Chương 82: Thuốc Lá

Nhâm Tiểu Túc từng thấy những nhân vật lớn trong hàng rào mặc âu phục đi ngang qua thị trấn. Khi ấy Nhâm Tiểu Túc thấy được bọn họ ngồi trong xe mặc âu phục nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh.
Lúc ấy Nhâm Tiểu Túc liền nghĩ, họ thật khí phách.


Thế nhưng nếu là mặc âu phục màu trắng tới nơi hoang dã. Nhâm Tiểu Túc nhất định sẽ mắng tên đó là đồ ngốc!
Có điều khi thấy nam tử đứng trên tầng thương kia, Nhâm Tiểu Túc không hề thấy có gì không thích hợp, bởi vì đối phương không cần chiến đấu.


Hẳn đây là người chỉ huy hành động lần này của Khánh thị. Nhâm Tiểu Túc thầm ngủ trong lòng, đúng là đại nhân vật nhìn qua là thấy được sự khác biệt.


Nhâm Tiểu Túc rụt người lại, sợ bị binh sĩ tập đoàn phát hiện. Phải biết gần công trường có hơn ngàn binh sĩ canh gác. Nhâm Tiểu Túc cảm thấy mình và Hứa Hiển Sở đã đánh giá quá thấp lần ra quân này của tập đoàn.
Tuy không thấy rõ, nhưng Nhâm Tiểu Túc biết rõ nhân số không ít.


“Phỉa rút lui thôi.”
Nhâm Tiểu Túc không tính quản chuyện này nữa. Khi hắn biết bản thân không đủ khả năng cướp đoạt bí mật với tập đoàn thì không khỏi thoái chí.


Hắn có ở lại đây cũng chẳng làm gì được. Về phần Cảnh Sơn có bí mật gì, chắc chỉ có Dương Tiểu Cận và Hứa Hiển Sở là có hứng thú thôi.


available on google playdownload on app store


Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bản thân không cần mạo hiểm vì bí mật này. Nếu nơi này có người nắm giữ kỹ năng cấp cao mà trong tay Nhâm Tiểu Túc có hơn mười Đồ Phổ cấp cơ sở, đại sư các kiểu thì chắc hắn sẽ nguyện ý thử một lần…


Đối với Nhâm Tiểu Túc, đám người đó chẳng khác nào một kho báu cả…


Thật ra quan trọng nhất là Nhâm Tiểu Túc thấy kiến trúc được đào lên ngày càng nhiều. Có vài chỗ chỉ cần máy mọc đụng nhẹ là ầm ầm đổ sụp. Lúc trước chúng còn có thể đứng vững, vậy mà bậy giờ chỉ có chút tác động đã đi đời.


Một vài công trình vẫn duy trì được, trên mặt đất rải rác các loại biển hiệu mà Nhâm Tiểu Túc có thể lờ mờ nhận ra, cái gì mà tiệm làm tóc Mỹ Dung, tiệm mát xa các kiểu…
Nhâm Tiểu Túc không tin nơi này có thứ gì quý giá!
Đay chính là nguyên nhân chính mà hắn muốn rời đi a!


Thời điểm thấy đám biển hiệu kia, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bản thân như bị lừa gạt, chỉ số thông minh bị vũ nhục. Hiện giờ hắn nhớ lại cái gì mà Hồi Mã Chiêu, Cửu Long Phá cùng miếng nhựa hình người kia, rõ ràng không phải thứ đặc biệt gì cả!


Không biết Hứa Hiển Sở và Dương Tiểu Cận thấy cảnh tượng này sẽ có cảm giác gì. Còn Nhâm Tiểu Túc thì thấy đủ rồi.
Chạy xa như vậy, trải qua nhiều nguy hiểm như thế, kết quả thì sao?


Nhâm Tiểu Túc lặng lẽ rụt đầu đi bọc đường núi. Lúc này hắn nghe được tiếng súng từ phía sau lưng. Nói rõ binh sĩ tập đoàn không thắng được con quái vật kia.


Âm thanh này khiến Nhâm Tiểu Túc yên tâm không ít. Đám người này đều tập trung gần công trường. Họ không chú ý tới những nơi khác chứng tỏ ở đó không có giá trị, họ cũng sẽ không để tâm nhiều.
Những chỗ bị lơ là đó là lỗ hổng để Nhâm Tiểu Túc lợi dụng.


Dọc đường đi tập đoàn Khánh thị đã san bằng cây cối. Không thể không nói, Nhâm Tiểu Túc đã lĩnh giáo được bản lĩnh của tập đoàn.
Ở nơi dã ngoại này mà ngoài ta còn có thể mở ra một con đường bằng phẳng, căn bản không cần thương lượng với đám dã thú kia luôn.


Việc này giúp Nhâm Tiểu Túc lần nữa ước định được thực lực của Khánh thị. Phải biết đây chỉ là một đoàn đội của tập đoàn mà thôi. Dựa theo lời Dương Tiểu Cận nói, một tập đoàn có thể khống chế cả chục hàng rào!


Vì thế, nếu Dương Tiểu Cận đi tới hàng rào 112, đám dã thú trên đường đi sẽ không còn nhiều vì đã bị dọa chạy sạch rồi.
Tuy thế, muốn trở lại hàng rào 113 lại có chút tốn sức, đường đi lại cực xa. Đây là lựa chọn tốt nhất mà Nhâm Tiểu Túc có thể đưa ra


Nhâm Tiểu Túc lặng yên không tiến động đi về một hướng khác phế tích. Thiên nhiên và những khối kiến trúc rách nát che chắn cho hắn vô cùng tốt.


Nhâm Tiểu Túc thấy một tòa nhà cao tầng sụp đổ, tầng lâu cao vút gãy thành hai nửa. Hắn không chút nghi ngờ, trước tai biến mọi người có thể đứng ở nơi cao như thế quan sát cả một thành thị.


Lúc trước Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên thường tưởng tượng bên trong hàng rào sẽ có hình dáng gì. Hiện tại xem ra diện tích hàng rào hẳn cũng không khác gì thành thị này. Chỉ là trình độ tinh xảo và phồn hoa không đuổi kịp nơi này mà thôi.


Đương nhiên, tinh xảo và phồn hoa gì đó đều là quá khứ. Hiện giờ nơi này chỉ là đống phế tích hoang vu mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc đi dọc theo bóng cây xuống dốc núi. Khi thấy trong đống phế thích có vài tấm chiêu bàn mát xa chân thì thầm nói:


- Sao thành thị này lại có nhiều tiệm rửa chân thế nhỉ… Chẳng lẽ trước kia con người rất thích rửa chân à?


Khi tới một chỗ có cây thưa thớt, Nhâm Tiểu Túc cẩn thận từng li từng tí tránh đi tầm nhìn của binh sĩ. Cự ly của hắn và binh sĩ tác chiến tầm năm trăm thước, chỉ cần hắn cẩn thận lợi dụng góc khuất của các công trình kiến trúc sẽ không bị phát hiện.


Có điều đi một lúc nữa Nhâm Tiểu Túc lại dừng lại. Hắn thấy gần bên trái của mình có một nơi trữ rượu và thuốc lá…
Đại bộ phận kiến trúc đã bị địa chấn nghiền nát, có điều tòa thành thị này lại lưu giữ được tầm 30%.


Rượu và thuốc lá khiến hai mắt Nhâm Tiểu Túc lóe sáng.
Phải biết rượu và thuốc lá là vậy tư cực kỳ khan hiếm trong thị trấn. Bằng không Trương Cảnh Lâm đã hút thuốc mỗi ngày rồi…


Hẳn thuốc lá trong tiệm này còn nhiều hơn của lão Vương lão Lý trong thị trấn nữa. Nếu hắn có thể lấy mang về, chắc chắn sẽ sớm trở thành người giàu nhất trong thị trấn!


Nhâm Tiểu Túc vụng trộm nhìn về phía binh sĩ. Khi xác định không ai chú ý phía này Nhâm Tiểu Túc mới hào hứng hừng hực đi vào trong tiệm.
Nhâm Tiểu Túc tự tay cầm thuốc lá được bọc bao kính từ quầy hàng. Hắn thầm nghĩ, có phải nhờ miếng kính này mà bên trong sẽ được bảo tồn tốt hơn?


Có điều khi hắn vừa đụng vào hộp thuốc lá thì trong nháy mắt hộp thuốc cùng bao kính đều tan thành bụi phấn.
Nhâm Tiểu Túc có chút đau lòng, rốt cuộc những thứ này đã nằm đây bao lâu rồi?


Trên thực tế, Nhâm Tiểu Túc không biết thuốc lá còn đảm bảo chất lượng không. Tuy người bán thuốc lá không nói thứ này có thể đảm bảo hương vị đực bao lâu, nhưng thực tế chỉ chừng ba năm mùi vị đã biến đổi rồi.
Cho nên dùng giấy kính bọc lại cũng đúng thôi.






Truyện liên quan