Chương 51

Thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng lên đã đến mùa đông.
Tòa nhà Phạn Ni, khi Giang Vãn Lê đi ra từ phòng họp, trợ lý tiến đến báo cho cô một lúc nữa có một buổi phỏng vấn.


“Giang tổng, tôi đã gửi nội dung phỏng vấn cho cô rồi.” Trợ lý đưa tài liệu trong tay cho Giang Vãn Lê, giải thích từng việc: “Thời gian sẽ không quá dài, bọn họ hy vọng cô tổng kết về việc phát triển Phạn Ni mấy năm nay, đồng thời cũng nhân cơ hội hỗ trợ hỗ trợ sản phẩm mới của quý tiếp theo.”


Giang Vãn Lê nhận lấy tài liệu, đọc qua nội dung, câu hỏi rất đơn giản, cũng không lắt léo, từ khi cô tiếp nhận tiếp nhận, hơn nữa làm cho công ty từng bước thăng tiến, thường xuyên nhận được các cuộc phỏng vấn như vậy. Trước kia Bùi Thầm bảo cô tùy ý, không muốn phỏng vấn thì không phỏng vấn, dù sao cũng không thiếu chút độ hiện diện này, nhưng Giang Vãn Lê cũng nhàn rỗi, hơn nữa bối cảnh của tờ báo phỏng vấn cô lần này không nhỏ, có độ phổ biến nhất định, nếu như đưa tin không tệ, dĩ nhiên là sẽ có giúp ích cho sản phẩm mới của Phạn Ni sau này.


Đến phòng tiếp khách, quả nhiên thấy các ký giả và người ghi hình, chào hỏi vài câu rồi liền đi thẳng vào vấn đề.


Sau khi lão Giang tổng qua đời, Phạn Ni đã suýt nữa bị chia cắt và đứng sát bờ vực phá sản, liên tục gặp các sự kiện gay go, vạn hạnh ở lúc mấu chốt gặp được quý nhân tương trợ, loại bỏ loạn trong giặc ngoài, lại thêm hàng loạt sản phẩm tự khai thác đầy ưu việt, bất luận là của cải hay thị trường đều có xu thế tăng lên ổn định, phóng viên hỏi Giang Vãn Lê có sáng kiến độc đáo gì đối với chuyện này.


Giống như các doanh nhân lớn, Giang Vãn Lê dựa vào bản thảo trợ lý chuẩn bị, đưa ra các câu trả lời mang tính nghi thức.
Đơn giản là tăng cường quản lý toàn diện công ty, tuyển chọn nhân viên ưu tú, bồi dưỡng các nhân tài,…


available on google playdownload on app store


Phóng viên gật đầu, lại hỏi: “Vậy Giang tổng có cảm thấy thành tựu Phạn Ni thu được hiện tại và chồng của cô có quan hệ rất lớn không?”


Hàm ý của câu nói này chính là phản bác lời mà Giang Vãn Lê vừa nói, phủ nhận một loạt câu trả lời nghi thức, cực kỳ sắc bén hỏi cô có phải dựa vào đàn ông mới giải quyết được vấn đề hay không?


Giang Vãn Lê mặc áo vest ngắn màu đen, quần ống rộng thoải mái cùng màu, áo mặc bên trong trông càng trắng hơn, màu trơn càng khiến khí chất của cô được đề cao đẳng cấp không ít, gương mặt nhỏ xinh đẹp vô hại kia mỉm cười, tạo nên cảm giác thân thiện, câu trả lời lại sắc bén thẳng thắn: “Đó là đương nhiên, dù sao vợ chồng cũng nên ủng hộ, trợ giúp lẫn nhau, vấn đề này rất đơn giản, chẳng lẽ những người khác không như vậy sao?”


Vấn đề nòng cốt bị khéo léo tránh đi, còn bị hỏi ngược lại khiến cho phóng viên hơi xấu hổ, vội vàng gật đầu nói phải, bởi vì vấn đề thời gian, sau đó lại hỏi quan hệ vợ chồng của bọn họ thế nào,


Phạn Ni và J&F vốn nên là quan hệ cạnh tranh, dù cho không phải cạnh tranh cũng sẽ không xuất hiện dấu hiệu bao dung lẫn nhau, tựa như hai vợ chồng bọn họ, từ vừa mới bắt đầu thông báo kết hôn, đến hôn lễ sau này, luôn khiến người ta không ngờ đến, hai người này tựa như rất ân ái nhưng lại rất hiếm thấy bọn họ khoe tình cảm.


Trước kia có nhân viên công ty giấu tên tiết lộ hai vợ chồng bọn họ thực sự rất thắm thiết, đồng thời kể rất nhiều chuyện nhưng mà những chuyện như trong phim ấy trái với suy đoán của mọi người, không phải hai người bọn họ đang thể hiện đấy chứ?


Đối diện với câu hỏi của phóng viên, Giang Vãn Lê thản nhiên chỉnh vạt áo, động tác nhỏ nhặt lại làm cho tay và cổ của cô hoàn toàn lộ trước ống kính, lần trước họ xuất hiện trước mặt mọi người là khi kết hôn, nhẫn cưới khi đó và hiện tại hoàn toàn khác nhau.


Cô để lộ như vậy, ý muốn nói cho người khác biết, dựa theo việc cô cách một đoạn thời gian lại đổi một chiếc nhẫn trị giá hàng chục tỷ, muốn không tình cảm cũng khó.


Giang Vãn Lê mỉm cười nói: “Đương nhiên là quan hệ vợ chồng rất hòa hài rồi, không hề cãi nhau, lần nào anh ấy cũng nhường tôi, tôi cũng sẽ bao dung anh ấy.”
Phóng viên: “Hai người có từng nghĩ đến việc sinh con không?”
Giang Vãn Lê: “Chưa từng.”


Đề tài càng ngày càng lệch hướng, trợ lý không thể không tiến lên tuyên bố hết thời gian, chủ tịch của bọn họ còn có việc khác cần làm, cho nên tạm thời kết thúc.


Còn về nội dung phỏng vấn, dĩ nhiên là dặn dò bọn họ viết cho tốt, video đừng có cắt nối biên tập lung tung, nếu không kể cả Giang Vãn Lê không truy cứu, cũng có những người khác muốn truy cứu.
Sau khi các phóng viên đi, cuối cùng Giang Vãn Lê cũng có thời gian chậm rãi uống cà phê.


Khi cô đang định cầm cốc cà phê lên, đột nhiên nhận ra một vấn đề, phụ nữ có thai có thể uống cà phê không?
Hình như không được.
Cô lập tức đặt cốc xuống.


Bên này trợ lý vừa tiễn khách xong, quay đầu lại, vừa thở dài vừa trách móc: “Những người này đều là phóng viên kiểu gì vậy, hỏi chuyện của công ty thì thôi, cần gì phải hỏi nhiều chuyện riêng vậy chứ, Giang tổng của chúng ta sinh con hay không thì liên quan gì đến bọn họ, Giang tổng đang ở thời kỳ thăng tiến sự nghiệp, sao có thể muốn có con chứ…”


Nghe trợ lý oán giận, Giang Vãn Lê nâng mí mắt: “Thật ra cũng không phải không thể…”
“Sao có thể chứ, nữ cường nhân thời nay hận không thể toàn tâm nhào vào sự nghiệp, có con là có thêm gánh nặng.”
“Ồ.” Giang Vãn Lê nói: “Nhưng tôi mang thai rồi.”


“Đúng vậy, không đời nào Giang tổng lại mang thai… Hả?” Trợ lý nói nói, đột nhiên nhận ra bất thường.
“Tôi nói là tôi mang thai rồi.” Giang Vãn Lê lặp lại: “Nhưng mà chuyện này chỉ có người bên cạnh biết, cũng không tiết lộ với bên ngoài.”


Cô không muốn tiết lộ với bên ngoài, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Trợ lý vẻ mặt kinh ngạc: “Giang tổng, cô… Thật ngại quá, lời vừa rồi của tôi không có ý nhằm vào cô, chỉ là tôi cảm thấy…”


“Tôi biết cô có ý gì.” Giang Vãn Lê gật đầu, rất: “Cũng có thể thấu hiểu, chỉ có điều chuyện như mang thai không phải bản thân có thể khống chế, bất ngờ có thì chính là có.”
Về phần lý luận về nữ cường nhân.
Đó là nữ cường nhân khác.


Nữ cường không phải là bị công việc chi phối mà vứt bỏ một thứ gì đó, mà là tự lựa chọn chuyện có lợi nhất cho mình, đối với Giang Vãn Lê mà nói, công tác và sinh con làm cùng lúc mới không muộn.
Dù sao cho dù bây giờ cô tạm rời tay, cũng có người sẽ giúp cô quản lý công ty.


Trợ lý vừa mới bước từng bước ra khỏi nỗi khiếp sợ, cẩn thận đi tới bên cạnh Giang Vãn Lê, vừa bưng trà lại đưa nước như một tỳ nữ hầu hạ thời cổ đại, ngay cả ánh mắt cũng trở nên cẩn trọng: “Nếu Giang tổng đã mang thai, tại sao cô vẫn đi làm?”


“Chẳng phải là ở nhà quá rỗi rãi sao?” Giang Vãn Lê nghĩa chính từ nghiêm: “Lúc đầu tôi định đến chỗ chồng tôi chơi, nhưng anh ấy nói tôi ở đó sẽ làm anh phân tâm, cho nên tôi lại tới đây.”
“Phân tâm?”


“Ừ…” Giang Vãn Lê gật đầu: “Lần trước tôi đi theo đến công ty của anh ấy, còn cùng mở cuộc họp, tuy rằng thoạt nhìn dường như anh rất nghiêm túc nhưng đến khi anh nói chuyện, không ngờ lại gọi tên sản phẩm thành tên của tôi.”
“Sau đó thì sao?”


“Sau đó các quản lý cấp cao đều cười.”
Suýt chút nữa trợ lý cũng bật cười.
Không ngờ rằng Bùi tổng nhìn lạnh lùng cấm dục, khi nghĩ đến vợ cũng không thể tập trung tinh thần làm việc.


Nói đến đây, trợ lý nhớ ra đoạn thời gian trước quả thực Giang Vãn Lê không đến công ty làm, mọi người còn tưởng rằng cô đi công tác, hoàn toàn không nghĩ ra là cô nghỉ thai sản.
Chỉ nhìn bề ngoài, hoàn toàn không nhìn ra Giang Vãn Lê là một người đang mang thai.


Bụng của cô không hề có dấu hiệu nào.
Giang Vãn Lê chú ý tới ánh mắt của trợ lý, giải thích: “Mới hai ba tháng, sẽ không rõ ràng.”


Ban đầu cô cũng rất tò mò, tại sao mang thai và bình thường không có gì khác biệt, kiêng ăn kiêng uống một chút là được, vì thế còn dương dương đắc ý một hồi, sau đó người giúp việc nói cho cô, qua một thời gian ngắn nữa, dấu hiệu thời kỳ mang thai của cô sẽ rõ ràng hơn nhiều.


Mặc kệ thế nào, nếu hiện tại chưa rõ ràng thì cô nên nhân lúc này làm thêm một ít chuyện.
Sau khi đến công ty đi dạo một vòng, cô lại hẹn Minh Trà buổi tối đi ăn cơm rồi xem phim.


“Được.” Minh Trà sảng khoái đồng ý, lại đột nhiên nghĩ đến chuyện gì: “Bùi Thầm nhà cậu không có nhà à?”
“Không phải.”
“Vậy sao cậu lại có thời gian ra ngoài chơi cùng tớ?”
“Cậu nói thế là bảo tớ thấy sắc quên bạn.”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”


Giang Vãn Lê thề son sắt: “Dĩ nhiên không phải, tớ rất yêu cậu, Trà Trà.”
“Ồ.” Minh Trà căn bản không tin: “Yêu chỗ nào? Miệng à?”
Chỉ mở miệng nói yêu cô, trên thực tế vẫn là yêu người đàn ông kia hơn.


Khi nhận thấy mình bác bỏ không thành, Giang Vãn Lê thay đổi chiến thuật: “Vậy cậu thì sao, cậu có yêu tớ không, chú tớ vừa về trong ngày, cậu hẹn tớ đi ăn, thật ra là muốn gặp chú ấy đúng không?”
“…”
Minh Trà không thể phản bác.


Hai người bọn họ không hổ là bạn thân, trên phương diện thấy sắc quên bạn cũng ăn ý đến vậy.
Dứt bỏ đàn ông mà nói, quan hệ của hai người vẫn rất bền vững, tràn đầy phấn khởi đi ăn lẩu, hơn nữa cũng nhớ rõ món ưa thích và đồ cần kiêng ăn của đối phương.


“Gọi đồ uống gì đây? Có muốn uống bia không?” Minh Trà nói đến đây: “Không đúng, bây giờ cậu là phụ nữ có thai, không thể uống rượu bia.”
“Đúng vậy.”
“Vậy tớ uống một mình đi, cần ướp lạnh.”
“…” Giang Vãn Lê trừng mắt: “Tớ thì sao?”


“Cậu uống sữa tươi đi.”
“…”
Ai mà không biết lẩu hợp với bia nhất chứ, con bé này lại bảo cô uống sữa tươi.


Nhưng mà cho dù có kháng nghị cũng không thể làm được gì, Giang Vãn Lê cúi đầu nhìn bụng dưới bắt đầu không còn thon gọn của mình, nhẹ nhàng sờ sờ, hơi thở dài một hơi.
Hai tháng trước sinh mệnh nhỏ này xuất hiện trong cơ thể cô.


Lúc đầu không nghĩ tới chuyện này, cũng không có dự định có con.


Bùi Thầm thường nói đùa muốn có một cô con gái xinh đẹp giống như cô, nhưng bởi vì cô không quan tâm lắm đến chuyện con cái, cho nên mỗi lần làm chuyện chăn gối đều sẽ theo nguyện vọng của cô biện pháp cần làm đều sẽ làm, nếu như ở bên ngoài không có bao thì anh cũng sẽ nhịn xuống, tránh cho không cẩn thận ra bên trong sẽ khiến cô phải uống thuốc.


Nhưng mà cho dù làm toàn diện hơn nữa cũng không có nghĩa an toàn trăm phần trăm, hơi thiếu cẩn thận thì Giang Vãn Lê vẫn trúng chiêu.


Kỳ kinh nguyệt chậm mười ngày, cô liền lặng lẽ làm một vài kiểm tra, đầu tiên là tự mua que thử thai, hai lần đều là hai vạch, sau vẫn không tin, lại đến bệnh viện kiểm tra, cuối cùng xác định bản thân đã có thai.


Đêm đó, khi cô nói cho Bùi Thầm, anh có chút không tin, khi cô lấy giấy xét nghiệm ra, trong mắt anh ngoại trừ kìm nén sự vui vẻ đang tràn ra, còn có một loại lo lắng.
Dù sao cô cũng chưa sẵn sàng có con, anh sợ cô sẽ đi phá, càng sợ thân thể cô vì chuyện đó mà bị tổn thương.


Sau đó anh lại bày tỏ đó là lỗi của mình.
Anh giải thích rất nhiều, cũng tự trách rất lâu, trái lại Giang Vãn Lê không nói gì, chỉ nhẹ nhàng sanh ra được đâu, sau đó nói nếu không thì cứ sinh con ra đi.
Từ “sinh” này đủ cấp cho anh hy vọng niềm vui vô hạn, giống như là đang nằm mơ vây.


Bọn họ có con của mình, có máu mủ ruột thịt của mình.
Vài tháng nữa, sẽ có một sinh mệnh mới đến với ngôi nhà này.
Chỉ nghĩ đến cũng đã khiến người ta không ngăn được tưởng tượng đến cảnh tượng đẹp đẽ ấy.


Đương nhiên. Giang Vãn Lê nói bản thân chịu trách nhiệm sinh, nhưng cô sẽ không chăm con, cho nên việc dưỡng thai cùng với giáo dục và chơi đùa với con sau này đều giao cho Bùi Thầm rồi.
Ngay lúc đó, Bùi Thầm đương nhiên nhận hết những công việc này, đồng thời nói một câu.


“Chăm một đứa cũng chăm, chăm hai đứa cũng chăm.”
Giang Vãn Lê mãi sau mới phát hiện, người đàn ông này muốn độc chiếm em bé, hầm hừ tỏ vẻ đứa con là của cô, nếu như muốn chăm cũng cần người mẹ đồng ý mới được.


Cô là phụ nữ có thai, cô nói cái gì cũng đúng, Bùi Thầm hoàn toàn bằng lòng, anh nói chắc chắn cô sẽ không chăm con, đến lúc đó nhất định sẽ để con cho anh.


“Chăm con là một chuyện rất phiền phức.” Minh Trà vừa nhúng đồ ăn, vừa nói như một người từng trải: “Hơn nữa đàn ông không quá đáng tin cậy, trước khi sinh đồng ý với cậu sẽ chăm con, sau khi sinh có lẽ đến tã lót cũng không biết thay.”


“Anh ấy sẽ biết thôi.” Giang Vãn Lê suy nghĩ một lát: “Hiện giờ anh ấy đã đăng ký huấn luyện rồi, lần trước còn mang một con búp bê trẻ sơ sinh về, chỉ cho tớ phải bế em bé thế nào, thay tã thế nào.”
“…” Minh Trà bất ngờ: “Có trách nhiệm đến vậy sao?”


“…Có thể là do tớ quá lười?”


Minh Trà nhún vai, chắc là như vậy, dù sao từ nhỏ đến lớn Giang Vãn Lê lớn lên trong an nhàn sung sướng, tuy rằng từng trải qua một khoảng thời gian khó khăn nhưng không bao lâu sau liền gặp được Bùi Thầm, trở thành phu nhân nhà giàu, công ty gia đình cũng không cần cô quan tâm nhiều cũng được xử lý toàn diện, mười ngón tay không dính nước, cho dù sinh con cũng là một công chúa điện hạ được yêu chiều, vậy nên không quá mong đợi cô thay tã cho con nít.


“Chẳng phải trong nhà có người giúp việc sao? Còn có bảo mẫu gì gì đó.” Minh Trà hỏi: “Anh ấy cần gì phải học chứ.”
“Có thể là muốn tự trải nghiệm niềm vui chăm con chăng?”
Minh Trà thổn thức, chuyện đó có gì vui chứ?
Lần đầu tiên làm cha nên có chút xúc động à?


Thật là nhìn không ra đấy.
Ba nỗ lực như vậy, trái lại có vẻ mẹ có chút thờ ơ, tựa như chưa tiến vào thời kỳ đặc biệt, kiêng ăn kiêng uống một chút, không ảnh hưởng đến sinh hoạt ngày thường của cô chút nào, cho dù là trong bụng có thêm một sinh mệnh nhỏ vẫn muốn chọn cuộc sống mình muốn.


“Chồng tốt như vậy không có nhiều đâu.” Minh Trà cảm thán: “Tớ nghe y tá trong bệnh viện nói, lúc phụ nữ sinh con, có một nửa đàn ông là chơi điện thoại, hơn nữa rất nhiều người còn chơi bài rồi ngồi ảo não vì thua mấy vạn, không hề lo lắng cho vợ trong phòng sinh chút nào.”


Chứ nói gì là tự mình chủ động đăng ký đi huấn luyện.
“Nếu như tớ kết hôn, nhất định phải tìm một người vô cùng yêu tớ, chứ không phải người tớ thích, nếu không chắc chắn ngày tháng sau khi kết hôn sẽ không dễ chịu.” Minh Trà chuyển chủ đề lên bản thân.


Giang Vãn Lê chấm nước tương, ung dung nói: “Chẳng phải cậu bảo thích chú trẻ của tớ, muốn gả cho chú ấy sao? Tại sao đột nhiên lại nói muốn tìm một người yêu cậu rồi?”
“…Đây không phải là bởi vì hy vọng xa vời sao.”


Từ thời thiếu nữ, Minh Trà vẫn luôn nhớ mãi không quên Giang Mặc, chú trẻ của Giang Vãn Lê, tình cảm ấy đã giữ rất nhiều năm, vậy nên hiện tại cô ấy không biết có phải là mình thích hay không.
Hơn nữa, người ta cũng không phải rất quan tâm đến cô ấy, chỉ xem cô ấy như bạn của cháu gái mình.


Cứ như vậy, kể cả Minh Trà theo đuổi được, chưa chắc cuộc sống sau này đã thấy hài lòng.
Yêu đương và kết hôn là hai chuyện khác nhau, nếu như là người sau, cô ấy càng muốn tìm một người người đàn ông có thể để cho mình ỷ lại, cũng đủ chín chắn, trách nhiệm.


Nhắc tới Giang Mặc, Minh Trà chán nản cụp mắt, buồn bực uống một hớp rượu.
Giang Vãn Lê hỏi: “Thế Trần Tranh thì sao?”
“Nhắc tới anh ta làm gì?”
“Chẳng phải anh ta có chút hứng thú với cậu sao?”


“Anh ta chỉ nuôi cá thôi.” Minh Trà lơ đễnh: “Làm gì có ai mới quen không bao lâu mà đã bắt đầu tán tỉnh, vừa thêm Wechat lại đưa bữa sáng, đón sau khi tan làm, phương pháp quen thuộc, khẳng định trước đây đã từng sử dụng với không ít cô gái, tớ sẽ không mắc câu đâu.”


Trần Tranh mở quán bar, chỗ chơi bời này có rất nhiều phụ nữ, nếu muốn thì tùy tiện dùng vài chiêu là câu được một đống, Minh Trà không cho là kiểu đàn ông như vậy sẽ thật lòng với mình.


Đem ra so sánh, bất luận là nhân cách, sức hấp dẫn hay bản lĩnh, chú càng tốt hơn, mỹ nam lạnh lùng ưu nhã với một người câu cá bên bờ, cô ấy càng thích người trước hơn.


“Lần này hẳn là anh ta nghiêm túc.” Giang Vãn Lê nâng má: “Chồng tớ nói người bạn này của anh ấy tuy rằng trước đây từng quen rất nhiều bạn gái nhưng trước giờ chưa từng theo đuổi cô gái nào quá nửa năm, cậu là người đầu tiên.”


“Tớ rất vinh hạnh, nhưng mà…” Minh Trà nhún vai, mỉm cười: “Vẫn là chú của cậu tốt hơn một chút.”


Thật ra Giang Vãn Lê không hề để bụng việc Minh Trà làm thím của mình, trước đây cô đã từng ám chỉ với chú mình không chỉ một lần, rằng anh ấy có người trong lòng hay không, hoặc là mẫu người lý tưởng là gì.


Giang Mặc yêu cầu lấy nghiệp học làm chính, dây thần kinh tình cảm không nhạy bén, cũng không có người trong lòng, còn về mẫu con gái lý tưởng, hẳn là sẽ thích con gái có học thức hơn một chút, kiểu nữ sinh có thể yên lặng cầm sách cả một buổi chiều sẽ hợp mắt anh ấy hơn.


Yêu cầu này không cao nhưng hoàn toàn tương phản với Minh Trà.
Đừng nói là cầm sách yên lặng một buổi chiều.
Cho dù là cầm điện thoại, Minh Trà cũng không thể im lặng, hoặc là “ha ha ha”, hoặc là “ôi vãi”.
Vì thế Giang Mặc và Minh Trà không hợp lắm.
Tính khả thi với Trần Tranh cũng rất thấp.


“Vậy còn…” Giang Vãn Lê đang định nói tiếp một người, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Không cần nhìn số cũng có thể đoán sơ sơ là ai gọi tới, cô ra hiệu Minh Trà im lặng, sau đó nhận cuộc gọi.


Bùi Thầm hỏi cô ở đâu, đang làm gì, ở một mình hay với ai khác, có lạnh không, có nóng không.
Sau khi nghe thấy một loạt câu hỏi, Minh Trà ngồi ở đối diện suýt nữa bị thức ăn trong miệng làm cho ngạt thở, đầu tràn ngập dấu chấm hỏi, đây là câu hỏi của đàn ông sao?


Nhưng mà Giang Vãn Lê đã quen, trả lời từng câu một.
Bùi Thầm hỏi: “Vẫn chưa ăn à?”
“Em ăn rồi.” Giang Vãn Lê nói: “Em với Minh Trà vừa ăn lẩ…”
Khi trả lời được một nửa, cô đột nhiên cảm thấy sai sai.
Phụ nữ có thai cần phải ăn kiêng.


Tuy rằng bác sĩ không nói không được ăn lẩu nhưng loại đồ ăn cay nóng, dầu mỡ này cũng không nằm trong thực đơn dinh dưỡng của cô, nếu như bị Bùi Thầm biết, nhất định sẽ nói mấy câu.
“Ăn gì cơ?” Giọng Bùi Thầm trầm, rất có kiên nhẫn: “Ăn lẩu à?”


“Không, không phải.” Giang Vãn Lê liếc nhìn Minh Trà, cô thực sự không giỏi nói dối, nhưng cũng không muốn nói thật với anh, vội vàng chuyển đề tài: “Anh đang ở đâu thế?”
“Anh ở dưới bãi đỗ xe chỗ em.”
“Anh cũng đến ăn lẩu cay à?”


“…” Bùi Thầm nhàn nhạt nói: “Vậy là em đi ăn lẩu cay hả?”
Giang Vãn Lê quả thực bó tay toàn tập.
Vốn là không đủ thông minh, không thắng được anh, bây giờ bị anh trêu chọc.


“Lê Lê, chẳng phải anh đã bảo em là đồ bên ngoài không sạch sẽ sao, em muốn ăn gì cứ bảo đầu bếp trong nhà làm để bảo đảm độ tươi và sạch của nguyên liệu, có phải em quên chuyện lần trước em ăn lẩu ở ngoài bị đau dạ dày cấp tính rồi không?”


Đối với giọng nói nghiêm nghị trong điện thoại, Giang Vãn Lê khóc không ra nước mắt, đưa tay cầm điện thoại ra xa một chút, giống như một đứa trẻ làm sai, không dám phản bác.
Cuối cùng Bùi Thầm bảo cô ngoan ngoãn ngồi đó, không được đi lại lung tung, anh sẽ tới đón cô.


Cô lái xe tới đây nhưng anh nói phụ nữ có thai không nên lái xe, hơn nữa cô vừa ăn xong, giờ là giờ cao điểm nhiều xe cộ, dễ hình thành tâm trạng căng thẳng, cho nên biện pháp tốt nhất chính là ngoan ngoãn ngồi yên chờ anh.
Ăn một tiếng, trò chuyện nửa tiếng.


Khi Giang Vãn Lê đặt máy xuống, Minh Trà đã ăn sắp xong, ánh mắt nhìn cô có phần khó hiểu: “Sao anh ấy coi cậu cứ như trẻ con vậy?”
Đã mang thai rồi, giọng nói chuyện lại giống như dỗ trẻ con.
Lẽ nào đây chính là cảm giác khi yêu sao.


Nhưng mà bọn họ đã qua thời kỳ tân hôn, tuần trăng mật cũng qua rồi, hiện tại hẳn là bắt đầu tiến vào hôn nhân của người trưởng thành, vốn nên kính nhau như khách, sinh sống hòa hợp mà thôi, lại còn có thể thân mật đến vậy.


Kết thúc cuộc gọi, Giang Vãn Lê cảm giác mình mà ăn thêm một chút đồ hơi cay chính là có lỗi với lớp huấn luyện của Bùi Thầm, anh nghiêm túc học cách làm cha, mà cô đã không làm gì, còn làm vài chuyện không tốt cho em bé.


Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng thịt dê xiên cay thật sự quá ngon, béo mà không ngấy, mềm mà không mỡ, vào miệng liền tan ra.
Sau khi hai người ăn xong, Bùi Thầm cũng vừa tới.
Trông thấy bóng dáng quen thuộc, Giang Vãn Lê liền chạy chậm đến, cười cong mắt.


Nụ cười này khiến Bùi Thầm quên hết những lời định nói, vốn muốn trách cứ vài câu, hiện giờ lại không thể nghiêm khắc, giơ tay lên sờ mái tóc mềm mại của cô: “Sao phải chạy nhanh như vậy, đừng để bị ngã.”
“Chẳng phải tại em quá nhớ anh sao.”


“Phải.” Anh nhàn nhạt nói: “Vậy sao không thấy em gọi điện cho anh?”
Cả ngày hôm nay cô không gọi điện cho anh.
Nhưng mà Giang Vãn Lê đã thuần thục kỹ xảo dỗ chồng, ôm cánh tay của anh: “Bởi vì em biết anh sẽ gọi cho em, nên em vẫn luôn chờ anh gọi.”
“Nếu anh không gọi thì sao?”


“Anh sẽ không.” Cô ôm chặt hơn: “Em tin anh.”
Cẩu độc thân Minh Trà ở bên cạnh im lặng không lên tiếng, nghĩ thầm, lẽ nào cuộc sống sau khi cưới đều như vậy sao?
Cô ấy không tưởng tượng nổi nếu như cô ấy và Giang Mặc ở chung với nhau sẽ như thế nào nữa, anh ấy cũng sẽ như vậy sao?


Dịu dàng thắm thiết mà nhìn cô ấy, dịu dàng nói với cô ấy: Trà Trà, chúng ta về nhà đi.
Nếu quả thật là như vậy, đương nhiên cảm giác hết sức tuyệt vời.
Dần dần, cô ấy rơi vào mơ mộng của bản thân.


Mãi đến khi bị giọng của Giang Vãn Lê cắt ngang: “Trà Trà, để bọn tớ đưa cậu về.”
Minh Trà sửng sốt: “Không cần, tớ tự về được.”
“Cậu với tớ còn khách sáo làm gì.” Giang Vãn Lê đi tới kéo tay cô ấy: “Đi thôi.”


“Không cần thật mà.” Minh Trà xua tay: “Tớ tự lái xe về được, bây giờ vẫn còn sớm, các cậu còn có thể đi xem phim hay gì đó.”
“Nhưng mà cậu vừa uống bia, không thể lái xe được.”
“À… Phải ha.” Minh Trà ấp úng cười: “Vậy cũng không sao, tớ tìm người lái hộ là được.”


Nói xong, cô ấy liền lấy điện thoại ra.
Minh Trà nghĩ rất có lý, để xe của mình ở đây không phải là cách, sáng mai còn phải đến đây lái đi, thay vì như thế thì thà hiện tại lái về luôn.


Cô ấy đang tìm người lái hộ, bỗng nhiên nghe thấy thân ảnh của một người đàn ông, bên cạnh Bùi Thầm xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông.
Một giọng nói nhỏ loáng thoáng truyền đến: “Để tôi lái giúp cô.”


Cô ấy ngẩng đầu nhìn, cảm giác bóng người kia có chút quen thuộc, không khỏi nhón chân lên, nhìn kỹ một phen: “Sao người này nhìn quen thế nhỉ?”
Giang Vãn Lê đứng bên cạnh hỏi: “Ai vậy?”


“Có chút giống ông chủ ngu ngốc của tớ.” Minh Trà nói: “Nhưng mà tối nay anh ta có buổi tiệc xã giao, không thể xuất hiện chỗ này…”
Bỗng nhiên, người đàn ông cách đó không xa xoay người lại.
Lần này cô ấy thấy rõ ràng.
Khuôn mặt cũng lộ ra.
Không phải giống.


Mà chính là ông chủ của cô ấy.
Minh Trà sửng sốt che miệng, lập tức xoay người sang chỗ khác.
Lúc Giang Vãn Lê còn đang nghi ngờ, Bùi Thầm và người kia đã đi tới.


Sau khi giới thiệu qua, Bùi Thầm nói: “Trước đó gặp ông chủ Thịnh ở bữa tiệc, bởi vì xe của anh ấy hornh nên anh định đưa anh ấy đi một đoạn.”


Khi Giang Vãn Lê và Minh Trà vừa đi ra từ quán lẩu, Bùi Thầm đã xuống xe đón, cho nên tạo ra cảm giác chỉ có một mình anh tới, không biết rằng trên xe của anh còn có một người khác.


Giang Vãn Lê biết chồng mình và vị ông chủ Thịnh này từng làm ăn qua lại, giao tình cũng không tệ lắm, cho nên giúp một tay là hợp lý.
Chỉ là khổ thân Minh Trà.
Ai ngờ được người đàn ông trên xe chồng của bạn thân lại là ông chủ của mình chứ.


Ai ngờ được cô ấy vừa mới nói ông chủ ngu ngốc, hơn nữa khả năng cao là đã bị nghe thấy chứ.
Thịnh Việt Ngôn mặt không đổi, đi tới từ phía sau hai vợ chồng Bùi Thầm, đi tới bên cạnh Minh Trà: “Chìa khoá.”
Minh Trà mờ mịt: “Cái gì?”


“Đưa chìa khóa xe cho tôi.” Anh ta thản nhiên nói: “Chẳng phải muốn về nhà sao?”
“À.”
Minh Trà lặng lẽ đưa chìa khóa xe của mình ra, trong nháy mắt ngón tay của hai người chạm vào nhau, cô ấy cảm nhận được rõ ràng tay của ông chủ chạm vào khớp tay của cô.


“Vậy chúng ta cùng đi đi.” Giang Vãn Lê đề nghị.
“Bây giờ sao? “Minh Trà phản xạ có điều kiện mà tới gần chỗ bạn thân: “Thật ra tớ nghĩ là các cậu đưa tớ về cũng rất tốt…”
Còn chưa nói hết câu, cô ấy cảm giác phía sau gáy lạnh lẽo.


Cô ấy dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Giang Vãn Lê.
Mau cứu tớ đi.
Cô ấy vừa nói xấu ông chủ.
Nếu lát nữa hai người ngồi chung một chiếc xe, vậy thì sẽ rất xấu hổ.
Thịnh Việt Ngôn là ai.


Nhân vật nguy hiểm trong giới thương mại, ông chủ tư bản đáng ghét nhất, coi nhân viên nữ như nhân viên nam, coi nhân viên nam như con lừa, một thân quang minh lẫm liệt, người nào chọc vào anh ta đều không có kết cục tốt.


Một ông chủ như thế, nếu không phải nể mặt anh ta trả lương rất hậu hĩnh, Minh Trà đã sớm nghỉ việc.
Mặc dù hiện tại không phải giờ làm việc nhưng khí áp của ông chủ Thịnh quá mức mạnh mẽ, Minh Trà sợ nếu mình ở cùng anh ta sẽ không thở nổi mất.


Ánh mắt cầu xin bạn thân giúp đỡ của cô ấy lộ ra sự bất lực đáng thương.
Nhưng mà Giang Vãn Lê lại không để ý tới sự khác lạ của cô: “Không phải ban nãy cậu muốn tìm người lái xe hộ sao? Bây giờ vừa hay có người lại giúp cậu, chẳng phải quá tốt sao.”
Minh Trà: “…”


Đúng là đẩy cô vào hố lửa mà, đây là lời mà con người nói sao.
Vốn dĩ nói xấu ông chủ đã quá thê thảm rồi, bạn thân còn thêm mắm thêm muối một câu “lái xe hộ”.
Ông chủ cao quý của cô ấy, một cái áo khoác còn đắt hơn xe của cô ấy, cô ấy dám mời anh ta làm lái xe hộ sao?


Không đợi Minh Trà tìm lý do từ chối, tay cô ấy đột nhiên bị người khác nắm lấy.
Ông chủ Thịnh xách cô ấy đến cạnh ghế lái phụ: “Lên xe, đừng chậm trễ thời gian của tôi.
Minh Trà: “…À.”
Chỉ có thể cam chịu số phận.


Giang Vãn Lê nhìn bóng lưng không tình nguyện, không ngừng kêu khổ của cô ấy, tự lẩm bẩm: “Cậu ấy không gặp nguy hiểm chứ?”
Bùi Thầm: “Nguy hiểm gì?”
“Ông chủ Thịnh ấy, sẽ không là một nhân vật nguy hiểm chứ?”


“Nghĩ nhiều.” Bùi Thầm thản nhiên nói: “So với nguy hiểm khi cô ấy gọi lái xe hộ, ông chủ Thịnh hiển nhiên là người an toàn nhất.
“Cũng đúng.”
Không phải Giang Vãn Lê chưa từng nghe nói về ông chủ của Minh Trà.


Nếu như trước kia Bùi Thầm không có bạn gái là bởi vì đã có đối tượng thầm mến, vậy thì lý do vị ông chủ Thịnh kia một thân một mình chỉ có một, đó chính là kiếm tiền.
Không phải đang nói làm ăn mà là con đường buôn bán, bận rộn không có thời gian tìm bạn gái.


Hơn nữa chắc hẳn anh ta cũng không có hứng thú với Minh Trà.
Cứ như vậy, Giang Vãn Lê suy nghĩ đến lúc về tới nhà, trước khi tháo dây an toàn còn nhớ Minh Trà, gửi tin nhắn hỏi cô ấy thế nào rồi.
Minh Trà nói đã đến nhà, đang mời ông chủ lên nhà uống nước.


Giang Vãn Lê yên tâm, lại lo lắng, tuy rằng đã về nhà an toàn nhưng trong nhà còn có nhiều tai họa ngầm hơn.
Bọn họ không phát sinh chuyện gì chứ?
Cô gửi tin nhắn cho Minh Trà, cô ấy không trả lời, đoán chừng đang nói chuyện với ông chủ, Giang Vãn Lê không tiện hỏi nhiều, đành tạm thời mặc kệ chuyện này.


Bởi vì lén ăn lẩu ở bên ngoài, Giang Vãn Lê không chỉ bị Bùi Thầm nói, bảo mẫu chuyên chăm sóc phụ nữ có thai cũng nói cô một hồi.


“Phu nhân, cô biết không, lần trước tôi chăm sóc một thai phụ, bởi vì trong thời gian mang thai tuân thủ nghiêm chỉnh thực đơn dinh dưỡng, vận động dưỡng sinh đúng giờ, duy trì tâm trạng vui vẻ, cô ấy sinh con ra vừa khỏe vừa đẹp, còn thông minh hơn những đứa bé bình thường đấy.”


“Chúng ta phải suy nghĩ thật kỹ vì đứa bé, qua mấy tháng nữa, cô muốn ăn cái gì cũng được, được không?”
Bảo mẫu thai phụ ân cần chỉ dạy một hồi, khiến cho Giang Vãn Lê nhất thời cảm thấy dường như hôm nay mình đã phạm một tội ác cực kỳ to lớn, sờ sờ bụng, biểu cảm dần trở nên nghiêm túc.


Ai không muốn một cục cưng xinh xắn chứ?
Bùi Thầm đặt một cốc nước ấm ở bên cạnh cô, thuận tiện ngồi xuống bên cạnh: “Những gì anh và dì nói em đều nghe lọt chứ?”
“Ừm.”
“Chắc chắn nghe lọt được?”


“Đương nhiên rồi.” Giang Vãn Lê thề son sắt: “Bà ấy còn cho em xem ảnh đứa bé của một gia đình, thật sự là một bé gái vô cùng xinh đẹp, dì ấy nói người vợ nhà kia ăn đủ rau thịt, dinh dưỡng cân đối, cho nên đứa bé sinh ra mới thông minh xinh xắn như vậy.”


Vậy nên, cô quyết định mình cũng phải khống chế tình trạng sinh hoạt của mình.
“So với thông minh xinh đẹp.” Bùi Thầm nhìn bụng của cô, cười khẽ: “Anh càng mong nó có thể lớn lên khỏe mạnh vui vẻ.”


Anh yêu cầu cao đối với ăn uống của cô không hoàn toàn là vì muốn đảm bảo tình trạng thai nhi, mà càng lo lắng hơn cho thân thể của cô, bởi vì mang thai, hoocmon trong cơ thể xảy ra thay đổi nhất định, không cẩn thận ăn linh tinh là có thể gây tiêu chảy.


Mỗi lần nhìn gương mặt cô đau đớn, trong lòng anh còn khó chịu hơn cô, vì cố gắng tránh cho tình huống ấy xảy ra, anh chỉ có thể hóa thân làm người cha lo lắng, chi phối một vài chuyện nhỏ trong sinh hoạt của cô.
“Em cũng vậy.” Giang Vãn Lê mím môi: “Bình an khỏe mạnh là tốt rồi.”


Cô nhẹ nhàng sờ sờ bụng của mình: “Mọi người đều nói mang thai con trai thích ăn chua, con gái thích ăn cay, vậy em thích ăn cay thì sinh con gái sao?”
“Đều tốt.”
“Chẳng phải anh thích con gái sao?”


“Chỉ cần là con của chúng ta, anh đều thích.” Bùi Thầm tựa như cầm bàn tay mềm mại của cô, đặt trong lòng bàn tay nhẹ nhàng mân mê như một món đồ chơi: “Chỉ là càng mong có một cô gái nhỏ xinh đẹp giống như em.”
Như vậy thì có thể coi như công chúa mà cưng chiều.


“Vậy chắc là con gái rồi.” Giang Vãn Lê như có điều suy nghĩ, gật đầu: “Bời vì bây giờ em vẫn muốn ăn cay.”
Bùi Thầm nhàn nhạt nhìn cô: “Vừa rồi em nói nhiều như vậy, chính là muốn biểu đạt em thèm ăn.”
“… Có một chút.”
“Muốn ăn cái gì?”


“Cực kỳ cay…” Nói được nửa câu, va phải ánh mắt hơi nghiêm nghị của người đàn ông, Giang Vãn Lê lại ngoan ngoãn đổi giọng: “Hơi cay một chút là được, gà vịt cá gì gì đó, thịt lợn khô, thịt bò khô cũng được.”
“Không phải vừa ăn xong sao?”


“Một phần, nhưng vẫn đói bụng.” Cô nói thầm: “Nếu như thêm một phần kem thì tốt.”
Lẩu và bia là hợp nhau nhất, nhưng cô không thể uống đồ có cồn, cho nên lấy lùi làm tiến, muốn một phần kem.
Nhưng mà hiển nhiên Bùi Thầm sẽ không đáp ứng yêu cầu này của cô.


Dù sao sau khi mang thai, dạ dày không tốt, nếu như ăn quá cay, khiến mình nhập viện lại khiến người khác lo lắng.
Đối diện với ánh mắt của cô vợ nhỏ, Bùi Thầm từ chối rất quả quyết: “Không được.”


Rõ ràng ánh mắt của Giang Vãn Lê ảm đạm đi rất nhiều, đôi mắt đen long lanh tội nghiệp nhìn anh: “Một miếng thôi cũng được.”


Đã rất lâu rồi cô chưa được trải nghiệm cảm giác vừa ăn cay xè lại ăn một miếng kem lạnh như băng cho bớt cay, trước đây ở chung với Minh Trà thường ăn như vậy, sau khi kết hôn thực đơn trở nên rất được chú trọng, rất ít có cơ hội ấy.
“Lê Lê.” Bùi Thầm chậm rãi nói: “Nghe lời.”


“Chồng ~”
“Không được.”
“Hôn hôn chồng ~”
Giang Vãn Lê dứt khoát sà vào lòng anh, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, trán đặt trên ngực anh, tựa như con mèo làm nũng: “Một miếng thôi cũng được, em chỉ nếm thử vị thôi.”
“Được không?”


“Chồng là tốt nhất, tốt nhất thiên hạ, ai cũng không sánh bằng, em gả được cho anh chắc chắn là đã tu luyện ba đời…”
Cô vợ nhỏ nuông chiều hóa thành quỷ ba hoa nịnh bợ, không ngừng mài mòn ý chí con người, người đẹp trong ngực, Bùi Thầm không thể từ chối, hít sâu: “Được rồi.”


“Đồng ý rồi?”
“Chỉ một miếng.”
“Vâng.”
Anh đứng dậy đến phòng bếp chuẩn bị.
Giang Vãn Lê bật chương trình thực tế mà cô thích xem, thư thái ngồi trên ghế sofa đợi ăn.


Đồ ăn trong nhà có đủ mọi thứ, mỗi ngày đều sẽ thay mới, chỉ chốc lát sau, Bùi Thầm liền mang tới một đĩa sứ lớn, bên trong là đủ loại thịt ăn vặt, dựa theo yêu cầu của cô, hơi cay, còn có một phần kem và một cái thìa nhỏ.
Giang Vãn Lê mừng rỡ, vội vã nhận lấy.


Bởi vì kem vừa mới lấy trong tủ lạnh ra cho nên phải đợi một lát mới ăn được.
Mặc dù là một phụ nữ có thai nhưng bản chất của cô vẫn là một đứa trẻ, thích ăn những món ăn vặt này, xem chương trình thực tế.
Bùi Thầm lộ ra biểu cảm không có biện pháp kiềm chế cô.


Giang Vãn Lê vừa xem TV vừa ăn đồ ăn vặt, thỉnh thoảng còn làm phiền người đàn ông bên cạnh, đưa thịt khô cay xè đến bên miệng anh: “Anh không ăn à?”
“Không ăn.”
“Có phải anh ghét bỏ nước miếng của em không?” Gương mặt cô ủ rũ: “Em biết rồi, em sẽ không đút cho anh nữa.”


Bùi Thầm nâng mắt, ánh mắt dừng trên người cô: “Lê Lê, em có chút thích ăn đòn.”
Lúc trên giường anh có thể cho cô hôn toàn bộ, bây giờ nói anh ghét bỏ cô.


“Này chẳng phải vì em thấy anh không ăn không uống, có chút buồn chán sao.” Giang Vãn Lê thôi nghịch ngợm: “Lúc em với Minh Trà xem phim, hai người luôn ăn chung đồ ăn, như vậy sẽ khá ngon.”
“Anh thích ăn trái cây.” Anh mặt không đổi sắc: “Nhất là quả lê, loại quả nhiều nước như vậy.”
“…”


Giang Vãn Lê yên lặng đưa thịt khô đến bên miệng mình, tại sao cô lại có cảm giác anh đang chuyện không trong sáng?
“Anh mới nhiều nước ấy.” Cô nhỏ giọng thầm thì một câu.


Một mình ăn đồ ăn vặt xem TV quả thực buồn chán, tuy rằng Bùi Thầm cùng ngồi bên cạnh cô nhưng anh không chú ý đến TV, mà là cứng nhắc đọc email.
Vô cùng chăm chú, tập trung tinh thần.


Mãi đến khi Giang Vãn Lê cầm cốc kem lên, sự chú ý của anh mới lại trở lại trên người của cô: “Ban nãy em nói chỉ một miếng.”
“Em biết rồi.”
“Đừng ăn nhiều quá.”
“Yên tâm đi, em không phải người không giữ chữ tín.”
Ánh mắt Bùi Thầm vẫn không dời đi.


Dưới ánh nhìn soi mói của anh, Giang Vãn Lê dùng thìa nhỏ xúc ở chính giữa, sau đó xoay một vòng, thuần thục múc một thìa kem to gấp bội so với cái thìa.
Sau đó ở ngay trước mặt anh, bập một cái, nhét vào trong miệng.
Má nhét phồng lên, giống như con chuột vừa mới ăn vụng thóc.
Bùi Thầm: “…”


Vì muốn cô ăn ít kem nên anh cố ý lấy thìa nhỏ, nhưng mà vẫn không thể nào chống lại cô vợ nhỏ âm hiểm xảo trá.
“Một miếng.” Giang Vãn Lê mập mờ nói: “Em không lừa anh nha.”
“Một miếng này của em hơi nhiều.”
“Dù sao… em cũng không… lừa anh.”


Cô rất gắng sức mới nuốt được thìa kem lớn mà mình trộm được.
Cảm thấy vô cùng mỹ mãn.


Dùng lời khi trước của Giang Vãn Lê mà nói, nếu như trong thời gian mang thai không được ăn đồ mình muốn thì tâm trạng của thai phụ sẽ không tốt, tâm trạng không tốt thì hoocmon trong cơ thể cũng chịu ảnh hưởng, ảnh hưởng đối với thai nhi và chính bản thân vượt xa việc phải ăn kiêng.


Cho nên, cô cần phải ăn món mình muốn ăn, thế nhưng số lượng phải thích hợp.
Bùi Thầm nhìn cô tựa như nhìn một món bảo vật quốc gia, giữa chân mày hơi nhíu lại: “Em không sao chứ?”


“Không có.” Giang Vãn Lê nói năng hùng hồn: “Lần trước ăn đến hư cái bụng là bởi vì nguyên liệu không tươi, không phải tại em.”
“Thực sự không sao chứ?”


Nhìn sự lo lắng trong ánh mắt của người đàn ông, đột nhiên cô nổi lên tâm tư xấu, chớp chớp mắt: “Ai da, hình như là có chút khó chịu.”


Động tác đột ngột ấy quả nhiên làm anh sợ hết hồn, Bùi Thầm muốn ôm cô cũng không biết phải ôm thế nào, tay vừa mới chạm vào cánh tay của cô, Giang Vãn Lê bất thình lình tiến lên trước, chủ động ôm lấy cổ của anh, hôn hai cái trên đôi môi mỏng của người đàn ông.
Anh ngẩn ra.


Cô lộ ra nụ cười xảo quyệt: “Bây giờ thoải mái rồi.”
Nhận ra mình bị mắc lừa, chân mày Bùi Thầm hơi giãn ra, bàn tay nhẹ nhàng giữ cằm của cô: “Nghịch ngợm như vậy là muốn bị trừng phạt, Lê Lê.”






Truyện liên quan