Chương 57: Mùi thơm mê người
Đến khi Mộ Nhất Phàm tỉnh lại một lần nữa, là bởi ngửi thấy một mùi vị vô cùng thơm, giống như lúc dạ dày đang kêu rột rột biểu tình thì ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, khiến anh không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái.
Anh mở hai mắt ra, liền trông thấy bờ môi mỏng đẹp đẽ đang mím lại, ngay sau đó, một luồng nhiệt khí phả vào mặt anh, làm anh ngứa ngứa ngáy ngáy, giống như anh bị dụ dỗ phải mau chóng hành động lên một chút.
Hai mắt Mộ Nhất Phàm càng ngày càng nóng, lè lưỡi liêm ɭϊếʍƈ đôi môi hơi khô, kìm lòng chẳng đặng mà dịch gần tới đôi môi mỏng xinh đẹp kia.
Trong nháy mắt chạm tới đôi môi mỏng lành lạnh, cả người anh chợt bừng tỉnh lại, anh hoảng hốt ngồi dậy, nhanh chóng xuống giường chạy ra khỏi phòng.
Người nằm trên giường chợt mở mắt ra, trong đôi mắt đen láy sâu thẳm mà đạm mạc ánh lên một tia kinh ngạc, tiếp đó, chân mày nhíu chặt lại, bàn tay giơ lên chạm vào nơi vừa bị hôn qua.
Mộ Nhất Phàm xông thẳng vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, không thể tin nhìn mình trong gương, lâu thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
Anh thế mà lại vừa hôn nam chính, vừa hôn một người đàn ông!
Mộ Nhất Phàm hồi tưởng lại tình huống lúc ban nãy, vội vã dùng lực lắc đầu!
Không đúng!
Anh bị mùi hương trên người nam chính mê hoặc, nên mới không tự chủ được mà hôn lên.
Thế nhưng, trước đây anh chưa từng ngửi thấy mùi này trên người nam chính, thậm chí tối qua cũng không ngửi thấy, sao đột nhiên sáng nay lại ngửi thấy được vậy?!
Hơn nữa, cái mùi kia cũng không giống với mùi nước hoa, nó khiến anh nảy sinh sự đói khát, rõ thật là kỳ quái.
Mộ Nhất Phàm không quay trở lại phòng, sau khi rửa mặt trong phòng vệ sinh, anh cứ như vậy mặc cả áo ngủ đi xuống tầng một.
Trần Đống vừa ngủ dậy trông thấy Mộ Nhất Phàm đi xuống tầng, ngớ người ra, cười nói: “Tiểu Mộc, lần đầu tiên tôi thấy cậu dậy sớm như vậy đấy, không ngủ được sao?”
Mộ Nhất Phàm ngạc nhiên nhìn Trần Đống, nuốt nước miếng.
Anh nhận ra trên người Trần Đống cũng có một mùi hương đặc biệt, thế nhưng, mùi hương không thơm tho thanh khiết như trên người nam chính, tuy vậy nhưng vẫn đủ dụ dỗ anh muốn cắn một cái.
Mộ Nhất Phàm chợt cả kinh.
Sao vừa nãy anh lại nảy lên ý nghĩ muốn cắn một cái?!
Mộ Nhất Phàm vội vã lấy lại tinh thần, ôm mũi và miệng, bước nhanh ra khỏi nhà Trần Đống.
Anh cảm thấy mình có cái gì đó không đúng.
Nếu như chỉ cảm thấy trên người nam chính tỏa ra mùi hương thơm ngát, anh còn có thể nghĩ là nam chính xịt nước hoa lên người, thế nhưng, ngay cả trên người Trần Đống cũng tỏa ra mùi hương mê người, như vậy nói rõ chính anh có vấn đề.
Sao lại như vậy chứ?
Không phải là mũi anh xảy ra vấn đề gì chứ?
Đúng lúc này, hơn mười mùi hương khác nhau đồng thời bay vào mũi Mộ Nhất Phàm.
Anh chợt ngẩng đầu lên, thấy có hơn mười người đang đi tới đi lui trên đường.
Mộ Nhất Phàm khiếp sợ buông bàn tay che mũi mình xuống, không thể tin nhìn bóng người cách anh hơn hai mươi mét.
Rõ ràng cách xa như vậy, thế nhưng anh lại có thể ngửi thấy mùi hương mê người tỏa ra từ người kia.
Cái.. cái này…
Mộ Nhất Phàm càng ngày càng kinh ngạc, ngay sau đó sắc mặt trầm xuống, đi về phía một hồ nước không người.