Chương 14
Hai người đến trạm xe lửa phí đông thành phố Lục Hải, thấy một người phụ nữ yếu đuối đang chờ người.
Tô Nhạc thấy đối phương, trực tiếp đi đến, "Bác gái!"
Mẹ Dư Minh thấy Tô Nhạc, lúc này chào đón, bắt lấy cánh tay Tô Nhạc, "Tô Nhạc, để cháu qua đây! Thật sự là làm phiền cháu!"
Mẹ Dư Minh tên gọi là Hạ Lan, là một giáo viên trung học đã về hưu, trước còn dạy qua cô.
Dư gia cùng nhà bọn họ cùng sống trong một tiểu khu nhỏ, hai nhà quan hệ thân thiết.
Hạ Lan nhìn Tô Nhạc, liền nghĩ đến việc làm của con nhà mình với Tô Tranh, rất xin lỗi nói: "Dư Minh nhà bác gần đây nhất định xảy ra chuyện, nếu không một người như chị gái cháu lại không cần!"
Tô Nhạc đối với chuyện này còn chưa có hiểu rõ cho lắm, thật cũng không biết nói như thế nào, chỉ là kéo tay bà Hạ Lan, trấn an nói: "Bác gái, không nên lo lắng, cháu sẽ dẫn bác đến chỗ ở của anh Dư MInh, chỉ là Chị gái cháu đã từng qua chỗ anh Dư Minh, giống như không có ai, cháu lo lắng bác có khả năng là đi về tay không rồi!"
Hạ Lan cũng không tin lắm, "Hay là đi bên kia xem một chút, không tìm được, bác lại đến bệnh viện của nó hỏi thăm một chút, bác cũng không tin là nghiệt tử này của bác không có tin tức!"
Tô Nhạc còn muốn nói nhiều một câu, Chị gái cũng đi qua chỗ làm việc của Dư Minh rồi, nhưng bên đó nói Dư Minh xin nghỉ, nhưng cụ thể đi chỗ nào, bệnh viện bên kia cũng không có cụ thể giải thích, Dư Minh thật giống như là đã mất tích.
Mà Hạ Lan sau khi cùng Tô Nhạc nói nhiều như vậy, lúc này mới chú ý tới Dạ Thần tồn tại bên cạnh, sau đó tò mò, "Vị này alf ai vậy? Trước bác chưa từng gặp qua! Đồng nghiệp của cháu sao?"
Theo quan hệ của hai nhà, đoán chừng nếu như cô và Dạ Thần có quan hệ thì đã sớm biết rồi, cho nên hiện tại nói ra như vậy cũng không có gì thấy lạ.
"Vị này. . . . . là chồng cháu, đây là người cùng cháu lấy giấy hôn thú."
Dạ Thần chủ động tiến lên, dịu dàng chào hỏi, "Bac gái bác khỏe chứ ạ, lần đầu tiên gặp mặt bác ạ!"
Hạ Lan kinh ngạc một chút, dịu dàng nhìn Dạ Thần, trong lòng hơi cảm khái, "Cháu và Tô Nhạc đã lấy giấy kết hôn rồi hả ? Ai. . . . . . bác thế nào mà hc]a được mời uống rượu nhỉ?"
Dạ Thần rất khách sáo nói: "Chúng cháu mới lấy giấy kết hôn chứ chưa tổ chức tiệc đám cưới a, Bác gái, đến lúc đó nhất định sẽ mới bác a, bác yên tâm!"
Hạ Lan nghe vậy, trong lòng càng không biết là tư vị gì, "Thật là không có nghĩ đến, Tô Nhạc cũng đi trước Dư Minh và Tô Tranh rồi(kết hôn trước). . . . . . Ai, cái cái tiểu tử ch.ết tôi làn này bác mà tìm được nó, nhất định phải hung hăng giáo huấn nó một trận!"
. . . . . .
Dạ Thần lái xe, mang theo Hạ Lan đi tới chỗ ở của Dư Minh.
Dư Minh làm ở bệnh viện tương đối có uy tín trong thành phố Lục Hải, mà Dư Minh bởi vì sanh ra trong nhà truyền thống nghề y, lại tốt nghiệp ở trương danh tiếng, nên được bệnh viện coi trọng, đặc biệt được cho một phòng tại tiểu khu gần bệnh viện.
Tô Nhạc mang theo Hạ Lan đến cửa cầu thang lầu ba.
Đến trước cửa phòng của Dư Minh thì thấy cửa đã bị bôi sơn đỏ, phía trên còn viết chữ nóng hừng hực, "Giết người thì đền mạng!"
Tô Nhạc thấy như thế tự nhiên, trực tiếp ngây ngẩn cả người, hơi hoảng sợ nói: "Chuyện này. . . . . . Đây là chuyện gì!"
Hạ Lan một phụ nữ thấy trường hợp như vậy, cũng là sinh lòng sợ hãi, trực tiếp kéo tay Tô Nhạc, "Bác biết ngay Dư Minh đã xảy ra chuyện, quả nhiên thật đã xảy ra chuyện!"
Dạ Thần đi phía sau, nhìn tình trạng trước mắt, cau mày lên, sau đó hướng về phía Tô Nhạc nói: "Lập tức báo cảnh sát!" Nói xong, Dạ Thần tiến lên một bước, sẽ dùng thân thể, cố gắng đạp mở cửa chính.
Tô Nhạc đồng thời báo cảnh sát, nhìn Dạ Thần thô lỗ như thế đạp cửa, nghĩ tới đối phương tuyệt đối là đang làm chuyện vô dụng.
Nếu là cửa chính dùng thân thể mà có thể mở ra, thì nhưng tên ăn cắp vặt có thể dễ dàng vào nhà sao?
Chỉ là, khi điện thoại vừa gọi cho cảnh sát vừa thông thì Tô Nhạc ngạc nhiên đã thấy Dạ Thần đã đạp được cửa mở ra.
Tô Nhạc có chút ngây ngẩn cả người, "Điều này cũng có thể sao?"
Cửa liền bị trực tiếp đụng vỡ? Người đan ông này sức khỏe tốt đến mức nào đây!
Mà Dạ Thần sau khi đạp cửa mở, hướng về phía Tô Nhạc quay đầu lại nói: "Điện thoại thông, đem tình huống bên này nói cặn kẽ cho cảnh sát một lần!"
Tô Nhạc gật đầu, nắm lên điện thoại di động, hường về phía cảnh sát đang nghe máy nói cặn kẽ về tình huống bên này.
Sau khí báo xong cảnh sát, Tô Nhạc cùng Dạ thần, cùng nhau vào phòng.
Vào phòng, phát hiện bên trong tất cả đều đã dọn dẹp sạch sẽ.
Tô Nhạc nhìn một chút tình trạng bên này nói, nói: "Nhìn cái này, chắc anh Dư Minh cũng không phải hốt hoảng bỏ đi! Không đúng nếu như không dọn dẹp làm sao sạch sẽ như vậy."
Dạ Thần nhưng không có nghe lời Tô Nhạc nói, khắp nơi nhìn qua một lần, tiện tay mở ra phòng bếp và tủ lạnh, bên trong còn để không ít thức ăn.
Tô Nhạc nhìn Dạ Thần khắp nơi quan sát, theo bản năng kéo Dạ Thần lại, "Anh xem cẩn thận như vậy làm cái gì? Anh cũng không phải làm thám tử hay cảnh sát, chúng ta vẫn nên chờ cảnh sát đến đây đi!"
Dạ Thần quay đầu lại liếc mắt nhìn Tô Nhạc, rất không quan tâm nói: "Cảnh sát năng lực như vậy! Có thể điều tr.a ra thứ gì! Dựa vào bọn họ còn không bằng dựa vào anh!"
Tô Nhạc có chút quẫn rồi, hướng Dạ Thần một ánh mắt xem thường, "anh giọng điệu lớn như vậy, anh có bản lãnh thì điều tr.a ra thứ gì chứ ! Hừ, bản lãnh không có cũng không cần ở chỗ này nói linh tinh!"
Dạ Thần khóe miệng hơi kéo ra một đường cong, "Nếu ta có thể điều tr.a ra cái gì tới đây?"
Tô Nhạc cảm thấy Dạ Thần người này quá tự cho là mình tài giỏi, một bộ dáng đại công tử, có thể điều tr.a ra cái gì? Không lẽ so với cảnh sát anh ta lợi hại hơn sao?
Dạ Thần thấy Tô Nhạc khinh thường như vậy, thân thể hơi khom xuống, ghé vào bên tai Tô Nhạc nói, "Nếu không như vậy đi, nếu là chuyện lần này, anh cso thể điều tr.a ra. . . . . . anh cảm thấy chuyện vợ chồng trên mặt pháp luật nên thực hiện nghĩa vụ, không bằng từ bây giờ vợ chồng chúng ta rt chung một phòng!"
Tô Nhạc trực tiếp bị lời nói của Dạ Thần làm cho nghẹn, sau đó hướng hắn mắt to trừng một cái, "Dạ Thần, anh đủ chưa, tôi không có tâm tư cùng anh náo!"
Dạ Thần rất là lười biếng liếc mắt một cái với Tô Nhạc, bất cần đời nói: "A, nhìn này dáng vẻ, em là không dám đánh cuộc đi!"
Thật là không tự tin đi!
Tô Nhạc thật sự là không nhìn nổi, cái công tử này còn tự luyến mình là Sơ lốc hôm sao!
"Cái này thì có cái gì không dám đánh cược, chỉ cần anh ở đây điều tr.a ra trước cảnh sát, điều tr.a ra anh Dư Minh rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tôi sẽ gủ cùng phòng với anh, chung trên một chiêc giường!"
. . . . . .
Tô Nhạc cùng Dạ Thần bên này sau khi đánh cuộc, cảnh sát bên kai người cũng đã tới.
Một người cảnh sát đi vào, liếc mắt nhìn người trong phòng, hỏi "Người nào báo án đấy!"
Tô Nhạc liếc mắt bà Hạ Lan tinh thần không được tốt lắm, chủ động đứng dậy, đi tới phía bên người cảnh sát, "Là tôi!" Sau đó đơn giản đem chuyện Dư minh mất tích, còn có chuyện trên cửa bị viets sơn đỏ những chữ kia.
Cảnh sát sau khi ghi chép, hướng về phía Tô Nhạc nói: "Chúng tôi sẽ mau chóng điều tra, chờ có tin tức tôi sẽ thông báo cho các người!" Tiếp, những cảnh sát này rời đi!
Tô Nhạc thấy cảnh sát dáng vẻ lạnh lùng, hơi im lặng
Như vậy cảnh sát có thể khiến người ta tin tưởng sao?
Tới hỏi một chút tình huống, liền chạy lấy người rồi hả ? Liền không một chút tình trạng bên này nữa sao?
Chỉ là Tô Nhạc những lời nói oán giận này khổng thể nói ra miệng, Bác gái đang ở đây, nếu là lên tiếng, Bác gái không biết sẽ nghĩ linh tinh cái gì nữa.
Tô Nhạc liếc mắt nhìn Mẹ Dư minh nằm trên ghế so pha, có chút xấu hổ nói: "bác gái, hiện tại cảnh sát giúp đỡ điều tra, cháu tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức của anh Dư Minh!"
Hạ Lan gật đầu một cái, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mới cảm kích liếc mắt nhìn Tô Nhạc, "Nếu không phải cháu dẫn bác tới đây, bác thật sự không biết chuyện gì xảy ra rồi. . . . . . Dư Minh đứa nhỏ này, thật không phải đào hôn! Hắn nhất định là đã xảy ra chuyện!"