Chương 22: Nam tử áo trắng cầm quạt kỳ lạ (1)
Ở Bờ hồ Bích Vân Thành Tây Thượng Kinh, có một tòa phủ đệ có vẻ ngoài đơn giản tọa lạc tại nơi này, phủ đệ này nhìn như đơn giản, kì thực lại có khí thế hùng vĩ, có khí chất hào hùng người thường khó có thể nắm bắt được, ở trong mắt người bình thường nhìn như bình thường, kém khá xa so với những phủ đệ kiến trúc xa hoa , xanh vàng rực rỡ kia. Nhưng mà, đối với những chuyên gia có chút hiểu biết về kiến trúc mà nói, đây là chính là tuyệt phẩm trong kiến trúc, bố cục kỳ lạ, nhìn như thiết kế đơn giản lại cất dấu một loại khí thế trọn vẹn, khiến người ta hãm sâu trong đó, không thoát ra được.
Mà sáng sớm ngày hôm nay, một nam tử tuấn mỹ mặc áo đỏ cầm quạt xếp trong tay hấp tấp chạy đi vào.
"Ngũ ..." Hắn mới vừa đi vào cửa, quản gia Lưu Toàn từ bên cửa đi qua tựu vội vàng khom lưng vấn an, nhưng hắn còn chưa nói xong một câu, ngũ hoàng tử lại giống y như một trận gió nhẹ nhàng lướt qua, đồng thời có một câu vui cười cũng ngược theo Gió nhẹ nhàng truyền đến, "Miễn miễn, Tứ ca đâu? Có phải đang ở Chính Tích Các hay không?"
Lưu Toàn nhắm chặt mắt, chờ sau khi gió thổi qua mới từ từ mở mắt, thì thào nói, "Nếu người đã hỏi ta vậy thì hãy nghe ta nói đã, chạy nhanh như vậy để làm chi."
Ngũ hoàng tử Mục Hữu mới vừa đi đến cửa Chính Tích các đã bắt đầu thét to lên, "Tứ ca Tứ ca, huynh hãy nghe ta nói, nghe nói..."
Mục Kỳ đang vẽ tranh nghe được giọng nói cao vút của Mục Hữu khẽ nhíu mày, khoát tay, bút lông trong tay đã bay ra ngoài, Mục Hữu theo phản xạ lắc mình tránh né, bút lông giống như thanh kiếm sắc bén xẹt qua sát mặt hắn, Mục Hữu chỉ cảm thấy trên mặt chợt lạnh, một giọt màu đen mực nước đã dính vào mặt Mục Hữu.
"A...." Mục Hữu sợ hãi bụm mặt kêu lên, ánh mắt phức tạp nháy mấy cái, gương mặt tuấn mỹ so với những cô nương trong "Túy Hương Cư" kia còn kiều mỵ hơn mấy phần, "Tứ ca." Mục Hữu lại bĩu môi, "Người ta mới vừa chuẩn bị trang điểm xong, ngươi như vậy bảo người ta làm sao gặp người đây."
"Vậy thì không gặp." Mục Kỳ vừa tàn khốc vừa vô tình đánh nát tâm tư Mục Hữu.
"A, hôm nay người ta định đi "Khách Lai Các", làm sao bây giờ?"
"Nhảm nhí." Tâm tư cõi lòng tan nát của một người nào đấy người lại bị hắn quăng nát bươm.
"Tứ ca, làm sao huynh thể đối xử với ta như thế, đệ chính là đặc biệt tới rủ huynh."
"Ta không cầu ngươi tới rủ ta, nếu có thể ta hi vọng vĩnh viễn không gặp ngươi."
"Tứ ca." Tâm tư bị rơi nát bươm của một người nào đấy lại bị giẫm lên mấy phát một cách vô tình.
"Tứ ca, huynh cũng nên thả lỏng đi." Mục Hữu cười cười, lại bắt đầu phát huy ưu thế da mặt dày của hắn, "Thả lỏng đi, đừng lúc nào cũng banh một gương mặt như vậy dễ thêm nếp nhăn lắm, huynh ở bên ngoài cũng không thế này."
"Ở bên ngoài đệ cũng là không biết võ công."
"Tứ ca, huynh ... Tứ ca, ngươi đi đâu vậy?" Đối mặt với thế công của Mục Hữu, Mục Kỳ đã có dự kiến trước thong dong ra ngoài.
"Không phải đệ nói ở bên ngoài ta không như vậy mà? Ta đây lại đi buông lỏng một chút thôi."
Mục Hữu nghe được Mục Kỳ nói, một hồi lâu mới phản ứng kịp, vội vàng chạy tới đuổi theo bước chân của hắn, một bên đuổi theo một bên hô "Tứ ca, "Khách Lai Các" đệ nói với huynh kia thật đúng là nóng bỏng, người chen nhau đên đó thật đúng là nhiều, nhưng mà chỉ cần huynh đồng ý ra tiền chúng ta liền không cần chen chúc rồi. Tứ ca ... Tứ ca, huynh có nghe được ta nói chuyện không."
Cửa "Khách Lai Các", Mục Kỳ ngửa đầu xem kiến trúc nguy nga chín tầng này, vốn là bị khí thế hùng vĩ này thuyết phục, sau khi nhìn lại đám đông người đến người đi, trong lòng có một chút thán phục, mà càng khiến hắn kinh ngạc là lầu hai cửa sổ vào lại có thể lộ ra một vật, vật này giống như một cái hộp trong suốt, bên trong thả mấy tượng gỗ có chiều cao như nhau, trên người tượng gỗ mặc quần áo đủ loại nhan sắc, mà quần áo này, cho dù là nam trang, nữ trang cũng đều mới mẻ độc đáo đẹp đẽ, làm cho ánh mắt người ta không dứt ra được.
"Tứ ca, ta nói không sai chứ, nơi này thực sự không tệ, chỉ là tương đối nhiều người, chỗ đắt tiền như vậy mà còn có nhiều người đến như vậy, ài, rõ là... Ai, Tứ ca, huynh đợi ta với."
Mục Kỳ mới vừa đi vào "Khách Lai Các", lập tức có một cô nương xinh đẹp đi tới hỏi: "Công tử, xin hỏi cần cái gì? Là ăn cơm, mua gì đó, hay là dừng chân."
"Ăn cơm, chúng ta ăn cơm ." Mục Hữu cướp đoạt, ha ha trả lời trước Mục Kỳ.
"Vậy các công tử sẽ ăn ở lầu một, hay là đến lầu 6, lầu 7 hoặc là tầng cao nhất?"
"Lầu 6, lầu 6, chúng ta đi lầu 6." Mục Hữu không ngừng nói.
"Chúng ta đi tầng cao nhấ ." Một giọng nói ngạo mạn truyền đến.
Mục Hữu nghe được giọng nói đó thì bỉu môi có chút không hờn giận, thì thào nói, "Hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch, làm sao có thể xui xẻo gặp phải mấy người kia như vậy."
Mục Kỳ nhíu mày, nhưng nhanh chóng che dấu gương mặt không vui bằng một nụ cười hiền lành, quay đầu lại nói: "Đại ca, Nhị ca, làm sao các người cũng đến."
"Làm sao chỉ cho ngươi và Tứ đệ đến, còn không cho phép chúng ta đến." Nhị hoàng tử Mục Hàn ngẩng cao đầu, liếc mắt nhìn, thần thái vẻ mặt cao ngạo, hiển nhiên không để vào Mục Kỳ trong mắt.
"Có đúng hay không cũng không phải do chúng ta định đoạt, các ngươi đã muốn tới thì người nào quản được đây." Mục Hữu không nhịn được cãi lại.
"Ngươi ...."
"Ta cái gì ta, ngươi khinh người cái gì hả, ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi chắc, ngươi quên ta là cái gì sao?"
"Ta làm sao có thể quên chứ, Ngũ đệ không phải được xưng là “sát thủ của các nữ tử” sao, làm sao, hiện tại cũng cảm thấy hứng thú đối với nam tử rồi hả?"
"Nam tử, xưng hô này không tệ, nhưng mà ta còn không thích lắm, nếu là Nhị ca mà nói, nói không chừng ta sẽ gắng gượng tiếp thu đó."
"Mục Hữu." Nhị hoàng tử Mục Hàn tức giận gầm nhẹ.
"Ừm?" Người nào đó bị kêu trưng ra vẻ mặt vô tội nháy mắt mấy cái, vẻ mặt muốn nói ngươi gọi có chuyện gì.
"Nhị đệ." Mục Thịnh vẫn luôn một mực không nói chuyện một bên rốt cục mở miệng, Mục Hàn lập tức ngậm miệng đúng lúc, Mục Hữu thấy vẻ mặt sắc lạnh kia của Mục Thịnh, lẩm bẩm vài tiếng trong lòng , cũng không nói nữa.
"Cùng đi tầng cao nhất đi." Mục Thịnh lạnh lùng nói, giữa lông mày bao phủ một loại khí chất tàn bạo, một chút ác ý chợt lóe lên từ khóe mắt.
"Đại ca, huynh mời bọn họ làm cái gì, bọn họ có tiền đi mà?"
"Mục Hàn, ngậm miệng."
"Hừ, huynh có ý tứ gì?" Mục Hữu lại bắt đầu khó chịu rồi.
"Mục Hữu." Mục Kỳ cũng nhìn hắn một cái. Diễn đàn lê quý đôn ~ Dạ
"Cái đó .... Các công tử, không tốt lắm, hiện tại tầng cao nhất chỉ có một vị trí thôi." Cô nương xinh đẹp kia mắt thấy mấy người bọn họ ầm ĩ ngày càng ác liệt, không mở miệng nói không được.
"Hả! Chỉ còn có một vị trí." Mục Hữu là người đầu tiên phản ứng kịp kêu lên kinh ngạc.
"Đúng, bởi vì mỗi ngày tầng cao nhất chỉ chiêu đãi hai bàn khách nhân, mà trước lúc mấy công tử đến cũng đã có người định một vị trí, cho nên, hiện tại chỉ còn một vị trí.
"A?" Mục Kỳ đột nhiên cười cười, ánh mắt chớp lên, " Ngũ đệ, nếu không có chỗ, chúng ta đây liền..." Hắn dừng một chút, ánh mắt gian xảo lần lượt đảo qua đại Mục Thịnh với Mục Hàn, lại nói, "Chúng ta liền họp thành một bàn theo đại ca đi."
"Cái gì?"Mục Hàn kinh ngạc kêu một tiếng, Mục Thịnh khẽ nhíu mày, không nói gì.
Bọn họ ai cũng thật không ngờ Mục Kỳ lại có thể lại coi như không thấy sự khinh thường của họ, chủ động theo chân bọn họ cùng nhau ngồi một bàn.
Mục Hàn nghĩ thầm, Mục Kỳ ơi Mục Kỳ, nhìn ngươi đúng như lời đồn bên ngoài, trầm mê trong tửu sắc, không hiểu chính sự, đáng nói là còn không biết cảm thấy thẹn.
"Được, được, có người giúp đỡ trả tiền, đại ca, huynh hẳn là sẽ không chê bai chúng ta chứ." Mục Hữu rất phối hợp vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cũng hợp thời khiến Mục Thịnh không có cơ hội từ chối, trong lòng thì vẫn âm thầm nghĩ, công lực phúc hắc của Tứ ca lại đề cao, chẳng lẽ cái này kêu là "Vui giận không hiện sắc, trị người ở trong vô hình sao"? Xem ra sau này mình cần phải chậm rãi học rồi!
"Như vậy, công tử, mời đi phía này." Cô nương xinh đẹp kia dẫn bọn họ đi về phía trước nói.
Mục Thịnh ngậm miệng đi tuốt ở đàng trước, Mục Hàn hừ lạnh một tiếng, bắt kịp ngay sau đó, Mục Kỳ mỉm cười giống như không có nghe được tiếng hừ lạnh của Mục Hàn từ từ đi, mà Mục Hữu cũng là một bộ dáng hi hi ha ha, vừa nhìn xung quanh vừa đi trước.
Rất xa, vang lên tiếng hút không khí của mọi người.
"Mau nhìn xem, bốn vị hoàng tử của Thượng Kinh kìa, đúng là rất anh tuấn mà." Một vị nữ tử bát quái* nào đó kêu sợ hãi.
*: nhiều chuyện, thích nghe tham gia vào những cuộc trò truyện, bàn luận về tin đồn của người khác.
"A, Mục Thịnh của ta vẫn lạnh, vẫn khốc như vậy."
"Hừ, vẫn là Kỳ Kỳ của ta đẹp trai, ngươi xem nụ cười của hắn, quả thực chính là thiên sứ trên trời chuyên môn phái tới giải thoát cho ta. Mục Thịnh kia hả, một gương mặt dọa ch.ết người."
"Ngươi nói cái gì, dám nói Mục Thịnh nhà ta?"
"Ta nói đó, thì thế nào, Mục Thịnh lạnh như băng." Hai nữ tử hoa si nào đó lao vào đánh nhau.
Mà có người khác lại giống như không có nghe được giọng nói của họ bọn, tràn đầy chờ mong nói: "Hữu, trái tim của ta chỉ thuộc về huynh."
Nói xong, Mục Hữu vừa đúng lúc quay đầu lại, nhẹ nhàng cúi đầu khẽ thổi vào lòng bàn tay, một hôn gió bay tới, nữ tử nào đó kích động té xỉu.