Quyển 1 - Chương 41: Sự thật

Tư Mã Lưu Vân bất đắc dĩ than một tiếng, thay hai người trước mặt rót đầy ly rượu, Mạc Tử Thần lại đưa tay đẩy hắn ra.
"Vương phi không uống được rượu, ngươi đừng làm loạn."
"Khi nào thì ngươi cũng học được bộ dáng bảo hộ người khác?"


Ngược lại Tư Mã Lưu Vân không để ý tới hắn, đem ly rượu đẩy tới trước mặt Vãn Thanh.
"Tửu lượng vương phi ta đã biết, ngươi đừng vội ngăn trở."
"Vương phi." Mạc Tử Thần cau mày nhìn Vãn Thanh, giọng nói không vui, "Chớ nghe hắn, trở về phủ nếu để vương gia biết, chắc chắn lại tức giận."


Vãn Thanh vốn không muốn đón rượu Tư Mã Lưu Vân, nhưng vừa nghe hắn nhắc tới Phong Huyền Dịch, lại sảng khoái hô:
"Ngươi cho rằng ta sợ hắn sao?"
Mạc Tử Thần thấy ngăn trở không có hiệu quả, cũng không nói nữa, nhìn hai người trước mặt liên tiếp cạn chén, chỉ ngồi bên cạnh khuyên uống ít một chút.


Ăn xong một bữa cơm, đã có hai vò rượu xuống bụng, Tư Mã Lưu Vân hơi say lảo đảo vào phòng nghỉ ngơi, phái xa phu chạy xe ngựa đưa hai người trở về, Vãn Thanh bước chân ổn thỏa, cùng Mạc Tử Thần đem bao lớn bao nhỏ mang lên xe ngựa, xe ngựa liền nhanh chóng lên đường.


Đi không bao lâu, chỉ nghe xe ngựa lắc lư một tiếng liền ngừng lại, trước mặt truyền đến thanh âm thô to của hai nam tử.
"Không có mắt sao!"


Vãn Thanh nhìn Mạc Tử Thần đối diện, Mạc Tử Thần liền vén rèm xe đi xuống giải quyết, vuốt vuốt cái trán phát đau, Vãn Thanh vốn cho là hắn rất nhanh sẽ trở lại, nhưng không ngờ hắn mới vừa đi xuống, xe ngựa liền cấp tốc quay đầu, hướng một phương hướng khác chạy đi.


available on google playdownload on app store


Trong lòng giật mình, rèm xe bay lên lộ ra khung cảnh bên ngoài, Mạc Tử Thần ở phía sau muốn đuổi theo lại bị một nhóm người ngăn cản, đành quay sang đấu cùng bọn chúng.


Nghĩ thầm là bị người ám toán, Vãn Thanh kéo rèm xe, vị trí phu xe cũng ngồi ba người, người trung gian đang đánh xe, bên cạnh là hai kẻ cầm đao hung ác muốn tiến vào bên trong, phu xe vừa rồi đã không thấy, tất cả mấy người này đều che mặt, mặc dù ăn mặc bình thường, nhưng hiển nhiên đều nhìn ra được bọn họ là sát thủ.


Xe ngựa càng chạy càng nhanh, mắt thấy nhanh đến trong núi, Vãn Thanh vội đụng vỡ cửa sổ xe nhảy xuống, phần lưng ngã đau đớn, mấy người kia thấy Vãn Thanh nhảy xuống, cũng vội vã đuổi theo, Vãn Thanh đứng lên phủi bụi đất trên người vội chạy thật nhanh về hướng cũ, nơi này rừng hoang núi thẳm, nếu không có Mạc Tử Thần, bị người ta giết cũng không ai biết.


Tránh trái tránh phải đề phòng những người kia công kích, lại thấy phía trước chạy tới một đoàn, ngây người một lúc chưa kịp phản kháng, kẻ trước mặt đã thẳng tắp bổ đại đao xuống.


Nhắm mắt vốn định muốn cùng hắn cá ch.ết lưới rách (tương tự với ‘lưỡng bại câu thương’), lại không ngờ không hề đau đớn như dự liệu, ngược lại là một đám nam nhân thống khổ kêu rên, Vãn Thanh mở mắt ra, không biết từ lúc nào trước mặt đã xuất hiện một bóng dáng hồng y đỏ rực chắn trước mặt, dáng vẻ phong hoa tuyệt đại, bản lĩnh vững vàng, lưu loát tung chiêu thu chiêu, hai ba lần đã đem bọn sát thủ ngã lăn trên mặt đất.


"Sư phụ."
Vãn Thanh đứng dậy muốn đuổi theo nói lời cám ơn, nhưng hắn lại không thèm nhìn nàng đã một mình khập khiễng rời đi.
"Vương phi!"


Vãn Thanh quay đầu lại, thì ra Phong Huyền Dịch dẫn một đám người chạy tới, nhìn bộ dáng thảm hại của đám sát thủ trước mặt, ánh mắt là hoài nghi quan sát như cũ.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Nhìn bộ dạng Phong Huyền Dịch, rõ ràng cho thấy đã biết gì đó.


"Ngươi trở về trước đi, tối nay Bổn vương tới tìm ngươi."
Vãn Thanh muốn hỏi, đám người phía sau hắn lại đem nàng hoàn toàn tách ra, nhìn không khí lúc này cũng không thích hợp để nói chuyện.


Từ phía xa Mạc Tử Thần cũng đã chạy đến, đánh giá Vãn Thanh một chút, thấy trên người nàng không có gì đáng ngại mới tựa hồ yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
"Vương phi, chúng ta trở về thôi."


Vãn Thanh quay đầu, thấy phía sau chạy tới một chiếc xe ngựa liền cùng Mạc Tử Thần lên xe, rèm xe bị gió thổi, mơ hồ có thể nhìn thấy Phong Huyền Dịch dẫn một đám người dọn dẹp tàn cuộc.
"Chờ một chút!"


Mới vừa đi không bao lâu, lại thấy Mạc Tử Thần hét to một tiếng, sai xe ngựa chạy về đường cũ, vốn cho là hắn có chuyện gì quan trọng, thấy xe ngựa dừng lại hắn liền nhanh chóng đem mấy thứ lên trên xe ngựa, đó là mấy thức ăn đã mua.
Vãn Thanh trợn trừng mắt, keo kiệt cũng phải có giới hạn thôi chứ.


Buổi trưa cùng Tư Mã Lưu Vân uống không ít, Vãn Thanh có phần choáng váng, trở về phủ liền trực tiếp đi ngủ, buổi tối khi tỉnh lại Phong Huyền Dịch đã đi qua rồi, đang định đánh thức mình, thấy Vãn Thanh mở mắt nhìn mình chằm chằm thì hơi xấu hổ.
"Đi vào cũng không có gõ cửa."


Vùi đầu oán trách một tiếng, Vãn Thanh khoác bộ y phục xuống giường, Phong Huyền Dịch đứng dậy nhường nàng một chỗ.
"Nói đi."
Phong Huyền Dịch cúi đầu tựa hồ đang suy nghĩ mở miệng thế nào, nhưng hồi lâu cũng không lên tiếng.


"Đại nam nhân sao lại rầy rà dây dưa như thế?! Ngươi rảnh rỗi nhưng ta không rảnh."
Vãn Thanh trừng mắt nhìn hắn, giọng nói không vui.
"Mấy kẻ buổi trưa Bổn vương chưa tr.a rõ lai lịch, bọn chúng quá kín miệng, hỏi gì cũng không khai."
"Ta hỏi ngươi vấn để này bao giờ?"


"Nếu ta nói Tử Cơ chính là mật thám tặc quốc." Phong Huyền Dịch thở dài, mơ hồ có thể nghe ra sự thất vọng của hắn.
"Khi nào thì ngươi biết?"
"Giống như ngươi."
"Vậy mấy kẻ kia là do nàng ta phái tới sao?" Vãn Thanh cau mày, thì ra là Tử Cơ cũng đã bị phát hiện, "Còn hài tử kia…?"


"Đại phu sớm đã bị nàng ta thu mua, nàng ta căn bản không mang thai, ta chỉ theo nàng ta diễn tuồng vui, những sát thủ kia quả thật không phải người bổn quốc, nhưng nếu muốn có chứng cớ khiến sứ thần đang ở hoàng cung nhận tội, vẫn còn cần chính miệng bọn chúng thừa nhận."


"Vậy ngươi nói, ngươi đã sớm biết lại cố ý để nàng ta hãm hại ta?"
Trong mắt Vãn Thanh phủ một tầng lệ khí, nếu quả thật là diễn trò, hai người bọn họ diễn cũng thật giống.
"Nếu phối hợp với ngươi, nàng ta đã sinh nghi rồi, ngươi cũng đã sớm đầu thai hai lần."


Phong Huyền Dịch liếc nhìn nàng, cao ngạo vạn năm không đổi.
"Việc trước kia ta không tính toán với ngươi, tối nay ngươi tới không đơn giản chỉ là giải thích mấy chuyện này thôi chứ?" Theo tính tình Phong Huyền Dịch, hắn có lòng tốt như vậy mới là lạ.


"Ừ." Phong Huyền Dịch gật đầu, trong mắt hiện vẻ lúng túng, "Có chuyện cần ngươi giúp một tay."






Truyện liên quan