Chương 25: Mẹ con

Suốt đêm không nói chuyện, ngày hôm sau thức dậy, mắt Úy Tuệ hơi đau rát.
Đúng vậy, đêm hôm qua nàng không thể nào ngủ ngon, từ nhỏ đến lớn nàng đơn thuần, sinh hoạt trong hoàn cảnh đơn giản, không có cách nào thích ứng với trạch môn thâm viện phức tạp.


Một sợi roi lại liên quan nhiều như vậy, cái khác nàng không biết, còn không biết có bao nhiêu, ngẫm lại cũng đủ khiến cho người ta lạnh sống lưng rồi.
Thôi, may mà sang năm nàng sẽ cập kê, cũng có khả năng lập gia đình, đến lúc đó, rời xa Úy gia, sống những ngày thanh tịnh.


Nghĩ như vậy, cuối cùng Úy Tuệ lại có khí lực, đứng lên, rửa mặt chải đầu, ăn điểm tâm, làm liền một mạch.
Ăn điểm tâm xong, lại chọn một số điểm tâm ngon miệng, một mạch đưa đến chỗ Thượng Quan quản gia.


Chỉ là, không biết sáng sớm Thượng Quan Tễ Nguyệt mang theo Nhạc Nhi đi đâu, tìm không thấy, nàng đành phải để thức ăn lên trên bàn, quay ra đi tìm Công chúa mẫu thân.


Công chúa Minh Ca nằm trên giường hai ngày, vẫn không dậy, Hạ ma ma ngăn ở cửa, cười xòa nói: “Đêm hôm qua Phu nhân ngủ không ngon, gần sáng thì đỡ hơn một chút, giờ vẫn còn chưa tỉnh, Nhị tiểu thư về trước đi, chờ phu nhân khỏe thì trở lại.”


Mẫu thân sinh bệnh, nàng là nữ nhi đến thăm, ba phen mấy bận bị cản trở về, Úy Tuệ vẫn không nhìn ra bất thường, thì thật sự là con ngốc rồi.
“Bà tránh ra.” Cho rằng lão ma ma cố ý làm khó dễ, Úy Tuệ tức giận đẩy bà ra, trực tiếp đi vào nhà.


available on google playdownload on app store


Khắp trong phòng toàn là mùi thuốc đông y, điều này khiến cho nàng cau mày lại theo bản năng, xốc rèm cửa, trực tiếp đi vào trong phòng ngủ, quả nhiên Công chúa mẫu thân vẫn còn ngủ, chỉ là, sắc mặt tái nhợt, hô hấp nặng nề.


“Nhị tiểu thư, nô tỳ không có lừa người, phu nhân thật sự đang ngủ.” Hạ ma ma theo sát vào, thấp giọng nói.
Úy Tuệ nhìn bà: “Mẹ ta bị bệnh gì?”


“Đại phu nói phong hàn. Uống vài ngày thuốc sẽ không sao.” Hạ ma ma thấy vẻ mặt nàng lo lắng, lại mềm lòng an ủi: “Nhị tiểu thư cũng đừng quá lo lắng, kỳ thật, mấy ngày qua phu nhân không chịu gặp người, cũng là sợ lây bệnh cho người thôi.”
Nói xong, trên giường, Công chúa Minh Ca mở mắt: “Ai đang nói chuyện?”


“Nương, là con.” Không đợi Hạ ma ma trả lời, Úy Tuệ nhanh chóng nhào tới trước giường, dịu dàng đáp.
“Ngươi?” Ánh mắt Công chúa Minh Ca nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt hờn giận: “Ngươi tới làm gì? Hạ ma ma, không phải dặn bà, đừng để cho thứ ngu ngốc này vào phòng của ta sao?”


“Phu nhân, Nhị tiểu thư cũng là lo lắng cho người.” Hạ ma ma thật sự lo lắng tính tình của phu nhân, Nhị tiểu thư không dễ tới lấy lòng, vì sao lại không chấp nhận? Chẳng lẽ muốn chờ lão thái thái trở về, lại lừa gạt tiểu thư đi, đến lúc đó mới hối hận sao?


Chạm đến ánh mắt của Hạ ma ma, Công chúa Minh Ca dời mắt.
Hạ ma ma là ɖú nuôi của nàng, từ lúc nàng ra đời đã chăm sóc nàng, còn thân thiết hơn mẹ ruột, bà muốn tốt cho mình, nàng đương nhiên hiểu, chỉ là, cơn tức trong lòng nàng không tống ra được, trong lòng khó chịu, ai có thể hiểu được?


“Nương, người đừng trách bà, tại con kiên trì muốn vào.” Úy Tuệ sợ nàng làm khó Hạ ma ma, giải thích, vừa đưa tay thăm dò cái trán của Công chúa Minh Ca.
“Ngươi làm gì vậy?” Toàn thân Công chúa Minh Ca cứng đờ, giọng nói khàn khàn cũng hơi thay đổi.


Úy Tuệ thu tay về, dịu dàng giải thích: “Con thấy sắc mặt nương không tốt, muốn thử xem có phát sốt hay không. Cũng may, không nóng. Nương, cổ họng người khàn, có đau hay không? Ho khan sao? Trên người còn có chỗ nào không thoải mái?”
Trải qua sự thân thiết vừa rồi của nàng, Công Chua Minh Ca có chút sửng sốt.


Bên cạnh, Hạ ma ma thấy thế, biết phu nhân bị tiểu nha đầu này dỗ hai câu đã mềm lòng rồi, vội vàng nói: “Ban đêm ho hai lần, trên người không có chút sức lực nào, chỉ là sợ lạnh, hôm qua nô tỳ trải thêm chăn, phu nhân mới cảm thấy khá hơn một chút. Cái khác thì không sao.”


Úy Tuệ lại nhìn về phía Công chúa Minh Ca: “Nương, cứ như vậy sao? Vậy uống thuốc gì?”
“Đại phu dặn nấu canh ma hoàng (một loại thuốc Đông y).” Hạ ma ma trả lời.
Canh ma hoàng chuyên trị ngoại cảm phong hàn, là loại thuốc thường dùng trong Đông y, Úy Tuệ gật đầu.


“Uống hai ngày cũng không thấy hiệu quả, cũng không thấy có gì tốt, còn đắng hơn bất kỳ cái gì nữa.” Đột nhiên, Công chúa Minh Ca giống như một đứa trẻ, vừa nói đến uống thuốc liều nhíu chặt mày.


“Thuốc đắng dã tật.” Nghĩ đến thuốc dành cho buổi sáng vẫn còn đang nấu, một hồi lại dỗ dành phu nhân uống thuốc, Hạ ma ma cũng buồn rầu cau mày, từ nhỏ phu nhân đã sợ uống thuốc, uống thuốc chứ đâu phải đánh giặt? Ài, mặc dù là nương của hài tử, vẫn còn như vậy, điều này khiến cho trong lòng Hạ ma ma nhiều thêm vài phần thương yêu.


“Ta không muốn uống, Hạ ma ma, lát nữa bà đổi đại phu khác, kê những loại thuốc đắng như vậy, rốt cuộc có để cho người ta sống hay không.” Công chúa Minh Ca khàn giọng phân phó, vẻ mặt giống như tính tình của một hài tử.


Úy Tuệ cười thầm trong bụng, thì ra thường ngày Công chúa mẫu thân biểu hiện đoan trang lạnh nhạt, đều là giả vờ, vừa sinh bệnh, đã hiện ra nguyên hình.
“Đó là thái y tốt nhất kinh thành, ngay cả Hoàng thượng Hoàng hậu bị bệnh, cũng đều tìm hắn.” Hạ ma ma bất đắc dĩ dỗ dành.


“Không cần.” Công chúa Minh Ca nói xong, giãy giụa muốn đứng lên.
“Này?” Hạ ma ma vội vàng muốn đỡ, Úy Tuệ lại nhanh hơn một bước.


“Nương, con có phương pháp giúp người không cần uống thuốc cũng hết bệnh.” Úy Tuệ vừa cầm lấy y phục Hạ ma ma đưa tới choàng lên người Công chúa Minh Ca, vừa cười nói.


“Ai nha, bệnh gì mà không cần uống thuốc là có thể khỏe, Nhị tiểu thư ngàn lần không được nói bậy.” Hạ ma ma chỉ sợ Úy Tuệ xúi giục, phu nhân thật sẽ không uống thuốc nữa.
“Bà đừng nói chuyện.” Công chúa Minh Ca giận liếc Hạ ma ma một cái, quay qua hỏi Úy Tuệ: “Biện pháp gì?”


“Nương.” Úy Tuệ giảo hoạt cười: “Người đứng lên trước rồi nói.”
Thật ra, thấy Công chúa Minh Ca còn có khí lực cáu kỉnh không uống thuốc, cùng với chứng bệnh của nàng, Úy Tuệ kết luận, nàng có nhiễm phong hàn, nhưng không nghiêm trọng.


Mà nàng biểu hiện giống như bệnh nặng không ngồi dậy nổi, hoàn toàn có liên quan đến cuộc sống trước kia của nàng.
Công chúa Minh Ca nghi ngờ nhìn nàng, đột nhiên, sắc mặt trầm xuống: “Được rồi, đừng quấy rối, nương bị bệnh, ngươi về trước đi.”


Ơ, Công chúa mẫu thân này hoàn toàn chính là một hài tử nha.


“Nương, người nghe con nói. Đại phu nói người nhiễm phong hàn. Kỳ thật, phong hàn cũng không phải là bệnh rất nghiêm trọng, cũng không cần phải uống thuốc. Chỉ là vì bị lạnh, trên người không thoải mái mà thôi, cho nên, chúng ta chỉ cần uống nhiều nước, vận động nhẹ, tốt nhất là để cho người đổ mồ hôi, càng nhiều mồ hôi càng tốt, con đảm bảo chứng bệnh của người sẽ tốt lên.” Úy Tuệ kiên nhẫn giải thích.


Công chúa Minh Ca buồn cười: “Ngươi so ra còn lợi hại hơn đại phu?”
“Không tin, thử xem...” Úy Tuệ khiêu khích nhướng mày, vừa phân phó Hạ ma ma: “Kéo bức màn kia ra, mở cửa sổ ra, ban ngày ban mặt đóng chặt cửa sở, một phòng toàn mùi thuốc Đông y, không tốt cho người bệnh.”


“Này? Nô tỳ sợ gió vào, lại khiến phu nhân cảm lạnh.” Hạ ma ma giải thích, lại dựa theo lời Úy Tuệ mà làm.
Cửa sổ vừa mở ra, ánh nắng mặt trời rực rỡ xuyên qua song cửa sổ chiếu vào phòng, chiếu lên những vàng bạc châu báu khắp nhà, phát ra ánh sáng chói lọi, cực kỳ ấm áp.


Mà còn, thật sự không có gió.
Theo cửa sổ, liếc mắt một cái có thể trông thấy, trong viện, cây trạng nguyên kia đang nở hoa rất đẹp.
Trong lòng Công chúa Minh Ca không khỏi sáng lên, trên người giống như được tiếp thêm sức sống, lại mong chờ ra ngoài một chuyến.
“Lấy xiêm y cho ta.”


“Phu nhân.” Hạ ma ma chần chờ: “Phu nhân còn chưa khỏi bệnh, nên nằm nghỉ ngơi nhiều mới đúng, mặc dù bên ngoài có mặt trời, nhưng vẫn có chút lạnh, lỡ như gió lại thổi...”


“Không có việc gì, có ta ở đây.” Úy Tuệ cười cắt ngang lời Hạ ma ma, tự mình cầm y phục của Công chúa Minh Ca, hầu hạ nàng mặc vào.
Càng khiến cho Công chúa Minh Ca sửng sốt, trong ánh mắt trong suốt chợt lóe ánh sáng.






Truyện liên quan