynh muốn đệ ở lại không phải để bảo vệ cho cung đình này. Hoàng huynh hoàn toàn đủ năng lực bảo vệ mình và hoàng tẩu. Đệ ở lại, giúp hoàng huynh tránh cho điệt nhi sắp ra đời áp lực. Mạng sống của đệ thuộc về hoàng huynh và hoàng tẩu. Nhưng khi nàng nói, nàng có cốt nhục của đệ….Đệ còn có con cái. Đệ không muốn ch.ết trước khi con đệ chào đời.
Có một thoáng sững sờ trong mắt Minh đế. Thiệu Huân làm cha. Hắn yêu thương thê tử. Cũng như Từ Thiệu Minh, nó cũng muốn đứa trẻ của mình lớn lên trong yên ổn. Hoàng cung tranh đấu. Trở thành mục tiêu cho người hãm hại, dù khôn ngoan, dù bản lĩnh cũng khó tránh nguy hiểm bản thân.
-Đệ bỏ ta ở lại đây sao?
Khi Minh đế còn là một đứa trẻ,chỉ lớn lên trong cô độc. Ban đầu chỉ là muốn có quyền lực để không ai giành khỏi tay mình thứ yêu thích, giờ lại muốn giữ quyền lực nhằm bảo vệ những người thân thuộc. Từ Thiệu Huân không chỉ là hoàng đệ. Đó là thâm tình duy nhất, là người Từ Thiệu Minh thực sự thương yêu.
-Hoàng huynh còn có hoàng tẩu, điệt nhi. Đệ còn có nương tử, con của đệ. Ngày trước, đệ vì hoàng tẩu đã bỏ lỡ một người phụ nữ, để nàng ở lại một mình….Hiện giờ hoàng huynh nỡ để đệ một lần ân hận nữa sao?
Nỗi đau của Từ Thiệu Huân dâng tràn trong mắt. Hắn chưa bao giờ quên thiếu phụ với đôi mắt buồn đẫm lệ. An Bình cũng nhìn hắn bằng đôi mắt như vậy. Nàng mang thai, nàng sợ hãi, nàng cần được che chở. Từ Thiệu Huân không thể để một lần nữa nỗi giày vò ân hận đó lặp lại, khiến hắn mất ngủ hàng đêm.
-Hoàng huynh…
-Hoàng huynh hiểu -Từ Thiệu Minh thở dài- Đệ đi đi….Bảo vệ nàng cho tốt. Đi đi…
Từ Thiệu Huân bước ra cửa. Tay Minh đế xiết chặt lại. Không còn Huân đệ bên cạnh, hắn không còn phải e dè nữa. Đứa trẻ, Chương Khanh là thứ quý giá còn lại, dù đổi bằng mạng sống của thiên hạ, Từ Thiệu Minh cũng không màng….
Bên ngoài hoàng thành, bên cạnh xe ngựa là một vóc dáng đang run rẩy. Lả lướt như sương mai buổi sớm, khuôn mặt xinh đẹp tựa gió xuân tràn đầy thê lương, buồn bã. Thấy Từ Thiệu Huân, giọng nói trong trẻo cất lên:
-Tứ ca…Tứ ca…..
Cách gọi thân thiết ấy. Chỉ có một người…
-Trang vương phi tẩu tử. Thiệu Huân xin được bái chào.
Là Điệp Ảnh. Nàng khoác lên người bộ xiêm y màu tím, giống như trong ký ức ngày nào thơ ấu. Từ Thiệu Huân hay trêu nàng bằng cách bắt bướm trong lòng bàn tay, giả vờ tặng cho Điệp Ảnh, rồi khi nàng vươn tay ra chờ đợi, hắn thả bướm bay mất, để nàng bật khóc bắt đền.
Tình dang dở. Nàng trao lại cho hắn lồng nhốt bướm. Điệp Ảnh thân sinh nơi đài cát, không thể theo Từ Thiệu Huân bôn ba xuôi ngược. Huống gì, người hắn bảo hộ là Từ Thiệu Minh, hoàng tử không có tương lai.
-Năm đó, sau khi trả Tứ ca lồng bướm, muội đã rất hối hận -Điệp Ảnh khóc nấc lên -Muội nhờ Hương nhi mang thư đến, bảo là sẽ đợi Tứ ca ở Điệp cốc. Nhưng muội đợi mãi, cả đêm Tứ ca không đến. Sau đó….muội phải xuất giá, lấy phu quân. Nhưng….nhưng muội không quên Tứ ca được. Dù là Thế tử phi của Tư Dẫn, muội vẫn nhớ Tứ ca….Tứ ca….
Trong lòng nàng luôn mong một ngày gặp lại. Bên cạnh Thành Tư Dẫn, dù chăn gối cùng với hắn, Điệp Ảnh vẫn hình dung khuôn mặt cương nghị của Từ Thiệu Huân trước mặt. Đến khi gặp lại, nhìn hắn âu yếm bên thê tử, lòng nàng vừa chua xót lại vừa khó chịu. Một nỗi ganh tị càng lúc càng lớn dần thôi thúc…Tứ ca của nàng. Hắn không lạnh lùng như thế. Nếu…nếu không có bất trắc, nếu lá thư ngày xưa đến tay hắn, người phụ nữ tươi cười hạnh phúc trong vòng tay Từ Thiệu Huân phải là nàng. Người con gái kia chỉ là vật thế thân, chỉ là người phụ nữ mà hoàng huynh ban hôn trong vội vã. Từ Thiệu Huân chỉ yêu nàng….Chỉ có mình nàng….
Từ Thiệu Huân có chút ngơ ngẩn khi Điệp Ảnh nói ra những lời ấy. Hắn nhanh chóng hình dung mọi chuyện. Lá thư Điệp Ảnh nói có lẽ đã bị hoàng huynh giấu đi. Cha Điệp Ảnh vốn là người không ủng hộ Từ Thiệu Minh, nếu Điệp Ảnh dám đi theo Thiệu Huân, càng thêm khó xử cho hai người khi phải lựa chọn giữa tình và hiếu. Hoàng huynh tuyệt tình của họ, song không thể trách người tàn nhẫn. Một khi tranh giành bá vị, con người ta buộc phải tính toán có lợi nhất cho mình.
Không duyên, không phận. Ngực Từ Thiệu Huân nhói lên đau buốt rồi lại bình ổn lại khi hình dung tới khuôn mặt của An Bình.
-Tẩu tử….Trách chúng ta không duyên phận. Hiện nay ta có thê tử, người cũng đã có phu quân. Thỉnh tự trọng….
Từ Thiệu Huân lên xe ngựa, phóng roi vun vút. Điệp Ảnh khụy xuống….Nước mắt đẫm ướt má nàng….
Đằng sau chợt có một bóng hình mờ ảo….Thân thể Điệp Ảnh bị ôm lấy….Nàng chỉ kịp kêu lên kinh hoảng. Bàn tay đó….Là của tướng công nàng…Thành Tư Dẫn. Đôi mắt hắn đỏ vằn như máu, lạnh nhạt nhìn Điệp Ảnh trân trân.
-Phu nhân…Để ta giúp nàng một chút. Không cần phải nhớ thương tình cũ làm gì….