Chương 31: Bữa tiệc kinh hoàng 1

Mọi người tập trung nhìn phản ứng của con hổ, liền thấy con Gấu đen cao tám thước đột nhiên ngửa mặt lên trời kêu lên một tiếng thảm thiết xé gan xé phổi, sau đó hung ác nhìn xuống dưới đài.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Gấu đen, sau đó con Gấu di chuyển.


Đáng thương các đại thần cùng gia quyến còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy con Gấu đen cao tám thước kia đột nhiên kéo đứt xích khóa, từ trên đài nhảy xuống.


Mọi người đều sợ hãi, lớn tiếng kêu hộ giá hộ giá. Mục Thiên Hoàng cùng Thành phi thì bị thị vệ bao vây cố gắng di chuyển ra chỗ an toàn, vương công quý tộc sợ đến tè ra quần, tay vơ loạn mũ áo chạy trốn tứ phía.


Những cô nương trang phục lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp kia thật đáng thương, vì mong muốn được chú ý đều mặc váy thật dài, trên đầu cài trâm phức tạp, trên cổ mang các loại trang sức, dưới chân lại đi giày cao thêu hoa….. Cho nên, những thứ này làm họ trở nên xinh đẹp, lộng lẫy hơn nhưng khi chạy trốn thì lại biến thành chướng ngại vật, các nàng muốn chạy nhưng không chạy nhanh được, chạy được vài bước bởi vì chân dẫm phải vạt váy dài mà ngã xuống, lúc bò dậy búi tóc rối loạn, trâm cài rơi, váy áo nhăn nhúm, sau đó có người nhanh chóng cầm váy áo, gỡ bỏ trâm cài đầu, cởi giầy ném ra liền dễ dàng chạy trốn.


Liễu Tịch Nhược nhìn phía trước mặt loạn thành một đoàn, bữa tiệc vô cùng thê thảm, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.


Mà Mục Thịnh người gián tiếp tạo nên khung cảnh này sắc mặt đã đen lại, hai tay nắm thật chặt, hận không thể đem con Gấu kia một quyền đấm ch.ết, nhưng với chiều cao tám thước, mười mấy cấm quân đều không làm được gì, nếu muốn một quyền đấm ch.ết hình như là không thể nào, cho nên hắn cũng rất thức thời trốn sau các thị vệ.


available on google playdownload on app store


Cho nên rất rõ ràng nói hắn là kẻ gián tiếp này, đó là vì hắn tỉ mỉ chuẩn bị phần quà tặng này, phần này không giống như “ Biểu diễn”, nên hắn không thể phủ nhận sự thật hắn là người gián tiếp tạo thành, nếu không tìm được người trực tiếp gây ra thì ban đầu hắn vốn có ý tốt nhưng nhất định phải gánh chịu hậu quả của sự kiện này.


Chỉ là, nhìn vào chuyện này mà nói, tìm được người trực tiếp gây ra là hầu như không có. Bởi vì người trực tiếp gây ra đã sớm giả thành một bộ dáng hoang mang sợ hãi “Trốn” phía sau Mục Thịnh, hơn nữa mọi người đều biết hắn là một hoàng tử yếu đuối vô năng người không có tiền đồ nhất, không học vấn không địa vị, không biết võ công, xin hỏi ai sẽ hoài nghi đến hắn, cho dù có người sẽ hoài nghi hắn thì ai có thể chứng minh là hắn làm đây?


Trên thực tế, ngay cả có người có thể chứng minh thì điều kiện đầu tiên là nàng đồng ý mở miệng.


Ngay từ lúc con Gấu bất thường nổi giận trước, Liễu Tịch Nhược liền chú ý tới tứ Hoàng tử Mục Kỳ đối diện như không hề sợ hãi, nàng nhìn hắn lơ đãng quan sát bốn phía xung quanh, cuối cùng đưa mắt nhìn xuống tay đưa chén trà lên, sau đó uống trà thả ly trà xuống, nhưng ngay lúc hắn thu hồi thả ly trà một cây ngân châm rất nhỏ liền bắn tới cổ con Gấu đen


Ngân châm tốc độ cực nhanh, nhanh đến người bình thường không nhìn thấy sự tồn tại của nó, càng sẽ không cảm thấy một cây châm bay qua trước mặt bọn họ.


Liễu Tịch Nhược kinh ngạc vì Mục Kì trăm phát trăm trúng, thủ pháp cùng lò lửa làm sáng tỏ công lực, chỉ dựa vào một chiêu này, Liễu Tịch Nhược đoán chắc người này không thể xem thường.
Nhưng mà hiện tại không phải lúc nghĩ đến những thứ này.


Bởi vì con Gầu đen kia đã nổi điên, thậm chí mấy thị vệ đã bị nó cắn thương.
Nhìn thấy có mấy người bị Gấu đen cắn ch.ết, mọi người càng sợ hơn, tất cả loạn thành một đoàn.


Hiện tại, không có tiểu thư khuê các, không có công tử văn nhã, càng không có anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ có chạy trốn, tự cứu lấy mình, đại nạn trước mắt ai còn trông nom người khác, cứu mình trước tiên rồi mới nói tiếp. Cơ hồ tất cả mọi người đều hoảng loạn, cho dù là thê tử, con cái cũng đều mặc kệ


Cấm vệ quân chạy tới càng nhiều, nhưng đứng trước mặt con Gấu này thì đều run rẩy lùi về phía sau, càng ngày càng loạn, càng ngày càng không thể cứu vãn.


Mục Kỳ một mực giả bộ sợ hãi sau lưng Mục Thịnh nhìn thấy tình hình ngày càng thê thảm, tà mị nhếch khóe miệng nhưng khi nhìn về bữa tiệc hắn luôn không tự chủ nhìn về phương hướng thì khóe miệng hắn đột nhiên cứng lại.


Bởi vì hắn nhìn thấy, trong lúc rối loạn, một cô gái trước sau như một không hốt hoảng, không lo lắng sợ hãi, không biến sắc trong lúc rối loạn vẫn duy trì tư thế tự nhiên, bình tĩnh, dường như không đem con gấu to lớn kia để vào mắt.


Nàng dường như ở một không gian khác, chung quanh tất cả đều hốt hoảng bận rộn, mà nàng lại im lìm bất động, giống như một đóa Mai kiêu ngạo nhìn xuống dưới, khinh thường tất cả.
Liễu Tịch Nhược bối rối nhìn tình trạng thê thảm trước mặt, than một tiếng.


Vì vậy nàng rất phối hợp nhắm hai mắt lại, như là không đành lòng nhìn một màn tàn nhẫn này.
Mà Hoa Khê cũng không nhúc nhích đứng sau lưng Liễu Tịch Nhược, hoàn toàn không đem tiếng kinh hô của mọi người để vào mắt.


Một khắc khi con Gấu nổi điên, Liễu Tịch Nhiễm liền sợ tới mức cuống quýt chạy trốn, liên tiếp bị té ngã lộn đầu mới gia nhập “đội ngũ” thét chói tai chạy chối ch.ết, hoàn toàn không để ý tỷ muội và cha vẫn ở nơi này.


Ngược lại Liễu Tịch Họa còn có chút lương tâm, cũng không vì sợ hãi mà mặc kệ Liễu Chấn Toàn để chạy thoát, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, tay cũng run dữ dội hơn.


Liễu Tịch Họa tới đây dự tiệc cũng cẩn thận chuẩn bị, nhưng vì mẫu thân của nàng là Tam phu nhân là vợ bé, cho nên địa vị nàng thấp kém, cho dù là ở trong phủ hay ngoài phủ đều làm bộ nịnh nọt nhưng nàng biết cho dù nàng ăn mặc xinh đẹp hơn nữa thì người khác cũng sẽ không chú ý tới nàng đầu tiên. Nàng là tự ti, cũng là thương tâm, nàng biết Tứ hoàng tử có nhìn cũng sẽ không liếc nàng một cái, nhưng nàng cũng ôm hy vọng lớn nhất, chờ mong điều tốt đẹp đến.


Nàng ngồi yên lặng, nàng không như Lâm Hinh Tuyết dung mạo mỹ lệ, múa hát điêu luyện, không như Liễu Tịch Nhiễm nhanh nhẹn dũng cảm, càng không như Liễu Tịch Nhược bình tĩnh tự nhiên, nhìn như nhu nhược kỳ thực mạnh mẽ, nàng chỉ ngồi một góc nhìn Lâm Hinh Tuyết mỉm cười say lòng người, nhìn Liễu Tịch Nhiễm tao nhã đánh đàn, nhìn Liễu Tịch Nhược lạnh nhạt kháng chỉ, nhìn Đại hoàng tử trợn mắt sang, nhìn Tứ hoàng tử lơ đãng mím môi cười xinh đẹp…. Nàng tồn tại hèn mọn như thế, cho nên một khắc kia khi nguy hiểm xảy đến nàng cũng không thể giống như mọi người kịp thời phản ứng, nàng không phải là không sợ, nàng là sợ choáng váng, sợ ngây người, mà đợi đến khi nàng kịp phản ứng thì mới phát hiện hai tay hai chân run rẩy dữ dội, căn bản không có hơi sức đứng lên.


Mà lúc này nàng nghe thấy Liễu Chấn Toàn nói: “Nhược nhi, nhanh lên một chút theo phụ thân trốn đi thôi.”
Cùng là nữ nhi, mà Liễu Chấn Toàn chỉ nhớ, để ý nhất chỉ có một, cho dù nàng đã từng mất tích mười năm.
Đây đều là đau xót của nữ nhân.


Liễu Tịch Họa đã sớm hiểu điều này, nhưng mà ngay khi mối nguy nan đến, lòng nàng còn không chờ được nỗi đau đớn thương tâm một lần.


Ánh mắt nàng ảm đảm nhắm mắt lại, mà lúc này lại nghe thấy Liễu Tịch Nhược lên tiếng, nàng nói: “Phụ thân, không có chuyện gì, người hãy đứng sau lưng con, con Gấu đen kia không gây thương tổn con được đâu.”


Dường như nắm được cọng cỏ cứu mạng, Liễu Tịch Họa cố gắng di chuyển hai chân run rẩy của mình đến bên Liễu Tịch Nhược, nhưng chân của nàng càng run rẩy hơn, căn bản mềm nhũn không đứng dậy nổi.






Truyện liên quan