Chương 18: Coi như mày gặp may

Ba tên lưu manh lúc này mới chú ý tới bên cạnh Mộ Nhất Phàm còn có một người đàn ông, vóc người cao lớn rắn chắc, ánh mắt sắc nhọn, vừa nhìn đã biết là một người từng qua huấn luyện, không phải người dễ trêu chọc.


Hai tên đồng bọn vội đi tới bên tên lưu manh vừa bị Mộ Nhất Phàm nôn vào chân, nhỏ giọng khuyên: “Thằng kia nhìn có vẻ không dễ động vào, thôi coi như xong đi, hơn nữa, đừng quên giờ chúng ta còn có chuyện cần làm, nếu không biết về báo cáo thế nào đây.”


Tên lưu manh kia do dự một chút, dằn mặt Mộ Nhất Phàm: “Coi như mày gặp may.”
Ba tên kia xoay người đoạn rời đi, đột nhiên Chiến Bắc Thiên lạnh lùng nói: “Ba ngươi trở về nói cho tiểu thư nhà họ Dung, đừng gây phiền phức cho Dung Nhan nữa.”
Ba tên lưu manh ngẩn người.


Sao người đàn ông kia biết bọn họ tới tìm tiểu thư nhà họ Dung?
Mộ Nhất Phàm cũng ngẩn ra.
Nghe nói vậy xong, anh không chỉ nhớ ra mình đang ở trong truyện, mà còn nhớ ra Dung Nhan là tên nữ chính trong truyện của anh.


Hơn nữa, theo phát triển của câu chuyện, dù là trước khi nam chính sống lại hay là sau khi nam chính sống lại, sau khi tỉnh lại ở thôn Thủy Hương, nam chính gặp nữ chính đi tới thôn Thủy Hương tảo mộ vào lúc tối muộn, nữ chính đã đưa nam chính về nhà, còn tìm một bác sĩ về lấy đạn ra cho nam chính.


Với nam chính mà nói, nữ chính là ân nhân cứu mạng, đến khi tận thế, nam chính gặp lại nữ chính một lần nữa, liền dẫn cô theo bên người, dần dần bồi dưỡng được cảm tình.


available on google playdownload on app store


Thế nhưng, trước khi nam chính sống lại, hắn chỉ có chút hảo cảm với nữ chính, mãi đến sau khi nam chính sống lại, hai người mới chậm rãi từ bằng hữu trở thành một đôi phu thê.
Mộ Nhất Phàm buồn bực gãi gãi đầu.


Giờ anh tranh trước một bước mà cứu nam chính, chẳng phải đã khiến nữ chính bỏ lỡ cơ hội quen biết nam chính hay sao?
Cũng may mà nam chính biết nữ chính, nếu như nam chính thật sự thích nữ chính, chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để cô cũng thích hắn.


Giống như bây giờ, vì nữ chính mà nam chính chạy tới một con hẻm nhỏ vắng người qua lại, bởi vì theo nội dung phát sinh, ngày hôm sau tiết thanh minh, trên đường đi làm về, nữ chính gặp phải ba tên lưu manh, nếu không phải đúng lúc này nam chính rời khỏi nhà nữ chính, gặp cảnh nữ chính bị ba tên lưu manh bắt nạt này, sợ rằng nữ chính đã bị ba tên lưu manh kéo tới một con hẻm không người mà cưỡng ɖâʍ.


Mộ Nhất Phàm nghĩ tới đây, lẩm bẩm một tiếng: “Thảo nào lại lái xe tới đây.”
Hóa ra là nam chính chờ nữ chính và ba tên lưu manh kia xuất hiện, mượn cơ hội này cứu nữ chính, cùng làm quen với nữ chính.


Nếu chuyện như thế thật, vậy ban nãy anh nôn mửa, chẳng phải đã phá hỏng cơ hội cho đôi nam nữ chính quen nhau sao?!
Mộ Nhất Phàm có chút áy náy, nhưng ngẫm lại, sớm muộn gì nam chính cũng sẽ bị anh thủ tiêu, nam chính nữ chính có quen nhau hay không cũng chẳng hề gì.
Nghĩ như vậy rồi, trong lòng anh thoải mái hơn nhiều.


Ơ, khoan khoan.
Nếu như nam chính tới là để cứu nữ chính, chẳng phải có nghĩa là nữ chính cũng ở gần đây hay sao?
Mộ Nhất Phàm tò mò nhìn bốn phía xung quanh, thấy ở bên ngoài phía tay trái cách nơi này mười mét, có một cô gái thanh tú mặc áo phông quần jean.
Sau đó, anh lại trợn to mắt một lần nữa!!!






Truyện liên quan