Chương 136: Đúng là tới thật
Dung Tuyết cảnh giác nhìn Chiến Bắc Thiên, không tin hắn sẽ đưa cô tới thành B.
Chiến Bắc Thiên cũng không nhiều lời với cô ta, thấy cô không lên, liền đóng cửa xe, khởi động máy.
Dung Tuyết thấy Chiến Bắc Thiên đi, tự đáy lòng cảm thấy lo lắng, vội vã kêu lên: “Khoan đã.”
Cô ta kéo vali chạy theo, phải chạy tới 15 mét xe mới dừng lại.
Chiến Bắc Thiên hạ cửa sổ xuống, nhìn cô đăm đăm.
“Anh đưa tôi tới thành B thật sao?” Dung Tuyết không chắc chắn hỏi.
Thật ra cô không mấy tin tưởng người đàn ông đã đốt tóc mình, thế nhưng thành B có sức hấp dẫn quá lớn.
Bởi thành B là thủ đô của họ, mọi mặt đều tốt hơn các thành thị khác, đến khi tới thành B, cuộc sống sẽ được đảm bảo, nếu không, Chiến Bắc Thiên đã không nói với người trong đội rằng muốn tới thành B.
Chiến Bắc Thiên nói thẳng: “Cô có lên xe không?”
Dung Tuyết nhanh chóng ném hai cái vali xuống ghế ngồi phía sau bên trái, sau đó ngồi ở ghế phía sau bên phải.
Sở dĩ cô không dám ngồi ở ghế phía trước, là bởi ngồi cùng hàng với Chiến Bắc Thiên không an toàn chút nào, thật sự rất lo Chiến Bắc Thiên sẽ làm chuyện gì với mình.
Chiến Bắc Thiên khởi động xe rời đi, lái xe về phía khu tây.
Dung Tuyết thấy xe lái về khu phía tây, tim lại treo lên một lần nữa, hết sức lo lắng Chiến Bắc Thiên sẽ thả cô vào trong đám tang thi.
Nếu không phải cô không biết dựa vào ai ở thành K, thì đã không ngồi lên chiếc xe này, giờ cô vô cùng hy vọng có thể mau tới thành B một chút.
Chỉ cần tới thành B, tìm một đội lớn và tìm được một chỗ dựa lớn, nhất định cô sẽ bắt bọn hắn trả lại gấp đôi những gì khiến cô khó chịu ngày hôm nay.
Dung Tuyết vừa nghĩ tới chuyện trước đó, không khỏi nắm chặt tay, thậm chí móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không có chút cảm giác nào.
Cô nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái, đáy mắt thoáng hiện lên tia tàn nhẫn, một ngày nào đó, cô sẽ bắt người đàn ông này hàng phục dưới váy mình, quỳ gối ɭϊếʍƈ đầu ngón chân mình.
Dung Tuyết không dám tỏ thái độ quá rõ ràng, vội cụp mi mắt, không nhìn về phía trước nữa.
Xe nhanh chóng lái xuyên qua từng đám từng đám tang thi, nhanh chóng rời khỏi khu tây, chạy về phía đường cao tốc.
Đến khi xe lên đường cao tốc, Dung Tuyết mới tạm thấy an tâm.
Dọc đường đi, hai người không nói gì với nhau, trong xe vô cùng an tĩnh, ước chừng qua hai giờ, xe lái vào một đường hầm.
Bởi vì điện đã bị cắt mà đường hầm tối thui, chỉ có ánh đèn xe của Chiến Bắc Thiên.
Đường hầm rất dài, đi năm phút rồi mà vẫn chưa ra khỏi đường hầm.
Dung Tuyết càng ngồi càng bất an, bên trong đường hầm tối đen như mực, hơn nữa còn có tang thi, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng ngoại hình đám tang thi kia hết sức xấu xí, lúc đèn xe chiếu vào mặt bọn chúng hết sức kinh người.
“Đường hầm này dài thật đấy.” Cô phá vỡ sự an tĩnh, bởi bầu không khí yên lặng này hết sức dọa người.
Chiến Bắc Thiên nhạt giọng nói: “Đường hầm này dài hơn 20km.”
“Vậy à.” Dung Tuyết thấy tang thi trong đường hầm càng lúc càng ít, không lên tiếng nữa.
Một phút sau, đột nhiên Chiến Bắc Thiên dừng xe lại.
Dung Tuyết liền căng thẳng: “Sao lại dừng xe ở đây?”
Chiến Bắc Thiên không quay đầu lại mà nói: “Đột nhiên tôi không muốn tới thành B nữa.”
Dung Tuyết: “……..”
“Tôi đưa cô tới đây thôi, tiếp theo cô tự tới thành B đi.”
“Anh đùa cái gì thế?” Dung Tuyết không thể tin mà cất cao giọng, “Giờ mới đi được nửa đường hầm, anh lại bảo tôi xuống xe sao?”
Vốn cô đã chẳng tin hắn, quả nhiên người này không có ý tốt gì.
Giờ có ra khỏi đường hầm thì cũng cách thành B 6-700km, cô không có xe sao có thể tới thành B được?
Huống hồ dọc đường còn rất nhiều tang thi, thực vật và động vật biến dị.
Chiến Bắc Thiên lấy chìa khóa xe ra, đi xuống xe, ném hết hành lý của Dung Tuyết ra, sau đó kéo cô ta xuống xe.
Sau đó lập tức quay trở về xe.
Dung Tuyết không có sức lực lớn như đàn ông, vừa bị kéo xuống xe liền ngã xuống đất.
Cô cuống quít đứng lên, muốn mở cửa xe, tiếc là cửa đã bị khóa.
Dung Tuyết lo lắng đập cửa xe, sợ hãi kêu: “Chiến Bắc Thiên, Chiến Bắc Thiên, anh mau mở cửa xe, ở đây tối đen như mực, anh bảo một người con gái như tôi ở đây thế nào, sẽ ch.ết người đấy.”
Chiến Bắc Thiên không lên tiếng.
Dung Tuyết thấy tâm địa Chiến Bắc Thiên như sắt như đá, không có bất cứ sự dao động nào, vội vã nói: “Chiến Bắc Thiên, có phải anh không hài lòng với chuyện xin lỗi trước đó không, anh dẫn tôi về đi, sau khi quay về, nhất định tôi sẽ quỳ xuống cầu xin Mộ Nhất Phàm tha thứ cho tôi, như vậy anh đã hài lòng chưa?”
Cô ta không nhắc tới Mộ Nhất Phàm thì thôi, nhắc tới Mộ Nhất Phàm rồi, Chiến Bắc Thiên liền nhớ tới những lời Trịnh Quốc Tông nói, đột nhiên nheo mắt lại.
Dung Tuyết vừa tức vừa sợ hãi: “Chiến Bắc Thiên, rốt cuộc phải thế nào anh mới mở cửa cho tôi đi vào, nếu anh muốn làm tôi sợ, vậy anh đạt được mục đích rồi. Anh là đàn ông con trai, sao lại nhỏ mọn như vậy chứ.”
Chiến Bắc Thiên nghe cô ta nói vậy, cười xùy một tiếng.
Hắn nhỏ mọn sao?
Nếu hắn nhỏ mọn, đã không chịu đựng để giờ mới động tới cô ta.
Nhớ lại những chuyện độc ác kiếp trước cô ta đã làm, còn liên thủ với Tang Thi Vương giết hắn, giờ cô ta còn có thể đứng ở đây đã là mạng lớn lắm rồi.
Chiến Bắc Thiên hạ cửa xe xuống.
Hai mắt Dung Tuyết sáng lên, vội nói: “Chiến Bắc Thiên, anh mau mở cửa đi.”
Chiến Bắc Thiên lạnh lùng nhìn chòng chọc cô ta: “Dung Tuyết, nếu cô mạng lớn, thì hãy sống sót mà tới thành B tìm tôi, tôi ở thành B chờ cô.”
Nói thật, hắn cũng không hy vọng Dung Tuyết sẽ ch.ết nhanh như vậy, để cô ta ch.ết dễ dàng như vậy, chẳng phải quá lợi cho cô ta rồi hay sao.
“Là.. là sao?” Dung Tuyết không thể tin nhìn hắn: “Anh có ý gì? Anh muốn tôi ch.ết sao?”
Giờ cô ta mới thực sự cảm thấy sợ hãi, gương mặt viết đầy kinh hoàng lo sợ: “Không, anh không thể làm như vậy? Rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì mà anh nổi lên sát tâm? Dù, dù tôi có dùng bút ghi âm để hại chị mình, khiến những người khác nghi ngờ Mộ Nhất Phàm là tang thi, thì tội cũng đâu đáng ch.ết, huống hồ, tôi không phải kẻ chủ mưu, anh muốn tìm thì phải tìm kẻ chủ mưu mới đúng.”
Chiến Bắc Thiên không muốn nghe cô nhiều lời, khởi động máy rời đi.
Dung Tuyết bấu chặt tay vào cửa sổ, bởi vì không chạy nhanh bằng xe mà cả người ngã dập xuống đất, cô chỉ mặc quần áo cộc, lập tức cả người đầy vết trầy xước.
Cô chịu đau đớn, nằm bò xuống đất mà khóc lóc với phía chiếc xe đi chậm: “Chiến Bắc Thiên, anh quay lại đi, Chiến Bắc Thiên, tôi sai rồi, tôi biết mình sai rồi, chưa được sao? Anh đừng bỏ tôi lại đây, tôi sợ lắm, tôi thật sự rất sợ.”
Tiếng khóc thê lương không khiến gương mặt lạnh lùng của Chiến Bắc Thiên dao động một chút nào, qua gương chiếu hậu, có thể mơ hồ nhìn bóng người đang bò dưới đất.
Dung Tuyết thấy xe đi càng lúc càng xa, đành phải dùng dị năng hệ hỏa của mình mà đánh về phía lốp xe, hy vọng có thể làm nổ lốp xe khiến xe dừng lại.
Thế nhưng, mắt thấy lửa sắp đánh tới lốp xe thì đột nhiên dưới mặt đất xuất hiện một tầng băng mỏng, ngăn ngọn lửa đánh tới.
Trái tim Dung Tuyết chợt lạnh xuống.
Đúng lúc này, đột nhiên dưới lòng đất vang lên tiếng ầm ầm.
Hắn biến sắc, vội giữ ổn định xe.
Dung Tuyết cũng nghe thấy những tiếng rầm rầm, trong lòng càng thêm sợ hãi, vội vã hét to, mong Chiến Bắc Thiên có thể quay đầu xe đón mình.
Tiếng ầm ầm càng lúc càng gần, mặt đất cũng rung lên, Dung Tuyết vội thắp lửa xem chừng bốn phía xung quanh.
Cô không nhìn thì thôi, nhìn rồi liền sợ hết hồn.
Toàn bộ mặt đất phủ những sợi như tơ, như sóng mà không ngừng gợn lên, ngay sau đó, dưới đất có rất nhiều bụi cây mọc lên, như cánh tay địa phủ, cuộn về phía Dung Tuyết.
Dung Tuyết sợ hãi run lên, đôi mắt mở to ngập tràn sợ hãi, hô về phía xe: “Cứu… cứu tôi, Chiến Bắc Thiên, anh cứu tôi….”
Chiến Bắc Thiên không dao động chút nào, nhờ ánh lửa mà hắn có thể thấy dưới hai chân Dung Tuyết cuốn đầy những cành cây.
Ở kiếp trước, hắn từng nghe nói ở trong đường hầm cách thành K hơn trăm kilometer có một cây đằng thụ già chuyên hút máu.
Nếu như trên người không có thương tích gì, đằng thụ già sẽ không tấn công, nhưng trên người mà có thương thì dù bạn có lái xe cách đó hơn 20km nó vẫn sẽ đuổi theo.
Như Dung Tuyết vừa bị ngã nhào, thương tích đầy người, sao cây đằng thụ già có thể bỏ qua cho cô ta được.
Dung Tuyết vội vã dùng lửa để tấn công đằng thụ, tiếc là bình thường cô luyện tập sơ sài, thành thử lực tấn công của ngọn lửa không lớn, đánh vào cây đằng thụ nhưng không gây bất cứ thương tích nào, cũng không thể đốt cháy thân cây quấn lấy mình.
“Chiến Bắc Thiên, mau tới cứu tôi, a~~~~~”
Dung Tuyết kêu thảm một tiếng, liền bị cây đằng thụ kéo vào sâu trong đường hầm, xa xa vang lên tiếng oán hận: “Chiến Bắc Thiên, dù tôi có thành quỷ cũng sẽ không tha cho anh.”
Sau đó cô ta bị kéo đi, cũng không biết là còn sống hay đã ch.ết.
Chiến Bắc Thiên nhìn mặt đất đã trở lại vẻ bình lặng, lại một lần nữa khởi động xe, rời khỏi đường hầm, trước khi đêm xuống đã về tới thành K.
Thế nhưng hắn không lái thẳng về tiểu khu mình ở mà lái xe về một hướng khác, lấy trong túi ra một tờ giấy, trên giấy vẽ bản đồ, đích đến trong bản đồ ghi rõ hai chữ “Trần Diễm”.
Nửa giờ sau, xe hắn dừng ở dưới nhà Trần Diễm.
Chiến Bắc Thiên cũng không lên tầng tìm người, mà ngồi trong xe lặng lẽ đợi màn đêm buông xuống.
Đến khi kim đồng hồ trên cổ tay hắn nhích tới số chín, cuối cùng ngoài xe cũng có tiếng động.
Khung bảo vệ cửa sổ đột nhiên rơi xuống tầng dưới, trong khoảnh khắc rơi xuống đất, phát ra một tiếng ầm.
Chiến Bắc Thiên hơi ngước mắt lên, vừa nhìn lên liền thấy cửa kính phòng Trần Diễm đột nhiên bị phá, một bóng đen nhẹ như khói trôi, bay vào phòng của Trần Diễm.
Một khắc sau, trên tầng vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt.
Thế nhưng thời gian đánh cũng không kéo dài, chẳng bao lâu sau vang lên tiếng con gái kêu thảm thiết.
“Đúng là tới thật.” Chiến Bắc Thiên từ từ bước xuống xe, không có chút ý định tiến lên cứu người nào.
Không bao lâu sau, bóng đen lại một lần nữa bay ra ngoài cửa sổ.
Chiến Bắc Thiên lập tức tung ra dị năng biến dị hệ lôi hỏa, tạo thành thiên la địa võng, vội vàng chặn hướng bóng đen đi.
Bóng đen trông thấy ánh lửa đỏ tía, quay đầu nhìn lại, những tia lửa điện màu đỏ tía kết thành lưới đánh về phía y.
Y cả kinh, vội vã tung lưỡi cắt bằng gió ra, đánh về phía Chiến Bắc Thiên, cùng lúc này tăng tốc, tránh khỏi lưới điện.
Chiến Bắc Thiên nghiêng đầu, dễ dàng tránh lưỡi cắt bằng gió, lưỡi cắt kia đánh vào mặt tường phía sau hắn.
Lúc này, trên tường in dấu sắc nhọn như bị cưa điện cắt vào.
Chiến Bắc Thiên lại tung dị năng hệ băng ra, đóng băng hai chân bóng đen kia lại, sau đó biến tảng băng trở nên to hơn, tăng gánh nặng cho y, khiến y không thể bay nổi.
Bóng đen biết mình không phải đối thủ của đối phương, lại một lần nữa dùng lưỡi cắt bằng gió ra cắt tảng băng dưới chân, dùng tốc độ nhanh nhất để tránh né nguy hiểm.
Chiến Bắc Thiên nhìn hướng bóng đen đi, chính là tòa nhà khu hắn ở, trong lòng hoảng hốt kêu lên một tiếng: Không ổn rồi.