Chương 34: Bất Hạnh Của Người Khác
- Không phải ta đã nói ngươi đừng quan tâm tới chuyện tìm vợ của lão Vương rồi à.
Nhâm Tiểu Túc ồn ào không rõ:
- Trên thị trấn cũng đâu thiếu thiếu nữ theo ta. Có không ít người chỉ cần mỗi ngày cho ăn cơm là đồng ý lấy ngươi rồi.
Việc này Nhâm Tiểu Túc thấy không ít, đừng nói nữ, nam cũng vậy thôi. Lúc trước người muốn lấy Nhâm Tiểu Túc để kiếm miếng cơm có mấy người, ngay cả nam nhân cũng có. Lúc ấy Nhan Lục Nguyên biết tin còn nôn mửa một hồi, cho nên ban đầu Nhan Lục Nguyên mới phòng bị Tiểu Ngọc Tỷ như vậy.
Có đôi khi, hiện thực còn ly kỳ hơn so với mấy câu chuyện xưa trong sách ở chỗ Trương tiên sinh nữa.
Vương Phú Quỹ xoa xoa mái tóc dài bóng lưỡng của hắn, cao ngạo nói:
- Mấy loại không đứng đắn như vậy làm sao ta thích? Với thân phận này của ta, chẳng lẽ không đủ để tìm một người phụ nữ đàng hoàng?
- Đúng đúng, ngươi chính là thân hào nông thôn trong trấn của chúng ta…
Nhâm Tiểu Túc nghĩ một đằng nói một nẻo.
Lúc này hai nữ hài cùng nhau tới trước cửa phòng khám. Thấy thế hai mắt Vương Phú Quý sáng lên:
- Ngươi thấy hai người này thế nào?
Nhâm Tiểu Túc đánh giá hai nữ hài:
- Một người giá trị nhan sắc cao nhưng thiếu dáng người, một người giá trị nhan sắc không cao nhưng dáng người đẹp. Vậy xin hỏi, như thế thì liên quan gì tới ngươi?
Vương Phú Quý:
-
Lời này khiến Vương Phú Quý tức nghẹn quay người chuẩn bị về nhà mở tiệm tạp hóa đón khách, kết quả lúc này lại phát sinh dị biến!
Chỉ thấy miệng cống của hàng rào chậm rãi được nâng lên. Sắt thép, đầu gỗ, dây thừng hỗn tạp ma sát ghê răng. Miệng cống mở ra mang theo không khí trầm trọng khiến người ta không thở nổi.
Trần Hải Đông dẫn theo một đội tư quân đi ra từ trong hàng rào tị nạn. Lần này sĩ quan lại không phải Vương Tòng Dương Nhâm Tiểu Túc nhận thức, mà là một khuôn mặt mới hoàn toàn xa lạ, trước giờ chưa từng thấy ở thị trấn.
Vương Tòng Dương đâu rồi, chẳng lẽ bị ông chủ La xử phạt ư?
- Bọn họ muốn làm gì?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi.
- Không biết a.
Vẻ mặt Vương Phú Quý mờ mịt, hắn bỏ qua Nhâm Tiểu Túc đi về phía Trần Hải Đông. Vì khoảng cách khá xa nên Nhâm Tiểu Túc không nghe được họ nói chuyện gì!
Lúc này lại thấy binh sĩ của tư quân chạy tới thị trấn, chẳng qua bao lâu liền dẫn theo vài người trở về, người kia cuồng hô:
- Các ngươi bắt ta làm gì, thả ta ra!
Nhâm Tiểu Túc im lặng quan sát, người bị bắt kia rõ ràng là Trương Bảo Căn tới tìm mình hôm qua.
Vương Phú Quý thấy tư quân bắt người thì tới ngăn cản:
- Các vị trưởng quan, đây là có chuyện gì. Dù tiểu tử này có chút không đàng hoàng nhưng sẽ không phạm phải sai lầm gì lớn.
- Cút!
m thanh lạnh lùng của sĩ quan vang lên.
Trước mặt họng súng màu đen, Vương Phú Quý cũng phải kinh sợ, bằng không đối phương mà bắn thật thì hắn biết làm sao!
Vương Phú Quý lại lôi kéo người quản lý Trần Hải Đông nói nửa ngày. Kết quả Trương Bảo Căn vẫn bị dẫn vào hàng rào.
m thanh rợn người lần nữa vang lên, miệng cống chìm trong núi ngăn cách hai thế giới.
Nhâm Tiểu Túc đi tới bên Vương Phú Quý hỏi:
- Tình huống thế nào?
Việc này Nhâm Tiểu Túc nhất định phải hỏi rõ ràng, vì hắn biết Trương Bảo Căn có cái gọi là năng lực siêu nhiên kia nên mới bị bắn vào hàng rào. Mà hắn và Nhan Lục Nguyên đều sở hữu năng lực đó.
Vương Phú Quý thở dài:
- Xong, đứa nhỏ này xong rồi.
- Là sao?
- Trần Hải Đông nói, hôm qua tiểu tử này bộc lộ siêu năng lực của mình trước đám hồ bằng cẩu hữu. Kết quả đám hồ bằng cẩu hữu kia bán đứng hắn. Hiện tại người trong hàng rào đều bài xích năng lực giả. Nếu là người bình thường tập kích hàng rào thì không nói gì, thế nhưng năng lực giả lại khá. E rằng hiện tại nhóm quản lý kiêng kỵ nhất chính là đám người này. Nếu ngươi kiêng kỵ ai, ngươi sẽ làm thế nào?
- Giết hắn.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh và kiên quyết nói.
- Ngươi nhìn đi, họ và ngươi khác nhau.
Mặt mày Vương Phú Quý ủ rũ nói:
- Khi phát hiện tai họa ngầm, trước tiên họ nghĩ tới không phải giết ch.ết mà là tìm hiểu! Trần Hải Đông nói, người trong hàng rào đã dọn ra một tòa cao ốc thành lập bệnh viện tinh thần, lại đưa rất nhiều dụng cụ chữa bệnh vào đó.
- Bọn họ muốn chữa bệnh cho đám năng lực giả?
Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút.
- Trị cái con khỉ!
Vương Phú Quý nói:
- Trần Hải Đông bảo, đám dụng cụ kia không dùng để chữa bệnh. Lúc trước người hàng rào dùng những thứ đó để nghiên cứu khoa học. Hiện giờ chỉ trong một ngày đã bắt được ba năm lực giả, ba người này lành ít dữ nhiều.
Nội tâm Nhâm Tiểu Túc chợt lạnh băng, hắn khó lòng tưởng tượng nếu bản thân là bị đám người đó “nghiên cứu” se có cảm giác gì.
- Lão Vương, bây giờ ngươi còn muốn có siêu năng lực không?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Vương Phú Quý suy nghĩ:
- Vẫn muốn, không để ai biết là được. Tiểu Túc, ngươi cũng thế nha. Vạn nhất ngươi và Lục Nguyện có siêu năng lực, ngàn vạn lần đừng cho ai biết.
Sắc mặt Nhâm Tiểu Túc cổ quái:
- Ừ, biết rồi.
Ban đêm, thị trấn phát sinh một chuyện lớn. Nửa đêm đó, cha của Trương Bảo Căn tới nhà đánh hồ bằng cẩu hữu, chính là mấy túp lều lớn kia. Sau đó ông ấy đại khai sát giới, giết hết một nhà bốn miệng ăn của đối phương, cuối cùng vì mất máu quá nhiều mà ch.ết. Còn mẹ của Trương Bảo Căn treo cổ trên một cây khô ở ngã tư thị trấn.
Trương Bảo Căn là độc đinh trong nhà, ngàn vạn sủng ái tại một thân, hắn không cần làm gì cũng có cha mẹ nuôi. Hiện tại Trương Bảo Căn bị bắt đi, ba mẹ của hắn cũng không thiết sống nữa.
Trong thị trấn có người đông tình cũng có người châm chọc: Đắc ý, xem ngươi đắc ý thế nào? Còn cha của Trương Bảo Căn, có giỏi thì vào hàng rào giết người trong đó đi.
Giờ khắc này Nhâm Tiểu Túc nhớ lại bộ đáng nhả bong bóng của Trương Bảo Căn: “Thế giới chó má.”
Nhóm quý nhân cao cao tại thượng trong hàng rào kia phảng phất như nắm giữ tất cả quyền sinh sát của mọi người. Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, rồi một ngày nào đó chuyện này sẽ thay đổi. Chỉ là không biết ngày ấy bao giờ mới tới.
Xa xa, đám người trong thị trấn vây xem thi thể của mẹ Trương Bảo Căn treo trên cây khô. Nhâm Tiểu Túc thấy Trương tiên sinh cũng tới.
Trương Cảnh lâm nhìn về một số người bên trong đám người mà nói:
- Lúc ở học đường ta dạy có ngươi đứng xem náo nhiệt thế này à. Bất hạnh của người khác lẽ nào không phải bất hạnh của các ngươi?
Nói xong, nhiều hán tử cúi đầu đứng bên cạnh cúi đầu. Trương Cảnh Lâm thở dài kêu:
- Hợp táng hai vợ chồng họ đi
- Tiên sinh, chúng ta phải về nhà xưởng làm việc.
Đám hán tử đó do dự nói.
Vương Phú Quý đứng bên cạnh lên tiếng:
- Không để các ngươi bận rộn miễn phí đâu, ta ra 800 đồng.
- Ai…
Một hán tử đồng ý nói:
- Vậy để chúng ta làm…