Chương 86: Tắc Bắc
Lưu dân trong thị trấn vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra. Tường vây của học đường không cao, chỉ là tường đất tầm một mét bảy mà thôi. Vì thế nếu ngồi lên vai người khác có thể nhìn vào trong. Kết quả vừa nhìn họ liền giật mình. Chỉ thấy trong hậu viện của học đường có hai cỗ thi thể đang không ngừng chảy máu.
Hơn mười năm nay, đây là lần đầu tiên có người hành hung ở học đường.
Đương nhiên, cũng vì chuyện này quá mất cổ quái nên Nhan Lục Nguyên càng thêm lo lắng cho an nguy của Nhâm Tiểu Túc .
Vương Tòng Dương nhanh chóng quay lại hàng rào. Hắn cẩn thận từng li từng tí mở giấy chứng nhận ra nhìn. Kết quả đập vào mắt mấy chữ “Trương Cảnh Lâm của hàng rào 178”
Nhất thời, Vương Tòng Dương hít một hơi lạnh. Hắn chưa bao giờ thấy giấy chứng nhận nào thế này. Bình thường giấy chứng nhận sẽ ghi rõ thân phận và chức vụ. Thậm chí còn có ngày tháng năm sinh và ảnh chụp để gia tăng tính xác thực.
Có điều giấy chứng nhận này lại khác, phảng phất như vừa xem mọi người liền biết người này là ai.
Mà lúc này, Vương Tòng Dương nhớ tới người trong truyền thuyết đã mất tích mười năm của hàng rào 178. Vì thế lập tức bước đi nhanh hơn.
Bất quá cấp bậc của Vương Tòng Dương còn quá thấp. Hắn không biết phán đoán của mình có đúng không.
Vương Tòng Dương không tới chỗ người quản lý hàng rào mà trực tiếp lái xe tới chỗ ở của La Lam. Trên thực tế, mọi người đều biết rõ, tuy thân phận La Lam là thương nhân nhưng thật chất lại là người nắm quyền ở hàng rào. Mọi người có chuyện đều tìm La Lam thương nghị, người quản lý hàng rào cũng thầm chấp nhận. Chỗ ở của La Lam nằm ở trung tâm hàng rào. Vương Tòng Dương phải lái xe khoảng một tiếng mới tới nơi. Đây là ở thời điểm đêm khuya vắng người qua lại đấy.
Đến bên ngoài nơi ở của La Lam, thay vì nói là chỗ ở thì chẳng bằng bảo là một đại quân doang.
Ở cửa quân doanh có một tấm bia đá, trên tấm bia đá có khắc sáu chữ đỏ: Khu vực chế độ quân nhân!
Ở cửa quân doanh là binh sĩ mặc hắc phụ vác súng trên vai, đạn lên nòng có thể chiến đấu bất kỳ lúc này. Xe của Vương Tòng Dương chưa tới gần đã bị đèn pha chiếu rọi.
Vương Tòng Dương liền lấy giấy chứng nhận ra hô;
- Ta là Vương Tòng Dương của tư quân, có việc gấp cần tìm ông chủ La. Là chuyện của hàng rào 178.
Giờ khắc này, thậm chí Vương Tòng Dương còn cảm nhận được có hơn mười họng súng chĩa về phía mình. Từ cửa quân doanh có người đi tới, bình tĩnh nói:
- Giấy chứng nhận!
Binh sĩ tư quân đối mặt với binh sĩ tập đoàn hiển nhiên là kém một bậc. Vì thế dù bị súng chĩa vào đầu, Vương Tòng Dương cũng chẳng dám hó hé.
Vương Tòng Dương đưa giấy chứng nhận của mình và Trương Cảnh Lâm ra. Bĩnh sĩ phụ trách kiểm tr.a cầm lấy đi vào quân doanh, hơn mười phút đi ra:
- Thân phận không sai, chó phép thông qua.
Lúc này, cửa quân doanh mới mở ra cho Vương Tòng Dương vào!
Lực lượng vũ trang của tập đoàn Khánh thị đều được chọn từ những người nổi bật. Kỷ luật nghiêm minh, nặng lực tác chiến rất mạnh. Bất quá trước kia cũng không nghiêm chỉnh như hiện tại, có điều từ khi siêu phàm giả xuất hiện, quân doanh mới đề cao tới đẳng cấp giới nghiêm thế này.
Kết quả Vương Tòng Dương vừa quay lại hàng rào chưa được bao lâu. Tất cả quân doanh lên, tiếng bước chân chỉnh tề rền vang truyền tới. Cư dân sống quanh đó bị đánh thức, họ không biết trong quân doanh có chuyện gì xảy ra. Tiếng bước chân kia là âm thanh tập kết của đội ngũ tác chiến.
Mỗi chiếc xa màu đen chạy như chớp điện ra, đằng sau là ba chiếc xe tải quân dụng chở ba tổ đội tác chiến.
- Chẳng lẽ là đánh nhau?
Có người đứng từ trong nhà nhìn ra nói.
- Chẳng lẽ Khánh thị muốn khai chiến? Nếu đúng là thế, cũng không thể chỉ có từng ấy người rời đi?
Một người nghi hoặc hỏi:
- Hình như người ngồi trong xe việt dã vừa rồi là ông chủ La? Tên này đã hai năm không rời khỏi quân doanh, có chuyện gì lại kinh động tới hắn.
Thế nhưng kinh hãi nhất là Vương Tòng Dương. Khi La Lam nhìn thấy giấy chứng nhận của Trương Cảnh Lâm, hắn như lửa thiêu mông mà nhảy dựng lên.
Ngay sau đó quân doanh như sắp lâm vào chiến tranh, mọi thứ đều được phát động trong nhát mắt.
Giờ khắc này Vương Tòng Dương mới xác định, khả năng cao Trương Cảnh Lâm chính là người mà hắn đoán kia!
Nếu đúng là người kia, sao đối phương lại xuất hiện ở đây?!
Đoàn xe của tập đoàn Khánh thị đi thẳng tới miệng cống. Nhan Lục Nguyên đứng trong sân của học đường chờ. Bỗng nhiên hắn hiếu kỳ quay đầu nhìn về phía Trương Cảnh Lâm:
- Tiên sinh, trước khi dạy học, ngài làm gì?
Nhan Lục Nguyên cũng hiểu rõ, e rằng thân phận Trương Cảnh Lâm không hề đơn giản.
Trương Cảnh Lâm cười nói:
- Là một quân nhân.
Nhan Lục Nguyên sững sờ một chút. Vị tiên sinh này không giống với hình tượng quân nhân trong hình dung của Nhan Lục Nguyên. Nhan Lục Nguyên hiếu kỳ hỏi:
- Sao ngài lại không làm nữa?
Vấn đề này khiến Trương Cảnh Lâm im lặng một hồi. Dường như trong lòng hắn cũng có lúc hoang mang. Suy nghĩ nửa ngày, Trương Cảnh Lâm mới đáp:
- Vì chiến tranh không cứu được nhân loại.
- Ngài muốn rời đi?
Nhan Lục Nguyên hiếu kỳ hỏi.
- Đúng.
Trương Cảnh Lâm gật đầu:
- Tắc Bắc còn có người đợi ta.
Lúc này Nhan Lục Nguyên mới ý thức được. Lúc trước Trương Cảnh Lâm tuyển Nhâm Tiểu Túc làm lão sư dạy thay là muốn đào tạo Nhâm Tiểu Túc trở thành lão sư của thị trấn. Vì Trương Cảnh Lâm đã sớm muốn rời đi.
Dù không có chuyện đêm nay, chỉ sợ Trương Cảnh Lâm cũng không ở lại đây lâu.
- Sao đột nhiên ngài lại muốn đi Tắc Bắc?
Nhan Lục Nguyên hỏi.
- Vì thế giới… đã bắt đầu thay đổi. Ta cần phải ở cùng một chỗ với người đó.
Trương Cảnh Lâm giải thích.
- Tắc Bắc là nơi nào?
Nhan Lục Nguyên hỏi, hắn và Nhâm Tiểu Túc chưa từng tới đó, nghe nó là một nơi nằm ở hướng Tây Bắc.
Nhan Lục Nguyên nhớ, có một lần Trương Cảnh Lâm đnag giảng bài thì thất thần. Ngày đó Trương Cảnh Lâm nhìn bầu trời bên ngoài phòng học nói:
- Mùa xuân của Tắc Bắc, băng tuyết vẫn chưa tan, nhìn không có điểm xanh nào. Tuyết khiến Tắc Bắc thành một mảnh trắng xóa, con người trở nên cực kỳ cô độc.
Trong nháy mắt đó, tuy Trương Cảnh Lâm miêu tả Tắc Bắc rất the elanhx. Thế nhưng Nhan Lục Nguyên cảm nhận được hoài niệm của Trương Cảnh Lâm với nơi đó. Hiện tại nhớ lại, nguyên lai Trương Cảnh Lâm sẽ rời khỏi đây.
- Tắc Bắc có cái gì… có thuốc lá chứ?
Trương Cảnh Lâm cười đáp:
- Lát nữa ngươi không cần sợ. Họ không dám làm gì ta đây. Cuối cùng chỉ có thể thành thành thật thật đưa ta về hàng rào 178 mà thôi.
- Ừ.
Nhan Lục Nguyên gật đầu, trong lòng hắn tự nhủ Nhâm Tiểu Túc sẽ không bắt hắn học bài nữa. Vì sau này lão sư đã không còn.
Nghĩ tới việc này, Nhan Lục Nguyên lại không vui như vốn dĩ.