Chương 68: Đồ Phổ Cấp Đại Sư
Vốn mọi người đang ngủ say, chớp mắt bị tiếng đánh nhau ngắn ngủi làm cho bừng tỉnh. Tiếng súng vang to vang trong hang động. Mọi người cảm thấy như vừa có bom nổ bên tai.
Cả bọn vừa tỉnh dậy cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra. Bóng xám sau lưng Hứa Hiển Sở xuất hiện, tử thủ bên cạnh hắn không rời nửa bước.
Họng súng của Dương Tiểu Cận nhanh chóng hạ nhiệt. Mà huyết dịch của binh sĩ đối diện nàng cũng nhanh chóng nguội lạnh. Đây là lần đầu tiên Dương Tiểu Cận nổ súng trên chuyến đi. Chẳng ai ngờ nàng lại quyết đoán như thế. Chưa kể, trông bộ dáng của nàng vô cùng bình tĩnh, cứ như vừa uống nước xong vậy.
Kỳ thật, người gây ra kích thích mạnh nhất cho mọi người không phải Dương Tiểu Cận mà là Nhâm Tiểu Túc.
Nổ súng chỉ trong chớp mắt, viên đạn dùng tốc độ lôi đình ghim vào trong thân thể. Động năng mạnh mẽ xoay trong xé rách nội tạng, thẳng tới khi động năng ma sát hết mới dừng lại. Một màn đạn bắn vào cơ thể kia, mọi người không thấy được, người bị thương cũng không thấy được.
Thế nhưng phía bên Nhâm Tiểu Túc lại khác. Hình ảnh hắn dùng một tay cưỡng ép người đàn ông trưởng thành thật sự rất bạo lực.
Nhâm Tiểu Túc chỉ cao 1m78, thân thể thiếu niên 17 tuổi chưa phát dục hoàn toàn, nên dù là Hứa Hiển Sở, Lưu Bộ hay Dương Tiểu Cận đều chưa từng để ý tới sức chiến đấu của Nhâm Tiểu Túc.
Bọn họ đều nghĩ, thiếu niên lớn lên trong thị trấn thì có bao nhiêu khí lực? Cũng chỉ có mài dũa được một ít bản lĩnh sinh tồn nơi hoang dã mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc chưa bao giờ xuất thủ. Dương Tiểu Cận cũng chưa bao giờ dùng súng. Thế nên với vũ lực của hai người này, mọi người chỉ phán đoán mơ hồ mà thôi. Đây là nguyên nhân họ dám động thủ đánh lén Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận.
Có điều khiến họ không ngờ tới là phán đoán của mình sai lầm tới cực điểm.
Ngón tay Nhâm Tiểu Túc như gọng kìm xiết chặt cổ của gã binh sĩ đánh lén. Trong nháy mắt, gã ta cảm nhận được máu không cách nào lên não được. Kỳ thật hắn có thể vươn chân đạp vào hạ bộ Nhâm Tiểu Túc, thế nhưng giờ phút này đầu óc hắn trống rỗng, tay chân bất giác co quắp lại.
Dương Tiểu Cận không nhìn binh sĩ bị thương mà lẳng lặng quan sát Nhâm Tiểu Túc. Trong tay nàng có hai cây súng, nhắm vào tất cả mọi người trong hang động.
Bất quá Dương Tiểu Cận cũng có chút nghi hoặc. Rõ ràng khi nãy Nhâm Tiểu Túc đang ngủ, tiếng ngáy đó không phải giả bộ, mí mắt Nhâm Tiểu Túc cũng không thể ngụy trang được.
Dương Tiểu Cận không chỉ được huấn luyện đề phòng khi ngủ còn biết quan sát người khác ngủ thật hay không. Một người giả bộ ngủ, tư duy còn rõ ràng sẽ khiến mí mắt cử động, nếu chưa chưa ngủ sau, con người không thể khống chế mi mắt bất động trong thời gian dài được.
Cho nên Dương Tiểu Cận biết, Nhâm Tiểu Túc ngủ thật.
Có điều trong nháy mắt bị đánh lén đó, tiếng lẩm bẩm của Nhâm Tiểu Túc chứng tỏ hắn đã tỉnh.
Một người ngủ say làm cách nào bảo trì cảnh giác được?! Nhâm Tiểu Túc là lưu dân, không có khả năng tiếp nhận huấn luyện giống nàng!
Thời gian vui vẻ nhất của Nhan Lục Nguyên trong ngày là được gác đêm cho Nhâm Tiểu Túc. Vì khi đó hắn cảm giác được Nhâm Tiểu Túc cần mình, bản thân cũng có thể làm chút gì đó cho Nhâm Tiểu Túc.
Tuy gác đêm khiến hắn không cách nào đi săn với Nhâm Tiểu Túc nhưng Nhan Lục Nguyên cảm thấy cái nghề người gác đêm này cực kỳ có ý nghĩa với mình.
Thế nhưng Nhan Lục Nguyên không biết, kỳ thật Nhâm Tiểu Túc đã sớm không cần người gác đêm từ khi cung điện xuất hiện.
Giờ khắc này, trong mắt Dương Tiểu Cận, Nhâm Tiểu Túc như có siêu năng lực, thiếu niên gầy gò trước mắt lại có sức mạnh bậc này? Ngay cả Dương Tiểu Cận cũng chẳng nghĩ tới.
Ngược lại, binh sĩ bị bắn nằm trong vũng máu vùng vẫy nói:
- Tôn Quân Chính, động thủ đi!
Người gọi là Tôn Quân Chính đang co rút, sững sờ trong hang động.
Hứa Hiển Sở nhíu mày hỏi:
- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Nhâm Tiểu Túc không để ý tới Hứa Hiển Sở mà nhìn chằm chằm kẻ đánh lén mình. Chính hắn đã cho những người này biết cách duy trì sự sống bằng quả tùng và lá thông, cũng tìm ra nguồn nước trong hang động cho họ. Tuy hắn cũng có tâm tư riêng nhưng kết quả thì tốt rồi.
Nhâm Tiểu Túc đã sớm phát hiện đám người này có mưu đồ bí mật. Vốn hắn tưởng chúng vẫn còn biết giới hạn ở đâu để thu liễm chút ít.
Nhâm Tiểu Túc không có ý muốn biết đám người này đánh lén hắn gì cái gì. Nước? Súng? Lạc Hinh Vũ?
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy mình không cần như một kẻ bị đồng đội phản bội mà gào thét, vì hắn chẳng cần đáp án.
Không có tin tưởng tất nhiên không có phản bội. Trong mắt Nhâm Tiểu Túc, đám đồng đội này chẳng khác nào mấy con heo rừng cả.
Nhâm Tiểu Túc không lập tức vặn cổ kẻ đánh lén mình là muốn nhìn thử phản ứng của Hứa Hiển Sở.
Lúc này, cung điện thông báo:
“Cho kẻ địch ch.ết một cách thống khoái.”
Lần này đến lượt Nhâm Tiểu Túc sửng sốt. Không phải cung điện luôn muốn làm việc tốt à. Sao đột nhiên sát phát quyến đoán thế này…
Trước kia Nhâm Tiểu Túc toàn chen vào chỗ trống của nhiệm vụ, lần này ngược lại hắn có chút không kịp phản ứng.
Chẳng lẽ với cung điện mà nói, không tr.a tấn kẻ địch đã xem như làm chuyện tốt rồi? Ngươi cũng giảm giá nhanh quá đó…
Bất quá Nhâm Tiểu Túc biết cung điện không có ý thức, nó tuyên bố nhiệm vụ chỉ dựa vào cơ chế nội bộ mà thôi.
Một tiếng trầm đục vang lên, Nhâm Tiểu Túc dứt khoát bẻ cổ gã binh sĩ. Tôn Quân chính nghe được âm thanh trầm đục này thì run rẩy một chút:
- Không liên quan tới ta. Ta không nói họ biết khí lực của ngươi rất lớn. ...
“Phanh!”
Dương Tiểu Cận nhanh chóng bắn vào mi tâm của Tôn Quân Chính, hắn còn chưa kịp nói dứt lời.
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía Dương Tiểu Cận. Dương Tiểu Cận bình tĩnh nói:
- Che dấu tội ác tương đương với làm việc ác.
Nhâm Tiểu Túc hít một hơi lạnh. Ý tứ của Dương Tiểu Cận là, tuy Tôn Quân Chính không nói kẻ đánh lén biết khí lực Nhâm Tiểu Túc rất lớn nhưng hắn biết hai người này hành động lại thủy chung không nhắc nhở Nhâm Tiểu Túc, cho nên không thể để lại tai họa ngầm. Tôn Quân Chính đáng ch.ết.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy nhận thức của hắn về Nhâm Tiểu Túc đã được đổi mới. Dương Tiểu Cận tàn khốc và sát phạt vượt ngoài tầm dự đoán của hắn.
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc cũng biết Dương Tiểu Cận không làm sai.
Trong vòng một đêm, đội ngũ vốn 11 người nay chỉ còn 6 người gồm: Hứa Hiển Sở, Nhâm Tiểu Túc, Lạc Hinh Vũ, Lưu Bộ, Vương Lỗi và Nhâm Tiểu Túc.
“Nhiệm vụ hoàn thành: Ban thưởng Đồ Phổ kỹ năng đại sư.”
Nhâm Tiểu Túc không hề nghĩ ngợ mà áp dụng Đồ Phổ với Hứa Hiển Sở. So với kỹ năng súng ống của Dương Tiểu Cận mà mới, kỹ năng cao cấp hay đại sư cũng không có khác biệt gì lớn. Vì thế giờ khắc này Nhâm Tiểu Túc muốn học năng lực của Hứa Hiển Sở.
“Ngẫu nhiên rút ra kỹ năng hoặc năng lực siêu nhiên cấp đại sư. Nếu rút phải kỹ năng cấp đại sư mà bản thân ký chủ không đủ trình độ sẽ không thể học được.
“Phán định mục tiêu không có kỹ năng cấp đại sư, đã rút được siêu năng lực Ảnh Tử, ký chủ có học không?
Nhâm Tiểu Túc mừng như điên, nguyên lai đối phương không có kỹ năng cấp địa sư. Lại còn rút ra được siêu năng lực nữa?
Hắn còn tưởng tỷ lệ rút được rất nhỏ chứ!
“Học!”
“Đã học Ảnh Tử.”
Nhâm Tiểu Túc cảm nhận được kỹ năng mới được khắc họa trong đầu. Hắn phát hiện trong cung điện có một cái bóng với hình dáng y chang hắn đang lặng lẽ đúng đó.
Bất quá khiến Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn là ảnh tử của Hứa Hiển Sở màu xám còn của hắn là màu đen.
Này là sao, chẳng lẽ vì hắn ngủ dậy chưa rửa mặt nên ảnh tử mày đen thui hả?