Chương 7: Đánh vỡ
“Tiểu thư, người thật lợi hại.”
“Đúng vậy, thật không ngờ, Tuệ muội muội, miệng muội thật lợi hại. Nhìn bộ dạng vừa rồi của Diêu Ngữ Dong, ha ha, chỉ nghĩ lại đã cảm thấy buồn cười.”
“Đúng vậy, hừ, để xem sau này nàng còn dám giả bộ đáng thương nữa hay không?”
Trên đường trở về, Đào Nhi và Lục Vô Song kích động nói chuyện.
Cố Nha Nha được khen cũng không khỏi có chút xíu đắc ý: “Đó là đương nhiên, dùng võ lực không thể giải quyết được vấn đề.”
Vừa nghĩ đến bản chủ trước kia động một chút là vung roi đánh ch.ết người, nàng lắc đầu, hỏi Đào Nhi: “Roi của ta đâu?”
“Roi?” Đào Nhi sững sờ: “Vẫn luôn để bên người tiểu thư, cũng không để cho người khác động vào.”
“A?” Cố Nha Nha theo bản năng sờ trên người, không đúng, ban nãy thay quần áo cũng không thấy.
Đào Nhi gấp đến đỏ mắt, tìm giúp trong đống quần áo ướt mới thay ra.
“Không thấy à?” Lục Vô Song cũng gấp gáp, nàng biết rõ cái roi kia rất quan trọng với Úy Tuệ, quen nàng nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ vật kia vẫn không rời khỏi nàng.
So với hai người, Cố Nha Nha lại cảm thấy không sao cả: “Được rồi, đừng tìm, chắc là lúc nãy rơi xuống nước cũng không chừng.”
“Này --” Đào Nhi cắn môi, nói: “Chúng ta hồi phủ Thái tử vớt lên đi.”
Cố Nha Nha cười hì hì, an ủi vỗ vai nàng: “Rớt vừa hay, dù sao sau này cũng không cần.”
Đào Nhi, Lục Vô Song kinh ngạc không thôi.
“Vô Song, lát nữa kêu A Đại đưa ngươi trở về trước, hôm nay ta phải về phủ có việc, cũng không giữ ngươi.” Lúc đến Úy phủ, Cố Nha Nha nói với Lục Vô Song.
“Ừ.” Lục Vô Song gật đầu, nàng đang muốn đi tìm Y Y đấy, nói cho nàng biết chuyện xảy ra hôm nay, đảm bảo nàng sẽ khó tin, hắc hắc.
*****
Trở lại Úy phủ, còn chưa kịp thưởng thức cảnh trí xa hoa nơi này, Cố Nha Nha bảo Đào Nhi dẫn đường, chạy thẳng tới viện Úy gia Đại thiếu gia Úy Vân Kiệt.
Hai gã sai vặt tuấn tú giữ cửa phòng chính, vừa thấy Cố Nha Nha, vội vàng nghênh đón: “Nhị tiểu thư, sao người lại tới đây?”
“Đại thiếu gia đâu?” Cố Nha Nha vừa hỏi vừa đi tới cửa trước hành lang.
Hai gã sai vặt hoảng hốt, vội vàng ngăn ở cửa, lúng túng nói: “Đại thiếu gia người….. không có ở trong đấy.”
“Không có ở đây?” Cố Nha Nha nhìn vẻ mặt hai người không đúng, cười lạnh: “Vậy thì rất tốt, ta vào phòng ca ca lấy chút đồ, lập tức đi ngay.”
Nói xong, đưa tay muốn đẩy hai người.
Hai người kia giơ khuôn mặt tươi cười khẩn cầu: “Nhị tiểu thư, Đại thiếu gia thật sự không có ở đây, người có muốn trở lại sau không?”
“Bên trong có cái gì không thể để cho người khác thấy hay sao?” Cố Nha Nha càng thêm xác định Úy Vân Kiệt đang ở bên trong, cho Đào Nhi một ánh mắt: “Hai người các ngươi không được nhúc nhích, Đào Nhi, nhìn hai người bọn họ, ai dám cử động, đợi bản tiểu thư ra ngoài lột da hắn.”
Một câu nói, hai gã sai vặt sợ đến lập tức ngậm miệng, đứng ở cửa không dám động như tượng.
Đào Nhi nhìn hé miệng cười.
Ở trong phủ, người nào không biết Nhị tiểu thư lợi hại!
Một cước đá văng cửa phòng, đâm đầu nhào tới khiến người rối loạn, trong phòng thơm ngát ấm áp, Cố Nha Nha cau mày theo bản năng, khẽ ngửi, nhạy bén phát hiện, bên trong noãn hương hình như còn ẩn chứa mùi máu tanh, trong lòng hồi hộp, chẳng lẽ thảm họa đã xảy ra.
Nàng sợ chạy vào trong phòng.
“Đại ca.”
Rèm cửa vén lên, bên trong phòng tối mờ, hơi nước lượn lờ, trong thùng tắm to, nửa người trên nam tử trơn bóng, hai cánh tay mở rộng, ngửa đầu ra sau, tư thế lười biếng lại hấp dẫn.
Cố Nha Nha không xác định người trong thùng tắm có phải Úy Vân Kiệt hay không, trong tiểu thuyết chỉ có vài chữ đề cập tới nam tử này, hoàn toàn là tên phế vật chỉ biết sống phóng túng, ham mê nữ sắc, bình thường nữ tử trong phủ có tí nhan sắc đều bị hắn chạm vào, cuối cùng cũng ch.ết ở đây.
Nàng vốn cho rằng cũng chỉ là một nhân vật béo ú ngu ngốc, nhưng giờ phút này, mặc dù ánh sáng mờ mờ, nàng vẫn có thể nhìn rõ như thường, nam tử trong thùng xinh đẹp như hoa lê trong nước.
Cẩn thận nhìn lên, khuôn mặt này có mấy phần giống với Úy Tuệ.
“Đại ca?” Nhìn hắn khép hờ mắt, Cố Nha Nha thầm nói không tốt, không phải đã bị tặc nhân…..
Đang suy nghĩ người này có phải ch.ết trong thùng tắm rồi hay không, đột nhiên nghe được một tiếng “Ừ”, nhẹ nhàng đè nén vui vẻ, âm thanh ám muội, lại làm cho người ta miệng lưỡi khô đắng, cả người nóng ran.
Cùng lúc đó, từ trong nước một nữ tử ngẩng đầu lên, tóc ướt đen nhánh như thác che đậy dáng người xinh đẹp của nàng.
“Gia, thoải mái không?” Nàng kia nằm trên ngực Úy Vân Kiệt, ngón tay mảnh khảnh như có như không vẽ vòng tròn trên ngực hắn.
“Cái miệng nhỏ nhắn của Vân Nhi, thật là càng ngày càng thú vị.”
Giọng nói Úy Vân Kiệt khàn khàn lại lười biếng, cho người ta cảm giác cùng một dạng với người hắn.
Cùng lúc nói chuyện, hai mắt sáng như sao mở hờ, nhìn thẳng Cố Nha Nha ngoài cửa.
Vì ánh sáng quá mờ, Cố Nha Nha không thấy rõ ánh mắt hắn thế nào, chỉ biết bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, cả người không được tự nhiên.
“Đại ….. Đại ca?”
“Có chuyện gì sao?” Khóe môi Úy Vân Kiệt cong lên, hỏi, không chút xấu hổ do bị người bắt gặp, mà nữ tử trong ngực hắn cũng xem Cố Nha Nha là không khí, giờ phút này càng thêm ra sức tạo ra nhiều vui thú cho chủ tử.
Giọng điệu lạnh lùng khiến tim Cố Nha Nha nhảy lên, trực giác nói cho nàng biết, người Đại ca này không thích nàng.
Chỉ là, nàng tới cứu hắn, hắn không biết, nữ nhân bị hắn bắt trở về, hoàn toàn không phải dân nữ bình thường, mà là…..
“Dừng lại.” Nghĩ như vậy, cái gì cũng bất chấp, Cố Nha Nha tiến lên mấy bước, đưa tay kéo tóc nữ tử kia, hỏi: “Nàng chính là nữ nhân huynh cướp về hôm nay?”
“A.” Nữ nhân kia thét lên, nghiêng đầu bất đắc dĩ nhìn Cố Nha Nha: “Nhị tiểu thư, người làm cái gì vậy? Vân Nhi đắc tội với người sao?”
“Vân Nhi?” Nàng biết mình, như vậy thì không phải nữ nhân bị cướp.
Cố Nha Nha nóng nảy, buông nàng ra, trực tiếp nhìn chằm chằm Úy Vân Kiệt, hỏi: “Vậy huynh giấu nữ nhân hôm nay cướp được ở nơi nào?”
“Gia, xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ chê Vân Nhi phục vụ không tốt sao?” Mỹ nhân Vân Nhi chua chát nằm úp vào trên người Úy Vân Kiệt.
Úy Vân Kiệt không cử động, chỉ cười như không cười nhìn Cố Nha Nha: “Tam muội thích quản chuyện của Đại ca khi nào vậy?”
Mạng của mình sắp kết thúc, lại còn nói như vậy: “Nữ nhân kia, huynh không thể đụng.”
“Tại sao?” Úy Vân Kiệt hơi nhíu đuôi mày.
“Không tại sao, không thể đụng vào là không thể đụng.” Cố Nha Nha cũng không thể nói, nữ tử đó là thích khách, chính là muốn làm thịt ngươi, khiến cho Úy gia mất đi người thừa kế, từ đó lâm vào hỗn loạn.
Mặc dù, trong tiểu thuyết Úy Vân Kiệt hoàn toàn sắm vai nhân vật qua đường, nhưng mà, về sau xảy ra rất nhiều chuyện, đều liên quan đến cái ch.ết của hắn.
“Ôi.” Cũng không biết Vân Nhi mỹ nhân đụng vào nơi nào của hắn, đang lúc Cố Nha Nha gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng thì tên khốn này lại vẫn có thể vui thích rên rỉ, gương mặt tuấn tú cũng hiện lên màu đỏ khác thường.
“Huynh?” Quả nhiên háo sắc không muốn sống, nếu Vân Nhi mỹ nhân cũng là kẻ xấu, chỉ cần há miệng, là có thể cắn đứt cổ của hắn.
“Rốt cuộc ở đâu?” Nhìn hai người này tiến vào cảnh đẹp, hoàn toàn xem nàng như không khí, Cố Nha Nha vừa thẹn vừa giận hét lớn.
Úy Vân Kiệt lại không để ý đến nàng, ôm cổ Vân Nhi, lật người, đè nàng xuống dưới, sau đó, đưa một tay lên giơ giơ: “Đi ra ngoài.”
“Không, huynh không nói cho ta biết ta sẽ…..”
“Đi hỏi quản gia.” Úy Vân Kiệt quay đầu lại, con ngươi đỏ thắm hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nha Nha, rất không bình tĩnh quát khẽ một tiếng.
“A.” Một tiếng quát khẽ này của hắn có khí thế hơn Cố Nha Nha nhiều, nàng sợ rụt đầu lại, vội vàng chạy ra ngoài.
Người vừa đi, Úy Vân Kiệt thở gấp ngã trên người Vân Nhi bên dưới, vô lực nương đến bên cạnh thùng tắm, Vân Nhi thay đổi mị thái lúc trước, nâng cánh tay hắn lên, kiểm tr.a vết thương bên hông hắn, vẻ mặt lo ân: “Gia, vết thương rất sâu, cần phải lập tức xử lý.”
Úy vân kiệt nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu.