Chương 6: Trường Học
Giáo viên trong trường học chỉ có một vị, tên là Trương Cảnh Lâm, hơn nữa giảng bài ở trong học đường cũng chỉ có một mình ông ấy.
Người bên ngoài đều cảm thấy thầy rất giỏi, cái gì cũng biết. Nhưng Nhâm Tiểu Túc vẫn luôn có thắc mắc, đều nói là thuật nghiệp hữu chuyên công, tinh lực của một người là có hạn, cho nên Trương tiên sinh cũng không có thể toàn trí toàn năng đi?
Từ trước đến nay Nhâm Tiểu Túc cũng không quá giống như là người bên ngoài, lúc hắn xem xét vấn đề rất thích nghĩ lại, về sau nghe Trương tiên sinh giảng bài mới biết được, đây gọi là cách nhìn nhận biện chứng.
Có đôi khi Nhan Lục Nguyên rất nghi hoặc, bởi vì Nhâm Tiểu Túc thường xuyên phản bác lại quan điểm của thầy Trương Cảnh Lâm, nhưng rảnh rỗi vẫn chạy tới nghe Trương tiên sinh giảng bài.
Buổi chiều sau khi kết thúc buổi học Nhâm Tiểu Túc liền đặc biệt mang theo Nhan Lục Nguyên đi chúc mừng một chút, không vì sao cả, chỉ vì về sau hắn có thể vào trong sân nghe giảng bài.
Ngày bình thường ngồi xổm ở trên đầu tường cách phòng học quá xa, có nhiều phần nghe không được rõ. Trước kia lúc Trương Cảnh Lâm giảng bài thường đóng cửa sổ lại, đó là sợ động tĩnh ở bên ngoài ảnh hưởng đến học trò, dẫn đến mọi người phân tâm.
Nhưng về sau ông phát hiện ra Nhâm Tiểu Túc đang nghe lén, liền lưu lại một cánh cửa sổ.
Bây giờ thì sao, dứt khoát liền gọi Nhâm Tiểu Túc đi vào trong sân.
Ở trong thời loạn thế này, rất nhiều cha mẹ đưa con tới học đường cũng không phải vì để cho con mình thu được học vấn, mà là đưa tới nơi này để thuận tiện cho con cái kết hôn, nhất là con gái được đi học, bình thường đều có thể gả được chỗ tốt.
Thời đại này, đọc sách biết chữ, biết làm toán ba con số đã rất tốt rồi.
Tất cả mọi người đều vội vàng sinh tồn, cơm đều sắp không có mà ăn thì ai còn đi quan tâm xem ai có văn hóa hay không?
Cho nên đại bộ phận cha mẹ đưa con tới trường cũng không phải là có ý định lâu dài, trong thị trấn nho nhỏ này cũng có người nghèo có người giàu có, nơi nào có người thì sẽ có ganh đua so sánh.
Nhan Lục Nguyên nhìn Nhâm Tiểu Túc đi tới tiệm tạp hóa mua một điếu thuốc có đầu lọc, lão Vương còn đắc ý khoe khoang loại thuốc lá này của mình tuyệt đối không cho thêm thứ nguy hiểm gì, vô cùng an toàn.
Một điếu 20, vật lấy hiếm làm quý.
Nhan Lục Nguyên nghi hoặc hỏi:
- Anh mua thuốc là làm gì?
- Thầy của em cho anh đi vào sân nghe giảng bài, cho dù anh không nộp học phí, thì cũng phải biểu thị một chút chứ.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Anh biết vị Trương tiên sinh này thích hút thuốc.
Theo Nhâm Tiểu Túc nghĩ, người khác biểu đạt thiện ý, mình cũng phải báo đáp một chút.
Hai người thừa dịp mọi người đi ra sau giảng đường ăn cơm trưa, Trương tiên sinh đang ăn cải trắng xào, Nhâm Tiểu Túc liền chủ động cười ha hả đưa thuốc lá cho Trương tiên sinh.
Trương Cảnh Lâm cũng không chối từ, bảo Nhan Lục Nguyên tránh xa một chút:
- Con đang tuổi lớn, ngửi mùi thuốc lá không tốt.
Nhâm Tiểu Túc cảm ơn nói:
- Cảm ơn thầy đã cho con đi vào trong sân nghe giảng.
- Phù.
Trương Cảnh Lâm cầm que diêm nhóm lửa nấu cơm của nhà mình đốt thuốc, sau đó vui thích nhả một đám khói:
- Bây giờ người ham học như con cũng không nhiều lắm, muốn nghe thì nghe đi, về sau con cứ đứng ở cửa, nhưng không được phép đi vào bên trong phòng học.
- Vâng ạ.
Nhâm Tiểu Túc cũng nói:
- Con có một vấn đề muốn hỏi thầy."
- Con nói đi.
Trương Cảnh Lâm đại khái là khó có dịp được hút một điếu thuốc, bây giờ Nhâm Tiểu Túc hỏi cái gì ông ta cũng không ngại.
- Thầy đã nói, nhân loại trước khi tai biến có rất nhiều khoa học kỹ thuật, nhân loại chúng ta cũng không ch.ết hết, vì sao bây giờ lại không thấy những khoa học kỹ thuật kia xuất hiện trở lại?
Trương Cảnh Lâm nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái:
- Đoạn thời gian sau tai biến kia, chính nhân loại chúng ta cũng không tính toán chính xác được đến cùng là đã sống tạm bợ bao nhiêu năm, mỗi ngày có thể còn sống sót đã không tệ rồi, nào có ai chạy đi nghiên cứu học vấn nữa?
- Nhưng hẳn là chúng ta vẫn còn giữ lại một ít tư liệu chứ? Học tập một chút chẳng phải rất nhanh sẽ có thể tái hiện lại văn minh hay sao?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ.
- Tuyệt tự.
Trương Cảnh Lâm có chút đáng tiếc nói:
- Ta hỏi con, bây giờ ta cho con một bộ tư liệu chế tạo máy bay, con có thể tạo ra máy bay được không?
- Con chưa từng học qua, mặc dù có tư liệu thì có thể tiết kiệm rất nhiều công sức, nhưng con cũng là từ số không học lên.
Nhâm Tiểu Túc nói.
- Đúng, bây giờ tất cả mọi người đều là từ số không học lên.
Trương tiên sinh nhìn thấy mình chỉ còn lại một nửa điếu thuốc, cảm thấy hơi có chút đau lòng, giống như là đang do dự có nên hút tiếp hay không.
Ông ta muốn để lại nửa điếu về sau hút tiếp, nhưng mà làm như vậy ở trước mặt Nhâm Tiểu Túc cùng Nhan Lục Nguyên lại hơi có hơi mất mặt.
Nhâm Tiểu Túc vẫn còn thắc mắc:
- Chẳng lẽ những năm tháng đó, thật không có ai vượt qua khó khăn khốn khổ, tiếp tục nghiên cứu học vấn sao?
- Không có, người như thế đều ch.ết đói cả rồi.
Trương Cảnh Lâm nói.
- Chẳng lẽ bây giờ những kiến thức kia đều đã biến mất?
Nhâm Tiểu Túc không cam lòng.
Lần này Trương Cảnh Lâm chăm chú nhìn Nhâm Tiểu Túc, ý tứ sâu xa nói:
- Chúng nằm ở trong tay một số rất ít người.
...
- Đi.
Trương Cảnh Lâm đứng dậy nói:
- Cũng đừng hỏi việc này nữa, nên đi học.
Nhâm Tiểu Túc vẫn quấn quít hỏi Trương Cảnh Lâm một vấn đề cuối cùng:
- Tiên sinh, bức tường hàng rào tị nạn này của chúng ta xây xong vào lúc nào, tại sao phải xây dựng nó.
- Sau khi tai biến thì dã thú hoành hành, nghe nói trước đây thật lâu có một cơn lũ côn trùng làm náo loạn, nhân loại bất đắc dĩ kiến tạo lên bức tường cao để ngăn cản nguy hiểm.
Trương Cảnh Lâm giải thích nói.
- Thế nhưng mà kỳ thật cho dù đại bộ phận dã thú đã tiến hóa cũng không hề chủ động công kích nhân loại.
Nhâm Tiểu Túc tò mò, khỉ vẫn chỉ ăn chay, chim sẻ vẫn thích ăn ngũ cốc như cũ, chúng cũng không chủ động ăn thịt người.
Bây giờ xung quanh phạm vi nhân loại sinh tồn ở hàng rào tị nạn số 113, đại bộ phận dã thú hung mãnh kỳ thật đều đã bị bài xích ở Vòng Tròn Ngoài.
Hàng rào tị nạn được đánh số thứ tự càng cao thì càng nguy hiểm, ví dụ như hàng rào tị nạn số 178 trong truyền thuyết mỗi năm bởi vì trục xuất dã thú mà ch.ết hoặc tổn thương không ít người.
Mà hàng rào tị nạn số 113, kỳ thật đã được xem như nội địa.
Tuy vẫn có không ít nguy hiểm tồn tại, ví dụ như đàn sói, nhưng cũng không phải là không thể vượt qua. Đã như vậy, vì sao một khu nhân loại quần cư lớn như vậy vẫn còn có bức tường cao đứng vững.
Trương Cảnh Lâm cười nói:
- Chỉ cần dã ngoại còn nguy hiểm, như vậy thì lưu dân cũng chỉ có thể dựa vào hàng rào tị nạn để sinh hoạt, thời điểm này hàng rào tị nạn liền có lượng lớn lao động giá rẻ. Con cho rằng những tập đoàn đứng sau lưng hàng rào tị nạn kia không có thực lực triệt để quét sạch những nguy hiểm bên ngoài dã ngoại hay sao? Vũ khí nóng của nhân loại còn lợi hại hơn tưởng tượng của con nhiều, nhưng tại sao bọn họ phải quét sạch, dù sao cũng không uy hϊế͙p͙ được bọn họ.
Lúc Nhâm Tiểu Túc nghe đến đó đã rơi vào trong trầm tư, tuy hắn là thiếu niên trưởng thành sớm, nhưng có một số việc hắn chưa từng tiếp xúc qua, cũng khó có thể hiểu, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn khát vọng tri thức.
Trương Cảnh Lâm tiếp tục nói:
- Bọn họ sẽ không đẩy đổ tường, giai tầng đã có lợi ích ở bên trong tường, làm sao có thể buông tha cho loại hàng rào phân chia giai cấp như thế?
Nói xong, Trương Cảnh Lâm đi thay quần áo, Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:
- Thầy thay quần áo làm gì thế, bộ vừa cũng vẫn chưa bẩn mà.
Trương Cảnh Lâm bẻ lại cổ áo của mình rồi nói:
- Bộ vừa rồi dính mùi thuốc lá, các học sinh ngửi thấy sẽ không tốt.
Nhan Lục Nguyên cảm thấy rất kính nể, mà Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên có phần không vui:
- Vậy con ngửi thấy cũng không sao à, vừa rồi thầy cũng không bảo con tránh xa ra một chút.
Trương Cảnh Lâm suy nghĩ thật lâu:
- Cút.
Thời điểm này, Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên nghe thấy tòa cung điện trong đầu mình một lần nữa phát ra tiếng:
"Nhiệm vụ: Khát vọng tri thức từ trước đến nay đều không phải là chuyện xấu, nhưng học được, phải dạy người."
Nhâm Tiểu Túc hơi sững sờ một chút, hắn không hiểu được nhiệm vụ này rốt cuộc là muốn hắn làm cái gì.
...
Buổi chiều sau khi đi học các học sinh đều cảm thấy rất mới lạ, ngoài cửa có thêm Nhâm Tiểu Túc lớn hơn bọn họ mấy tuổi, vì thế có rất nhiều học sinh đều quay đầu nhìn lại hắn.
Trương Cảnh Lâm gõ lên trên bảng đen mấy lần mới dừng được lòng hiếu kỳ của những học sinh này, ông ta nói:
- Xế chiều hôm nay học bài sinh tồn.
Đây chính là chỗ đặc biệt của học đường ở thời đại này, nó không chỉ dạy văn hóa, còn cần phải dạy sinh tồn.
Nhưng mà môn học này một mực làm cho Trương Cảnh Lâm rất đau đầu, bởi vì ông ta cũng chưa từng sinh tồn qua ở nơi dã ngoại, từ lúc sinh ra đã ở trong thị trấn bên ngoài hàng rào tị nạn số 113 này rồi, hiện giờ cuộc đời đã đi qua hơn ba mươi cái xuân xanh, khi còn bé dựa vào cha mẹ, lớn lên trở thành giáo viên dạy học, đối với sinh tồn ngoài dã ngoại thực sự là không am hiểu cho lắm.
Cho nên phần lớn thời gian cũng chỉ có thể dựa vào tư liệu mà máy móc trước kia bảo lưu lại.
Trương Cảnh Lâm nhìn đám học sinh ở trong phòng học:
- Chăm chú nghe giảng, đừng cho rằng nguy hiểm cách các con rất xa, bây giờ có cha mẹ che chở, chờ tới lúc các con trưởng thành, phải học cách tự bảo vệ chính mình. Bài học hôm nay của chúng ta là, nếu như các con ở nơi dã ngoại gặp phải đàn sói thì nên làm gì?
Đám học trò bên dưới kỳ thật thích nhất là nghe bài giảng về sinh tồn, những môn học khác đối với cái tuổi này của bọn họ thì có hơi buồn tẻ, môn sinh tồn nghe mới thú vị làm sao.
Thời điểm này ở trong phòng học lặng ngắt như tờ, Trương Cảnh Lâm nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc đang đứng tựa cửa nghe giảng:
- Tới, con nói xem, ở nơi dã ngoại gặp phải đàn sói thì nên làm gì?
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hẳn là nên tận lực lựa chọn một dốc núi, bốn phía đều có cây, bởi vì vùng đất như vậy sẽ có phong thuỷ sẽ tương đối tốt.
Trương Cảnh Lâm:
- ? ? ?