Chương 16
Mặt nước yên ắng đột nhiên bị ném một quả bom, khoảnh khắc nổ tung, tất cả mọi người đều kinh ngạc, thậm chí có người còn hoài nghi mình nghe nhầm.
Người đắt giá nhất trong giới thương nghiệp đã kết hôn, hơn nữa đối tượng kết hôn là Giang đại tiểu thư Giang gia đang bên bờ phá sản.
Tin tức này làm Giang Khải Sơn cực kỳ hoài nghi, dùng khăn tay lau trán: “Đùa cái gì vậy, sao có thể?”
Thư ký Lương thái độ lễ phép khách khí, không quan tâm họ tin hay không, bảo đối phương rời khỏi vị trí.
Cho dù năng lực có như thế nào, Giang tiểu thư vẫn là người nắm giữ nhiều cổ phần nhất, còn là thiên kim duy nhất của Giang tổng, những thứ đó đã đủ tư cách để chủ trì hội nghị.
Cho dù không tin và khinh thường, Giang Khải Sơn cũng không thể vì một cái ghế chủ tịch mà cãi nhau, hậm hực đứng dậy, trừng mắt nhìn thư ký vô dụng của mình, hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, tất cả đều là vì thư ký làm việc không tốt.
Trước khi diễn ra hội nghị, thư ký đã đối chiếu thân phận cổ đông, số cổ phần họ nắm trong tay, thu thập quyền ủy thác, sau khi tất cả mọi người đều ổn định lại, người chủ trì tuyên bố những người tham gia.
Nội dung kế tiếp là đưa ra đề án cho công ty, cho dù Giang Vãn Lê không có kinh nghiệm, nhưng thư ký Lương đã chuẩn bị bản thảo trước cho cô, chiếu rồi đọc là được.
Bùi Thầm ngồi gần Giang Vãn Lê nhất, giống như học sinh ngồi nghe giáo viên đọc diễn cảm, vẻ mặt anh nghiêm túc, chuyên chú.
Tới đoạn bầu cử, phòng họp náo nhiệt hẳn lên, các đại biểu lên tiếng đề cử người, Giang Khải Sơn được nhiều người đề cử nhất, nhưng cũng không có tác dụng nhiều, khi nói lý do đều ngắc ngứ, không dõng dạc hùng hồn.
“Thực ra tôi thấy Bùi tổng rất thích hợp là người quản lý Phạn Ni.” Một người đàn ông trung niên mặc tây trang giày gia đúng lúc lên tiếng, hơn nữa còn đưa ra quan điểm: “Mọi người đều biết J&F là một công ty không thu hút vốn đầu tư nước ngoài, nhưng giờ đã phát triển hầu hết các ngành như khoáng sản, bất động sản, nguồn năng lượng mới, nguyên nhân chính là tài quản lý cũng như tầm nhìn độc đáo của Bùi tổng, tất cả mọi người ngồi đây đều biết mình không bằng ngài ấy, nếu hôm nay Phạn Ni đã may mắn được Bùi tổng ưu ái, vậy mọi người hoàn toàn có thể yên tâm giao quyền quản lý cho ngài ấy.”
Giang Khải Sơn là người đầu tiên phản đối, cười lạnh một tiếng: “Nói hưu nói vượn.”
Ông ta đã quen nói tự do, nhưng trường hợp này thì không hợp với lẽ thường, không thể nghi ngờ là nhận được rất nhiều ánh mắt từ mọi người.
“Tôi không phải phủ nhận năng lực của Bùi tổng” Giang Khải Sơn sửa miệng: “Nhưng đây là chuyện của Phạn Ni, tập đoàn J&F và Bùi tổng đều không có liên quan gì.”
Ông ta đụng tay người bên cạnh, hồi lâu mới thấy đối phương ấp úng nói: “Giang tổng nói đúng, dù sao Phạn Ni cũng là sản nghiệp của Giang gia, có không ít người ngồi đây đều là họ hàng Giang gia, ai quản lý cũng được, nhưng nếu cho một người ngoài…”
Người đàn ông trung niên phản bác: “Bùi tổng không phải người ngoài, ngài ấy đã kết hôn với Giang đại tiểu thư, hiện tại là con rể Giang gia, hơn nữa còn nắm cổ phần công ty.”
Lại nhấn mạnh mối quan hệ này một lần nữa, bên Giang Khải Sơn không tìm được lý do phản bác.
Ông ta có thêm một đối thủ cạnh tranh, hơn nữa họ còn liên hợp lại để đối phó với ông ta.
“Vãn Lê.” Lúc này Giang Khải Sơn chơi chiêu bài tình thân: “Chuyện kết hôn lớn như vậy sao cháu không nói với chú một tiếng?”
Giang Vãn Lê ngồi ngay ngắn ở ghế chủ tịch, trán đầy đặn, khuôn mặt tinh xảo, khí chất không thua kém đàn ông, giọng điệu xa cách, lạnh nhạt: “Bây giờ không nói chuyện riêng.”
“Đây không phải chuyện riêng.” Giang Khải Sơn tức giận: “Hiện tại cháu khuỷu tay hướng ra ngoài đó biết không? Bùi Thầm cho cháu lợi ích gì mà hai người liên hợp lại để đối phó chú Hai mình? Chúng ta chính là người một nhà.”
“Ông không đối đãi với tôi như người nhà, hơn nữa.” Giang Vãn Lê nói câu chữ sắc bén: “Nói về người ngoài, ông mới là người ngoài, ông không có quan hệ huyết thống với Giang gia, nhưng sau khi ba tôi qua đời lại bỏ đá xuống giếng.”
Chuyện đến nước này, chiêu bài tình thân cũng không có ích gì.
Giang Khải Sơn vô cùng tức giận, còn muốn mắng vài câu, thì có người giữ chặt tay ông ta, ý bảo ông ta không cần gấp, một tiểu nha đầu và một người ngoài mà thôi, hiện tại quan trọng nhất là kết quả phiếu bầu.
Trước khi diễn ra hội nghị, Giang Khải Sơn đã có một bang phái ủng hộ, mà đối phương không hề chuẩn bị, cơ hồ không có phần thắng.
Nghĩ vậy, Giang Khải Sơn bình tâm, tỏ vẻ rộng lượng không so đo.
Bộ dáng nắm chắc chiến thắng của ông ta khiến Giang Vãn Lê lo lắng.
Đến lúc bắt đầu bỏ phiếu, cô không khỏi nhìn về phía Bùi Thầm, rất lo lắng.
Bùi Thầm vẫn bình tĩnh như thường, ngón tay với những khớp xương rõ ràng xoay bút máy, giống như chuyện không liên quan đến mình, thái độ hờ hững.
Anh thực sự không gấp gáp chút nào.
Giang Vãn Lê thở dài, hiện tại cô không làm được gì, chỉ có thể im lặng đợi kết quả phiếu bầu thôi.
Từ lúc ba còn sống, Giang Khải Sơn đã cấu kết bên trong bên ngoài, giở trò tham ô, thậm chí nhiều lần bị ba cô phát hiện, nhưng lại vì tình cảm anh em và thể diện tha thứ cho ông ta, thế mà ông ta vẫn như cũ, ch.ết cũng không hối cải.
Hiện tại đa số người ngồi đây đều là người của Giang Khải Sơn, phần thắng của Bùi Thầm không lớn.
Cô nghĩ như vậy nhưng lại thân người thân tín nhất của Giang Khải Sơn bỏ phiếu cho Bùi Thầm.
Người đó, Giang Vãn Lê đã gặp qua, lần trước còn cùng Giang Khải Sơn chế nhạo cô ở phòng họp.
Hành động này có chút ngoài ý muốn.
Nhưng không chỉ người đó, mà những người còn lại đều bỏ Giang Khải Sơn, cúi đầu trước Bùi Thầm.
Giang Khải Sơn không thể nhịn được nữa, vô cùng tức giận đứng lên: “Tình huống gì đây!”
Ông ta có ý định xông lên thì bị vệ sỹ lấy lý do làm rối loạn hội nghị ngăn lại.
“Mấy người đều là loại ăn cây táo rào cây sung, ông đây cung phụng mấy người, kết quả mấy người làm thế này với tôi?” Giang Khải Sơn chửi ầm lên, hội nghị dần hỗn loạn.
Kết quả phiếu bầu có thể đoán được, luật sư phía thứ ba theo dõi bỏ phiếu, kiểm phiếu xong thì tuyên bố kết quả.
“Từ nghị quyết ngày hôm nay đến đại hội cổ đông lần sau, Bùi Thầm sẽ đảm nhiệm chức chủ tịch của tập đoàn Phạn Ni, dựa theo điều lệ công ty thì ngài ấy sẽ có quyền hạn quản lý công ty chính cũng như công ty con.”
Nhân viên tham dự hoặc khiếp sợ hoặc nắm bắt được tình thế, có người tiến lên chào mừng, tiếp đón, vẻ mặt mọi người không giống nhau.
Từ đầu đến cuối, đương sự là Bùi Thầm vẫn bất động thanh sắc, tựa như từ khi vào cửa anh đã biết được kết quả, đây là một kiểu bản thân nắm toàn bộ quyền lực.
Cửa cao ốc, phóng viên tụ tập rất đông.
Kết quả hội nghị đã công bố với bên ngoài, thời gian gần như sát thực tế, lúc bọn họ ra khỏi phòng họp cư dân mạng đã biết ai là người quản lý tiếp theo của Phạn Ni, cũng biết J&F và Phạn Ni đã thành thông gia.
“Tiểu thư Giang Vãn Lê, xin hỏi cô kết hôn với Bùi tiên sinh thật sao?”
“Trước đó không có nghe tin hai người yêu đương, là kết hôn chớp nhoáng hay hai người đã có quan hệ trước đó mà không công khai?”
Rất nhiều người giống như dự đoán của Giang Vãn Lê, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ cô từ từ đi ra, cúi đầu nhìn cổ tay bị Bùi Thầm nắm chặt, trong lòng có một cảm giác vi diệu.
Không biết tại sao, chỉ cần có anh, cô sẽ không sợ hãi cho dù có bất kể tình huống nào.
Cuối cùng bọn họ thuận lợi ngồi lên xe, bên ngoài có rất nhiều phóng viên chặn lại, cho dù chụp được cảnh hai người nắm tay, nhưng vẫn không cam lòng, muốn đào móc nhiều tin tức hơn nữa.
Chỉ Bùi Thầm thôi đã khiến mọi người vô cùng nhốn nháo, huống chi hôm nay còn có Giang đại tiểu thư tứ cố vô thân và Phạn Ni đang bên bờ phá sản.
Giang Vãn Lê dựa đầu vào phía sau, thở phào một hơi.
“Mệt sao?”
Người đàn ông bên cạnh hỏi.
“Không mệt.” Cô lắc đầu, cô không mệt, ngược lại là anh, bận rộn chuyện Phạn Ni, chắc hẳn là mệt muốn ch.ết.
Không biết anh làm cách nào khiến bè phái của Giang Khải Sơn đứng về phía anh.
Điều duy nhất cô biết là anh giữ lời, bảo cô yên tâm thì thực sự khiến cô yên tâm.
“Bùi Thầm.” Giang Vãn Lê nghiêng đầu, con mắt sáng ngời chân thành: “Cảm ơn anh.”
Nếu không có anh, cô không biết bây giờ mình sẽ như thế nào.
Nhà không có, công ty cũng không, cô có thể chỉ là một nhà thiết kế châu báu bình thường, thậm chí còn không có kinh nghiệm thực tập.
Bùi Thầm nghe xong thản nhiên hỏi lại: “Chỉ nói cảm ơn miệng sao thôi?”
“Hả?” Cô dừng lại: “Còn muốn cái khác sao?”
Cô nghe ra ý anh, chỉ cảm ơn miệng còn chưa đủ.
Nhưng anh lại không nói muốn gì khác, thu hồi tầm mắt, rất bí ẩn.
Tất cả là do cô đoán.
Nhưng cô chỉ đoán được vậy, hồi đi học thành tích bình thường, đại học cũng vậy, nhưng cô thấy đoán này còn khó hơn cả giải một đề toán.
Giang Vãn Lê vắt óc, căn cứ theo từ xưa đến nay, từ nước ngoài đến trong nước, từ các tác phẩm điện ảnh, truyền hình nổi tiếng, tổng kết ra được một điều, sau khi anh hùng cứu mỹ nhân, thì mỹ nhân thường lấy thân báo đáp.
Cho nên, sau khi được giúp đỡ, cô phải lấy thân báo đáp?
Giang Vãn Lê không nhịn được ôm ngực 36D của mình, vừa nhát gan vừa sợ hãi.
*
Chuyện Phạn Ni tạm thời ổn thỏa, tiếp theo phải đối mặt với lỗ hổng công ty và đưa công ty vào hoạt động lại sớm nhất, nhưng Bùi Thầm không khiến Giang Vãn Lê áp lực, sau khi kết thúc hội nghị thì bảo cô về nhà nghỉ ngơi, một mình anh bên ngoài là đủ rồi.
Cục diện rối rắm như vậy, giao cho mình anh, Giang Vãn Lê không phải không ngại, ý tưởng trong lòng càng mãnh liệt hơn.
Buổi tối, phòng ngủ.
Giang Vãn Lê nhìn giờ trên điện thoại, vẻ mặt ngưng trọng khẩn trương giống như làm một chuyện quan trọng.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô đi vào phòng quần áo, vừa tìm kiếm áo ngủ vừa gửi tin nhắn cho Minh Trà.
[Cậu nói, đàn ông thích phụ nữ mặc áo ngủ như nào? Khêu gợi hay đáng yêu?]
Minh Trà: [Họ thích không mặc gì.]
Giang Vãn Lê: [Cậu có thể nghiêm túc không?]
Minh Trà: [Tớ thật sự nghiêm túc nói với cậu, tớ nói chính xác, nếu không tin, cậu có thể hỏi chồng cậu.]
Giang Vãn Lê: [Tớ không cần.]
Minh Trà: [Đột nhiên cậu hỏi vấn đề này, chẳng lẽ…]
Mục đích phụ nữ chọn đồ ngủ rất rõ ràng, Minh Trà cực kỳ hiểu Giang Vãn Lê, cho nên lớn mật đoán rằng buổi tối nay sẽ có chuyện phát sinh.
Muốn giấu nhưng không giấu được.
Sau khi bị đoán được, Giang Vãn Lê càng khẩn trương, đại não nóng lên, tính toán chọn phong cách hơi cá tính.
Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ thoáng xuất hiện trong đầu cô, bởi vì cô lục tung mà không thấy bộ nào thích hợp, lúc đầu cô chọn theo phong cách dễ thương, quần áo mặc nhìn có vẻ non nớt, dịu dàng.
Còn chưa xác định mặc cái gì, cô đã nghe thấy tiếng xe dưới tầng.
Bùi Thầm đã về.
Cô luống cuống nhét hết đống quần áo lại, tùy tay lấy một bộ thoạt nhìn thành thục, mặc xong lại đi vào phòng tắm chải tóc.
Khi cửa phòng ngủ mở ra, cô cũng vội chạy từ phòng tắm ra.
Cái gì cũng chưa làm, mặt đã đỏ như quả cà chua.
“Cái đó.” Cô đứng trước mặt người đàn ông, đầu cúi rất thấp, hai mắt còn chưa nước trong suốt: “Tôi có lời muốn nói với anh.”
“Cái gì?”
“Chính là…’
Bùi Thầm nhìn, tỏ vẻ kiên nhẫn.
Nhưng hai phút qua đi, Giang Vãn Lê không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
“Rồi nói sau, tôi đi tắm.” Anh thản nhiên bỏ lại một câu.
Đúng lúc người đàn ông xoay người, Giang Vãn Lê thốt ra: “Tôi muốn lấy thân báo đáp.”
Bước chân người đàn ông dừng lại.
Cô nói không lưu loát: “Có thể cũng không thể nói là lấy thân báo đáp, dù sao chúng ta là vợ chồng, sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh chuyện đó, nhưng xuất phát từ nguyên nhân là tôi, hiện tại tôi muốn…”
Bùi Thầm quay đầu lại, mặt mày thâm thúy: “Vãn Lê.”
Kêu tên cô là ý gì?
Ngạc nhiên sao?
Hay là từ chối?
Khuôn mặt đỏ như cà chua, Giang Vãn Lê cho chính mình bậc thang xuống: “Đương nhiên, nếu anh không muốn, vậy coi như tôi chưa nói gì…. Tôi đi uống nước.”
Nói xong thì chạy đi, cổ tay đột nhiên bị anh nắm, sau đó cả người bị kéo lại, dựa vào lồng ngực người đàn ông.
Giang Vãn Lê ngẩn ra.
Trên đỉnh đầu, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến: “Tôi chưa nói là không muốn.”