Chương 57: Tiểu Thiên tố cáo
Trong lòng Tang Đồng đang vô cùng sung sướng. Kế hoạch đến thời điểm này diễn biến rất thuận lợi. Số độc trùng trong thi thể Trang vương phi là bằng chứng lớn nhất cho những lời ông ta nói. Hoàng thượng cũng không có phản bác. Một lát nữa thằng bé đó đến…Đêm qua ông ta đã thử và biết được, trong người đứa bé kia vẫn còn một lượng độc trùng lớn đang trú ngụ. Số độc trùng này của Tang Phi dùng, tuy không lợi hại bằng Tâm trùng nhưng dễ dàng điều khiển, một lúc nữa sẽ làm cho đứa bé kia thất khiếu chảy máu, co giật không ngừng. Còn Tứ vương gia…Chỉ cần có cơ hội tiếp cận, không khó gì để cài độc trùng vào thân thể hắn. Khi đó còn có thể làm theo lời Thái phi, điều khiển Tứ vương gia hành thích hoàng đế, thành công hay không cũng tạo nên cơ hội lớn, đảo lộn vương triều.
Mà không….Đâu dễ dàng như vậy. Thái phi và Thành Tư Dẫn nếu dễ dàng đạt được mục đích thì làm sao Tang Đồng còn giá trị lợi dụng nữa. Sau khi cài được trùng độc vào người Từ Thiệu Huân, ta sẽ không vội vàng gì điều khiển nó, đợi tới lúc Thái phi hoàn thành lời hứa đưa Tang Đồng lên vị trí Quốc sư. Thậm chí nếu bà ta lật lọng, có thể dùng độc trùng trao đổi với hoàng đế. Từ Thiệu Minh thương yêu em trai như vậy, chẳng lẽ lại tiếc chức vụ đó. Một khi còn nắm giữ tính mạng Từ Thiệu Huân, ông ta còn bao nhiêu cơ hội..Độc trùng chính là phương tiện, là báu vật của ông ta.
-Hồi hoàng thượng….Người đã đưa tới….
Trên chiếc cáng nhỏ, Tiểu Thiên nằm lăn lộn, vẻ mặt vô cùng khổ sở. Tang Đồng đến bên cạnh, tay vẫn cầm chiếc lọ trong suốt, kéo mạnh y phục cậu bé ra…
Thân thể nhỏ bé, gầy còm, còn hiện rõ vài vết sẹo. Nhưng làn da vẫn phẳng lì, không hề có dấu hiệu của độc trùng.
-Tang khanh gia….Đứa trẻ này….
-Không vội…Để thần….
Một mùi hương dìu dịu tỏa ra trong không khí. Tiểu Thiên hít phải luồng khí đó đôi mắt bất ngờ mở to. Trên tay Tang Đồng là chiếc lọ trong suốt, miệng ông ta lẩm bẩm một lúc lâu….
-A………..
Tiểu Thiên lại gào thét. Đôi mắt trong trẻo lướt qua Tang Đồng…Không ai kịp thấy, một sự lạnh nhạt trong mắt nó vừa vụt thoáng qua.
-Tiểu Thiên…Là mẫu thân đây.
-Mẫu thân….Tiểu Thiên ôm chặt lấy nàng, mếu máo-Khi Tiểu Thiên còn ở trong cung…
Mới nói đến đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đã xanh tái. Tiểu Thiên lại vùng vẫy trong tuyệt vọng. Tay ôm ngực lăn lộn, có vẻ rất đau…
-Tiểu Thiên, con sao vậy? -An Bình ôm chặt lấy đứa trẻ- Mẫu thân đây….Có mẫu thân đây…
-Mẫu thân ơi!
Tiểu Thiên ngước mắt lên nhìn Thái phi ngồi trên long xa, Thành Tư Dẫn hầu hạ phía sau rồi đột ngột hét lên:
-Là bà bà….Bà bà và một thúc thúc đưa con vào phòng, bắt con ăn thứ gì đó…- Khuôn mặt nhỏ nhắn dụi mặt vào ngực An Bình, nức nở- Thúc thúc nói, từ nay muốn làm gì cũng được. Thiên nhi rất là đau….Đau lắm mẫu thân ơi!
Tình huống diễn ra làm cho Long điện im lặng đi một lúc . Đứa trẻ nói là bị độc trùng hãm hại, giờ lại chỉ đích danh Thái phi là người hạ độc trùng cho nó. Thái phi cũng luống cuống. Không phải nói, đứa bé trúng độc trùng hoàn toàn bị khống chế hay sao?
Tang Đồng vội vã cho tay vào áo. Loại Bạch tử này mùi thơm dìu dịu, là thứ cổ trùng rất thích. Hắn nuôi chúng bằng là Bạch tử. Nhưng hôm nay lại có một đứa bé không bị độc trùng khống chế, đang điềm nhiên vạch tội Thái phi.
-Ăn nói hàm hồ….-Thái phi giận run người- Người đâu…
-Mẫu thân ơi…- Tiểu Thiên nấp sau lưng An Bình- Con thấy ngứa ngáy khắp người rồi….Từ đó đến giờ, con vẫn luôn như vậy. Có phải là….
-Không có gì đâu đồ ngốc -An Bình ôm lấy nó, trấn tĩnh- Không có sao đâu con…Tiểu Thiên không có bị gì đâu.
-Thúc thúc đó nói….-Tiểu Thiên bật khóc-Đứa trẻ nào đã ăn cái đó mà nói dối, sẽ bị vỡ ruột vỡ gan mà ch.ết. Vì vậy con mới nói hết chuyện trong phủ cho vị thúc thúc đó biết. Nói khi nào phụ thân đi, khi nào phụ thân về, khi nào phụ thân không có ở phủ. Con không có nói dối….Nhưng mà con thương mẫu thân lắm. Mẫu thân đừng ghét bỏ con…Đừng ghét bỏ con….
Vì vậy mà chuyện trong Tứ vương phủ bọn người này đều biết? An Bình cắn nhẹ môi, dỗ dành Tiểu Thiên trong lòng. Thái phi và Thành Tư Dẫn có phần ngơ ngẩn. Đúng là Tang Phi có cài cổ trùng trong người đứa trẻ nhưng từ khi hắn ch.ết đã không ai gặp lại nó, chuyện trong Tứ vương phủ hoàn toàn không phải do nó nói ra.
Tại sao đứa trẻ này lại nói thế? Nó muốn gì?
-Con còn nghe nói, trong bụng ai có loại đó, nếu nói dối, nếu hại người khác cũng sẽ ch.ết. Con không muốn ch.ết nên con không…-Tiểu Thiên lấy trong người ra một gói thuốc -Không bỏ thứ này vào trà cho phụ thân uống. Thúc thúc nói…Con không làm vậy sẽ khiến thứ trong người con cắn xé ruột gan con, cho con ch.ết không toàn thây. Mẫu thân ơi, con sợ lắm…Con sợ lắm….Mẫu thân ơi…
Lại là tiếng xôn xao của triều thần. Ai dám bỏ độc Tứ vương gia, lợi dụng một đứa trẻ, hãm hại Tứ vương gia?
-Tuyên vật…
Từ Thiệu Minh hạ lệnh. Nội giám vội vã lấy từ chỗ Tiểu Thiên gói thuốc. Trần Thái y ngửi mùi, biến sắc:
-Hồi hoàng thượng….Đây là mị độc Tây Vực, làm người thần trí bất loạn, dục tính sôi trào, sau khi phát tiết cũng sẽ khô cứng thân thể mà ch.ết. Độc này đã thất truyền, không biết vì sao?
-Vị đại thúc đó cho Tiểu Thiên…-Tiểu Thiên bật khóc- Tối đó thúc còn đợi phụ thân đi khỏi, ôm một cô cô rất chặt, đè cô cô đó xuống….Trong người cô cô đó có nhiều con vật bò ra lắm. Rất là đáng sợ…Vị cô cô đó….
Ánh mắt non nớt bắt gặp xác của Điệp Ảnh, tiếng khóc bật cao lên:
-Cô cô đó kìa….Thúc thúc đó kìa….
Ánh mắt dừng lại ở người Thành Tư Dẫn….Chuyện Tiểu Thiên kể, đúng như diễn biến của đêm qua, khi hắn ta đến sau Lưu Điệp Ảnh. Rõ ràng không có ai chứng kiến, tại sao đứa trẻ này lại biết rành mọi việc, như thể xảy ra trước mắt nó?
Tiểu Thiên đang dựng lên một câu chuyện không có thật. Nhưng đó là một đứa trẻ. Ai lại nghi ngờ lời nói một đứa trẻ thơ lại có thể biết nhiều chuyện, dùng nó để hại người…
Tang Đồng vội vã dùng thêm nội lực. Ông ta tìm thấy được sự liên kết với đám cổ trùng trong người Tiểu Thiên….Miệng lầm thầm những câu cổ chú, nếu không điều khiển được nó cũng để cho cổ trùng bị tiêu diệt, hủy đi mạng sống của con rối đang được điều khiển bởi một kẻ có năng lực cao hơn….
-Á….
Chiếc lọ thủy tinh trên tay Tang Đồng bỗng rơi xuống đất…Những cổ trùng nhỏ bé bò lổm ngổm bất thần di chuyển nhanh như chớp. Miệng ông ta há hốc…Đám cổ trùng hòa thành một búi, chui tọt vào miệng ông ta.
-A…
An Bình ôm lấy Tiểu Thiên né tránh…Từ Thiệu Huân đứng chặn trước mặt nàng khi nào không biết. Tang Đồng giãy lên vài cái, làn da hiện rõ đường di chuyển của những con cổ trùng bé nhỏ. Da thịt nứt toát rồi nổ tung thành muôn ngàn mảnh…Cái ch.ết còn thê thảm hơn so với Tang Phi.
Mắt ông ta vẫn còn trợn trừng không hiểu. Rõ ràng đã tìm được tín hiệu từ đám cổ trùng đó. Một mớ cổ trùng thứ cấp, tại sao, tại sao?
Khóe miệng Tiểu Thiên cũng vừa ứa ra một dòng máu nhỏ, được cậu bé kín đáo lau đi trong lặng lẽ. Cổ trùng là một sinh vật bé nhỏ nhưng nếu muốn hiểu hết chúng, cả đời Tang Đồng cũng chưa biết nổi đâu…..