Chương 78: Gặp gỡ trên đường
"Đầu óc người nào không dùng được hả?" Úy Tuệ phản bác, chỉ là, như đã nói qua: "Tiến cung làm gì? Tỷ có bạn lâu năm trong cung?"
Lần này, tới lượt Úy Như Tuyết đen mặt.
Cho nên, giác quan thứ sáu siêu cường của Úy Tuệ nhạy cảm bắt được cái gì đó, giảo hoạt cười: "Tỷ, không phải thật chứ? Nam nhân trong lòng tỷ nhớ nhung ở trong cung thật sao?"
"Muội chỉ cần quan tâm chuyện của mình thôi. Nhắc nhở muội một câu, ca ca kia của muội cũng không phải là đèn cạn dầu, nếu thật sự được hắn coi trọng, tự muội suy nghĩ xem có thể chạy được hay không?" Úy Như Tuyết ác liệt phản kích.
Chỉ là, như vậy, cũng khiến cho Úy Tuệ càng thêm khẳng định.
Nàng mới không quan tâm chuyện hư hỏng của Úy Vân Kiệt, nói thế nào thì tên này cũng là ca ca của nguyên chủ, có biến thái hơn nữa cũng dám làm càn hay sao? Tiêu Minh Ca là người đầu tiên không đồng ý.
Hơn nữa, nàng dễ chọc sao?
Lần sau còn dám chọc giận nàng, nàng bảo đảm cào giết hắn.
Ngược lại Úy Như Tuyết luôn lạnh nhạt như nước, hôm nay bị mình nói một câu lại khiến nàng phản ứng lớn như thế, hắc hắc, xem ra mình đã đoán đúng rồi.
Nam nhân nàng thích quả nhiên ở trong cung.
Người trong cung, sẽ là ai chứ?
Nghĩ một chút, Úy Tuệ kinh hãi: "Hoàng thượng? Tỷ, thế nhưng tỷ lại thích Hoàng thượng?"
Thái tử Tiêu Dục hơn hai mươi. Như vậy, phụ thân của hắn ít nhất cũng bốn mươi mấy, gần năm mươi, mà lại là lão nam nhân được ngâm trong dục vọng ở thâm cung nhiều năm, sao lại thích được chứ?
Hơn nữa, hiện giờ nàng vẫn là Thái tử phi tương lai, tương lai làm Hoàng phi, phải sửa bối phận lại sao?
Khuôn mặt vốn đen của Úy Như Tuyết càng thêm trầm xuống: "Cô nương…"
"Hả?" Úy Tuệ ngẩng đầu, quái dị nhìn nàng, có thể không muốn nhi tử mà muốn lão tử, loại kiên quyết này không phải cô nương nào cũng có được.
"Muội có viết tiểu thuyết chứ?" Giọng Úy Như Tuyết nhàn nhạt hỏi.
Úy Tuệ lắc đầu: "Muốn viết lắm nhưng mỗi lần vừa bắt đầu, viết không tới một vạn chữ đã cạn vốn. Quá khó khăn."
"Cố gắng chút nữa, muội có tiềm lực." Úy Như Tuyết đứng dậy, cho nàng một ánh mắt an ủi.
"Ta còn có chuyện, đi trước, không nằm mơ với muội được."
Nói xong, gỡ thiệp mời trong khay xuống, lập tức rời đi.
"Ai." Sao lại đi rồi? Chỉ là, nếu không phải là Hoàng thượng, sẽ còn nam nhân nào khác sao?
Theo nàng biết, trong Hoàng cung này, nam nhân bình thường cũng chỉ có một mình Hoàng thượng thôi, còn lại thái giám thì không tính, mà những Hoàng tử kia vừa qua mười bảy tuổi là phải xuất cung ra ngoài ở.
Cái này thật kỳ lạ.
Một ca ca, một tỷ tỷ, hôm nay hai người này đều rất kỳ quái.
Chỉ với đầu óc này của Úy Tuệ, coi như nghĩ đến đau đầu cũng nghĩ không ra được chuyện trong đó, dứt khoát không nghĩ nữa.
Cũng may, thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.
Sau khi vào cung, nàng chỉ cần canh chừng Úy Như Tuyết khắp nơi, nhất định có thể tìm ra được dấu vết.
Nhưng không ngờ hôm đó, sáng sớm đã không thấy mặt mũi Úy Như Tuyết đâu.
Nói là Thái tử phái xe đón Đại tiểu thư vào cung trước.
Vì thế, Úy Tuệ buồn bực không thôi, cũng không phải vì Thái tử đón nàng ấy mà không đón mình, mà là nha đầu kia thế nhưng không mang theo mình đi chung, hơn nữa, lúc nào thì nàng ấy và Thái tử có quan hệ tốt như vậy rồi hả? Vậy mà nhiều lần giả bộ với nàng.
Trên đường, cùng đi chung một chiếc xe ngựa với Vân Phượng Kiều, ánh mắt cô nương này nhìn mình, tất cả đều là oán hận thêm đồng tình.
Chắc là thấy vẻ mặt Úy Tuệ khó chịu, một đường không nói chuyện, cuối cùng Vân Phượng Kiều kiềm nén không được mở miệng trước, vừa mở miệng chính là quở trách Úy Như Tuyết, khiến Úy Tuệ cho rằng nàng ta vẫn đứng chung một chiến tuyến với nàng.
"Tuệ muội muội, tại sao chuyện lại có thể như vậy? Thế nhưng Thái tử đặc biệt phái người đến đón Đại tiểu thư mà lại không đón ngươi?"
Liên quan đến ngươi đánh rắm à? Úy Tuệ cho nàng một ánh mắt xen vào chuyện của người khác.
Vân Phượng Kiều cũng không nhìn kỹ, chỉ cho rằng nàng đang tức giận Úy Như Tuyết, lại nói: "Theo ta thấy, có phải người truyền lời nghĩ sai rồi hay không, vốn là muốn đón Tuệ muội muội, kết quả lại đón nhầm Đại tiểu thư, nhưng Đại tiểu thư cũng thật là, tại sao nàng ta lại có thể biết sai mà vẫn làm theo, ngồi xem của Thái tử chứ?"
"Ai, ngươi muốn nói lên điều gì?" Nàng ồn ào làm Úy Tuệ không ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ được.
Vân Phượng Kiều bất đắc dĩ cười: "Tuệ muội muội, ta chỉ sốt ruột thay ngươi, ngươi xem, người ta đều đã khi dễ đến trên đầu ngươi rồi mà ngươi vẫn cứ thờ ơ. Ngươi không biết sao? Hôm nay Hoàng hậu nương nương mở tiệc chiêu đãi các thiên kim, người có lòng đều biết là vì tuyển chọn hai vị trắc phi thích hợp trong đó cho Thái tử đấy."
"À." Không trách được cô nương này lại trang điểm cho mình tựa như hoa.
"Ngươi cũng muốn làm trắc phi của Thái tử sao?" Úy Tuệ ngước mắt nhìn nàng ta.
Vân Phượng Kiều ngừng một chút, khuôn mặt đỏ bừng, rũ mắt xuống nói: "Sao có thể chứ? Ta… Ta không xứng với Thái tử."
"Mặc dù không xứng, nhưng trong lòng vẫn là muốn đúng không?" Úy Tuệ buồn cười, trách không được Úy Vân Kiệt có thể liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tâm tư của mình, tất cả tâm tư của cô nương này cũng đều viết ở trên mặt rồi.
"Thái tử điện hạ là nhân trung long phượng, dĩ nhiên là đối tượng lý tưởng của tất cả các cô nương tha thiết ước mơ." Vân Phượng Kiều cũng không che giấu.
Điểm này cũng làm cho Úy Tuệ có chút thay đổi cách nhìn: "A, vậy ngươi cố gắng nỗ lực, nói không chừng có cơ hội." Làm nha đầu thông phòng của Thái tử điện hạ.
Nửa đoạn sau nàng không nói ra, nhưng với trí nhớ ít ỏi nói cho nàng biết, nếu Thái tử có một chút tâm tư với nàng ta thì nàng ta cũng không như hiện giờ, còn phải mượn Úy Tuệ nàng mới có cơ hội đến gần Thái tử.
Vân Phượng Kiều nghe nói, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng nói: "Tuệ muội muội coi trọng rồi. Chỉ là nếu ta có thể ngồi lên vị trí trắc phi, ngày khác nhất định có thể giúp Tuệ muội muội ngồi lên vị trí Thái tử phi, Hoàng hậu tương lai…"
"Dừng lại." Nếu nói thêm nữa thì da gà của Úy Tuệ đều nổi lên hết rồi.
"Xin lỗi, bản tiểu thư không có hứng thú với cung đấu."
Còn Thái tử phi, Hoàng hậu… Có thể ngồi lên hai vị trí này, vậy phải hy sinh bao nhiêu tâm huyết nha, huống chi, nàng tự biết mình, một cô nương ngu ngốc, đến lúc đó cũng chỉ có thể làm vật hy sinh thôi.
Giống như trong nguyên thư, nguyên chủ là một nữ phụ bi thống làm giá y cho người khác (ý chỉ làm sẵn cho người khác đến hưởng), cuối cùng mình phải ch.ết thảm mà còn liên lụy đến người khác nữa.
"Cái gì?" Vân Phượng Kiều không hiểu ý nàng, niên đại này còn chưa có từ cung đấu.
Úy Tuệ ngáp một cái, khoát tay nói: "Ta không có hứng thú với Thái tử, lại càng không có hứng thú với Thái tử phi, còn trắc phi thì đi gặp quỷ đi."
Vân Phượng Kiều nghe vậy thì sững sờ, trong lòng vừa mừng vừa sợ.
Kinh hãi là cả kinh thành này ai cũng biết Úy Tuệ yêu Thái tử, bởi vì có sự tồn tại của nàng mà ngăn trở con đường theo đuổi Thái tử của biết bao thiên kim danh môn, điều này cũng làm cho nàng bớt nhiều phiền toái.
Nhưng nếu nàng không thích Thái tử, như vậy, trái tim của những nữ nhân kia sợ là tro tàn lại cháy rồi. Đến lúc đó nàng chỉ là một cô nữ (bé gái mồ cô) nho nhỏ của Vân gia, làm sao có ưu thế để lọt vào mắt xanh của Thái tử chứ?
Vui chính là, xem ra Úy Tuệ thật sự buông tha Thái tử, đối với một nữ nhân mà nói, mất đi một tình địch luôn là tốt nhất.
"Sẽ không phải vì Thái tử đột nhiên đối tốt với Đại tiểu thư như thế nên Tuệ muội muội mới giận chứ?"
"Vân biểu tỷ, đừng ở đây xúi giục nữa. Thái tử đang ở trong cung, nói không chừng lát nữa có thể gặp được, nếu ngươi muốn chiếm giữ một vị trí bên cạnh hắn thì nỗ lực hơn nữa, dựa vào bản lĩnh của bản thân, nhưng không được phép nói xấu sau lưng người khác nữa."
Đột nhiên, thân thể Úy Tuệ để sát vào mặt nàng ta, híp mắt ác liệt nói nhỏ: "Nói cho ngươi biết, Đại tỷ của ta tỷ rất quái gở, đối với người nàng không thích, từ trước đến nay thích…"
Nàng làm thủ thế cắt ngang.
Tim Vân Phượng Kiều nhảy lên: "Cái gì?"
"Chặt tay." Úy Tuệ liếc nàng, giải thích: "Ngươi chưa nghe nói qua sao? Trong viện của nàng, có một tiểu nha đầu không nghe lời, đã bị nàng chặt hai tay?"
"Không có." Khi đó, Vân Phượng Kiều còn chưa trở về phủ, dĩ nhiên không biết.
Mà cho tới nay, các nàng và Úy Như Tuyết cùng xuất hiện tương đối ít, đều cho rằng nàng ta giống như trước kia, hèn mọn giống như cây cỏ dại, trốn trong viện nho nhỏ của mình.
Ai lại đi chú ý tới một cây cỏ dại chứ? Trừ bỏ Úy Tuệ trước kia.
"Nàng thật sự chặt hai tay của nha hoàn?" Chuyện này, nếu Úy lão phu nhân biết rõ, nên xử lý thế nào đây nhỉ? Đột nhiên Vân Phượng Kiều nghĩ tới chuyện này, đáy mắt hiện lên tính kế cười lạnh.
Úy Tuệ bị ánh mắt của nàng làm cho tâm can run lên, nàng vốn muốn nói đùa, không ngờ cô nương này cũng không phải người lương thiện gì.
"Được rồi, khuyên ngươi một câu, Đại tỷ tỷ không phải dễ chọc, đừng không có chuyện gì mà tìm ch.ết."
Vân Phượng Kiều bĩu môi, đều nói Nhị tiểu thư đổi tính, hôm nay xem ra, quả thật như thế.
Nhát gan ngay cả nàng cũng không vừa mắt, một Đại tiểu thư ngu dại thì làm được gì?
"Được, đa tạ Tuệ muội muội nhắc nhở, ta tuyệt không chọc giận nàng ta."
Úy Tuệ liếc nàng, cũng biết lời của mình có chút dư thừa, không khỏi mặc niệm cho nha đầu này, đồng thời hơi có lỗi với Úy Như Tuyết, thật xin lỗi nha, lại cho tỷ thêm phiền phức rồi.
Xe ngựa chạy một đường tới cửa cung mới ngừng lại.
Úy Tuệ nhanh chóng xuống xe, cô nương Vân Phượng Kiều cùng đứng đợi, kiểu cách khiến cho người khác nổi da gà mà.
"Tuệ."
Mới vừa xuống xe thì nghe được có người gọi mình.
Nàng vừa quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Y Y vén rèm xe lên, ló đầu ra ngoài xe kêu nàng.
Trong nháy mắt tâm tình Úy Tuệ tốt lên, cũng ngoắc nàng.
Sau khi Vân Phượng Kiều xuống xe, ngoan ngoãn đứng bên cạnh nàng, cũng gật đầu với Lâm Y Y.
Lâm Y Y cũng cười với nàng.
"Vô Song đâu?" Úy Tuệ hỏi.
Lâm Y Y nhìn bốn phía: "Nha đầu kia cực kỳ lề mề, sợ là phải đợi một lát rồi, chúng ta vào trước thôi."
"Đợi chút đi." Úy Tuệ không muốn đi cùng Vân Phượng Kiều nên nói với nàng: "Vân biểu tỷ, ngươi vào trước đi, chúng ta còn phải đợi một tỷ muội nữa rồi mới vào."
"Không vội, là Vô Song à, ta cũng đã lâu rồi không gặp nàng ấy, cùng đợi vậy." Vân Phượng Kiều dịu dàng nói .
Úy Tuệ nhíu chặt mày, vừa muốn cự tuyệt, xe ngựa Lục Vô Song từ xa chạy tới, song song còn có thêm hai chiếc nữa.
Ba chiếc xe ngựa giống như tranh đua, vội vàng chạy về phía trước, tốc độ nhanh đến dọa người.
"Không tốt." Mắt thấy có chiếc xe ngựa nhắm thẳng vọt tới chỗ mình, Lâm Y Y kêu to, kéo Úy Tuệ tránh sang bên cạnh.
Nhưng không ngờ ánh mắt Vân Phượng Kiều lạnh lẽo, gần như là theo bản năng đưa tay đẩy lưng Úy Tuệ một cái.
Cái đẩy này khiến Úy Tuệ lảo đảo, bởi vì quán tính nên kéo theo Lâm Y Y.
Gần như hai người cùng ngã xuống, mà chiếc xe ngựa ở phía xa hất kên cao, muốn đạp lên hai người.