Chương 13: Ngũ quốc cùng so (2) – sự thật bí mật
Ngũ quốc cùng so diễn ra trong 3 ngày, hôm nay là ngày đầu tiên.
Kinh thành Vĩnh An nhộn nhịp xe ngựa, kiệu hoa đi đi lại lại. Trong hoàng cung, tại An Tự Cát, nam nữ tập trung tề tựu đầy đủ để bắt đầu lễ khai mạc.
Vì hôm nay vào cung nên Diễm My vận đồ màu lam nhạt, trên đầu cài trâm hình hoa lớn nhỏ đủ cả. Gương mặt không hề tô chút son chút phấn, để nguyên mặt mộc nhưng vẫn khuynh quốc khuynh thành. Ngay từ lúc nàng cùng hắn xuống kiệu đã là trung tâm của mọi người trong An Tự Cát.
An Nhiên công chúa bước chân uyển chuyển, trên mình mặc xiêm y màu trắng thêu thêm vài cánh hoa đào đi tới: “Diễm Nhi”
Trong trí nhớ của Diệp Dương Diễm My, Diệp Dương An Nhiên là tỷ muội ruột của nàng, cũng là người rất thân thiết với nàng. Nhìn cách ăn mặc đơn giản nhưng vẫn nổi bật cùng gương mặt giống mình đến mấy phần, Diễm My cũng cười đáp: “Nhiên tỷ tỷ”
Liêm vương gia im lặng nãy giờ, nói thầm bên nàng: “Ta đi vào chỗ hoàng huynh một chút”
Tuy nghe thấy nhưng nàng cũng không có đáp gì, vẫn nhìn An Nhiên công chúa: “Nhiên tỷ, tỷ tới hoàng cung chắc cũng chưa quen đường. Chi bằng để muội dẫn tỷ đi thăm hoa viên”
Nghe ngữ khí mang vài phần khách sáo của nàng, An Nhiên cười: “Vậy thì tốt quá”
Đi tới một đoạn đường dài, An Nhiên cùng Diễm My vẫn không nói gì với nhau cả. Thẳng tới khi đến một chỗ khá vắng vẻ, Diễm My mới bắt đầu lên tiếng: “Tỷ, Điều Dao thế nào?”
An Nhiên gương mặt không còn nét cười như lúc đầu mà nghiêm nghị nói: “Điệp Thủy Điều Dao có lẽ rất được Diệp Trường Tiêu sủng ái”
Nàng gật đầu: “Hoàng thượng đối với hắn thế nào?”
Ánh mắt An Nhiên đầy vẻ lạnh lùng: “Rất yêu chiều”
“Tỷ, phải để Vũ ca lên ngôi. Diệp Trường Tiêu lên ngôi, kết cục tỷ và ca chỉ có một”
Dựa theo trí nhớ từ khối thân thể này, hoàng thượng Tích Diệp cùng hoàng hậu Diệp quốc vốn không hòa thuận như bao người lầm tưởng. Sauk hi hạ sinh đứa con thứ 4, tức là Diệp Dương Diễm My, hoàng hậu cùng hoàng thượng không hề sinh hoạt vợ chồng lần nào nữa, tức là tương đương với 18 năm.
Hoàng hậu Dương Diễm Tịch có tất cả 4 đứa con. Đầu tiên là đại hoàng tử Diệp Chiến Mặc, sau đó là đại công chúa Diệp Dương An Nhiên, tiếp theo là tam hoàng tử Diệp Chiến Vũ rồi cuối cùng là nàng – Nhị công chúa Diệp Dương Diễm My.
Đại hoàng tử Diệp Chiến Mặc bị thích khách hạ độc, sau đó phóng hỏa. Theo người Diệp quốc truyền miệng là: Nhị hoàng tử Diệp Trường Tiêu hạ độc rồi phóng hỏa để làm thái tử.
Nhị hoàng tử Diệp Trường Tiêu, mà không, là thái tử Diệp Trường Tiêu thì đúng hơn. Thái tử là con trai duy nhất của Hoàng quý phi cùng hoàng thượng. Bây giờ làm thái tử, nếu sau đó lên ngôi hoàng đế, An Nhiên, Chiến Vũ cùng hoàng hậu Dương Diễm Tịch chỉ có thể ch.ết. Nàng vì gả sang Hoàng quốc nên mới thoát nạn.
Im lặng một hồi lâu, An Nhiên gật đầu: “Tỷ hiểu”
Trong lòng Diễm My âm thầm thở dài. Nếu không phải một lần nhìn thấy dung mạo của hoàng hậu Dương Diễm Tịch qua tranh vẽ, nàng nhất định sẽ không lo chuyện bao đồng. Ai mà ngờ được chứ, dung nhan hoàng hậu Dương Diễm Tịch cùng mẹ nàng giống nhau y hệt. Lúc tìm hiểu thông tin về Diệp quốc, nàng thật sự không khỏi thở dài. Hậu cung Diệp quốc chia rõ ràng hai phe: Hoàng Hậu và Hoàng quý phi. Còn về các con của hoàng thượng, nàng đọc chỉ cảm thấy cực kì khó đoán về vị hoàng đế tương lai.
Hoàng đế Tích Diệp có tới 24 đứa con, trong đó là 16 đứa con trai, 8 đứa con gái.
Trong 16 đứa con trai, ngoài Thái tử Diệp Trường Tiêu và tam hoàng tử Diệp Chiến Vũ thì còn có cửu hoàng tử Diệp Tống Chu.
Thân thế của Cửu hoàng tử cũng rất nổi trội: Ông ngoại là thừa tướng quan trọng dưới triều tiên hoàng, bà nội là tỷ tỷ kết nghĩa với hoàng hậu đời trước. Mẹ là Hiền phi cũng rất được sủng ái, là đối thủ thứ 2 của Hoàng quý phi.
Nhưng khó đoán thế nào, cũng nhất định phải để tam hoàng tử Diệp Chiến Vũ trở thành Hoàng đế tiếp theo.
Sắp tới giờ khai mạc, hai mỹ nữ nghiên nước nghiêng thành, mỗi người một vẻ đi về An Tự Cát.
Mọi người yên vị vào chỗ, Hoàng thượng Hoàng An Mạc bắt đầu lên khai mạc cuộc thi.
Hắn ngồi ngay bên phải nàng cất tiếng: “Chút nữa đừng căng thẳng quá”
“Ừm”
Hoàng An Mạc đi xuống khỏi sân khấu. Mở màn cho ‘ngũ quốc so tài’ là phần thi cầm.
Công chúa của Vệ quốc – Vệ Xuân Liên lên biểu diễn đầu tiên. Tuy tiếng đàn hay, nhưng vẫn có chỗ sai âm.
Tiếp theo chính là Kiên quốc…
Và người thứ 3, chính là Thái tử phi Điệp thủy Điều Dao nổi tiếng.
Tiếng đàn Điều Dao êm mượt, không hề sai bất cứ một âm nào cả,…Diễm My cũng không nhịn được mà tán thưởng.Quả không hổ danh là tài nữ tử. Tuy nhiên, vẫn thua xa nàng.
Tiếng đàn của Điều Dao dứt, tràng pháo tay vang lên như sấm dậy.
Điều Dao một than y phục màu đỏ chói mắt nhẹ nhàng khoan thai đi xuống.
Tiếp theo là tới Bắc quốc…
Rồi cuối cùng, sau tất cả 4 quốc gia, cũng tới Hoàng quốc trổ tài.
Tiếng đàn tranh bắt đầu vang lên làm mọi người nghi hoặc. Trên sân khấu không có ai, tiếng đàn này từ đâu phát ra.
Đang lúc mọi người nghi hoặc nhìn nhau thì tiếng đàn phát ra to hơn, họ nhìn về phía sân khấu.
Nghĩ gì mà nàng xuất hiện tầm thường như thế? Từ trước đến nay, đi ám sát cũng vậy, nàng luôn xuất hiện một cách bất ngờ nhất. Ngày trước cũng vậy, bây giờ cũng thế.
Liêm vương phi Diệp Dương Diễm My một thân màu xanh lam nhạt, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành đang nhìn thẳng xuống bên dưới, bàn tay linh hoạt đánh một bản nhạc cấp độ khó nhất của hiện đại. Quan trọng là, nàng không đánh đàn trên mặt đất, nàng đứng trên không trung mà đánh.
Ấy ấy, khoan nghĩ nàng có phép thuật đi.
Chỉ là một thủ đoạn đơn giản, nàng buộc dây vào người nhưng dùng xiêm y che khuất, sợi dây kia được quăng cho 5 tên thị vệ của Liêm vương gia kéo. Vì thế nên nàng mới lơ lửng trên không.
Nàng từng xem không dưới 100 buổi biểu diễn của minh tinh nổi tiếng, nàng dùng thủ thuật này trình diễn còn quá tầm thường. Nhưng quá tầm thường đó là nếu xảy ra ở hiện đại, ở thế kỉ 21. Còn ở cái thời cổ đại còn lạc hậu quá xa xôi với thế kỉ 21, nàng xuất hiện như vậy đã là quá ảo diệu, quá hoành tráng rồi.
Nhìn Điệp Thủy Điều Dao đang chiếu ánh mắt căm phẫn về mình, Diễm My nở nụ cười khiêu khích cùng ánh mắt khinh thường với ý tứ: “Thái tử phi, đừng vọng tưởng thắng được ta” Tất nhiên ý tứ này là do Thái tử phi Điệp Thủy Điều Dao suy đoán ra.
Tiếng đàn dứt, Đại công chúa Diệp quốc Diệp Dương An Nhiên là người có phản ứng đầu tiên. Nàng hét to: “Hay”
Nhất thời, cả đám người trong An Tự Cát bừng tỉnh, tiếng vỗ tay rầm rầm, to gấp đôi lúc Điệp Thủy Điều Dao lên biểu diễn.
Diễm My nhẹ nhàng đáp đất, nàng nhẹ nhàng: “Đa tạ quý vị” rồi mới đi xuống chỗ ngồi.
Hắn cau mày: “Làm sao nàng có thể bay trên không?”
Nàng liếc nhìn hắn: “Tý nữa hỏi thị vệ của ngươi thì hiểu”
Hoàng thượng thân mặc long bào sải bước lên sân khấu. Chính là công bố giải thưởng: “Màn biểu diễn vừa rồi của Liêm vương phi quá xuất sắc. Theo như giám khảo, danh hiệu đệ nhất cầm thuộc về Diệp Dương Diễm My. Người đứng thứ hai là Điệp Thủy Điều Dao,....”
Sau khi công bố giải thưởng về tài cầm, hoàng thượng Hoàng An Mạc tiếp tục khai trương cuộc thi họa.
Khỏi kể lể đi, nữ nhân vẽ tranh đẹp hơn Picasso đương nhiên giật quán quân. Theo sau nàng vẫn là Thái tử phi Điệp Thủy Điều Dao.
Sau đó, là ai về nhà ấy, sứ giả các nước trọ tại quán đã sắp xếp. Tuy Diệp Dương An Nhiên là người của Diệp quốc, nhưng vì nàng mở lời, muốn cùng tỷ tỷ trò chuyện nên An Nhiên công chúa được đặc cách ở trong Liêm vương phủ,.
Diệp Diễm điện
Trên bàn đầy thức ăn, hai nữ tử dung mạo nghiêng nước nghiêng thành ngồi ăn cơm.
“Tỷ đoán chắc mà. Muội nhất định sẽ thắng. Ai ngờ được sau 8 năm giấu tài, muội lại có thể đánh đàn hay tới mức như vậy. Còn cả lúc xuất hiện nữa, quá ư hoành tráng”
Diễm My khẽ cười. Nàng đã coi vị tỷ tỷ của cô gái Diệp Dương Diễm My kia là tỷ tỷ của mình rồi. An Nhiên tuy cũng mưu kế tính toán, nhưng đó là với người khác, còn với tỷ muội ruột thịt của mình đối xử rất chân thành. Từ trước tới nay, Diễm My luôn tin tưởng vào mắt nhìn người của mình, nên cô tự nhiên cũng thân thiết với An Nhiên mà trò chuyện: “Điệp Thủy Điều Dao chắc tức tối lắm”
An Nhiên khẽ cười: “Đó là dĩ nhiên”
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, Diệp Dương An Nhiên nhìn nàng một lượt, đôi mày bỗng nhíu lại, thần sắc hết sức nghiêm trọng. Diễm My cũng rất tinh ý mà thấy được, bèn lệnh cho Hạ Tuyết đem theo các nha hoàn khác ra ngoài, ngồi xuống đối diện An Nhiên: “Tỷ tỷ, có chuyện gì sao?”
An Nhiên nhìn quanh phòng, xác định không có người, nàng liền nói: “Diễm My, có một sự thật mà bấy lâu nay ta, Vũ và mẫu thân vẫn giấu muội”
Thần sắc nghiêm túc của Diễm My làm nàng chợt nhíu mày. Chuyện gì vậy?
“Từ khi sinh ra, bên vai trái của muội xuất hiện hình bông hoa hồng cùng bốn chữ cái ‘ R,O,S,E được viết liền nhau. Đại sư Diệp quốc nhìn thấy vai trái của muội như thế, liền thất kinh mà nói đây là ý trời”
Diễm My nhíu mày. Nàng xác định bản thân không hề nghe lầm. Nàng ở thế kỉ 21, hình xăm này là dấu hiệu nhận biết của nàng. Khi nhìn thân thể Diệp Dương Diễm My, nàng cũng nghĩ là do mình có nên khi xuyên không về đây trên vai trái của Diễm My kia mới xuất hiện hình xăm này. Nào đâu ngờ được, hình này là từ lúc sinh ra Diệp Dương Diễm My đã có: “Là ý gì?”
“Đại sư nói, ý nghĩa liên quan tới hoa hồng. Hoa hồng vốn là loài kiêu sa, là nữ hoàng của các loại hoa, ngàn năm vẫn không đổi, hoa hồng vẫn kiêu sa. Trên vai trái xuất hiện bông hoa hồng, hàm ý là sau khi lớn lên, muội sẽ là nữ nhân kiêu sa lộng lẫy đứng trên đỉnh nhìn xuống mọi thứ, sẽ trở thành nữ hoàng của Diệp quốc.
4 chữ đó, tuy đứng bên cạnh bông hoa kia nhưng vẫn nổi bật, hàm ý là sau này, muội dù đứng bên cạnh người nào, người đó cũng chỉ làm nền cho nhân vật chính là nàng. Ngoài ra, về bông hoa hồng đại sư còn nói, cánh hoa hồng đỏ tươi như máu nhưng vẫn còn vẻ kiêu ngạo, chứng tỏ sau này, muội đứng giữa nơi máu chảy thành sông, kiêu ngạo nhìn xuống những kẻ ch.ết dưới tay nàng”
Diễm My thất kinh. Ý tứ này, chẳng lẽ...Nàng đột nhiên nhớ ra, khả năng quan sát cùng cảm nhận của nàng rất nhạy bén, mọi thứ cách nàng 3 mét nàng còn cảm nhận được, tại sao ngày đó có một chiếc xe tải cách nàng chưa đầy một mét, nàng mới quay đầu nhìn ra? Hơn nữa, nàng có khả năng bình tĩnh cực kỳ tốt, nàng chỉ cần nghiêng người sang một bên, làm một hành động chưa đầy 3 giây là có thể tránh cái xe đó rồi.
Nếu nàng nhớ không nhầm, từ lúc nàng nhìn thấy chiếc xe, cho tới lúc nó đâm vào người nàng là khoảng 15 giây. Rõ ràng trong 15 giây đó, nàng có thể tránh một cách ngoạn mục rồi nhưng lại không tránh được. Chẳng lẽ việc nàng xuyên không về đây là do vận mệnh sắp xếp, là do số phận?
An Nhiên thấy nàng ngẩn ngơ, không nói gì thì lay lay người gọi: “Diễm Nhi, Diễm Nhi”
Thần sắc của Diễm My nhờ hai tiếng gọi của An Nhiên mà khôi phục lại. Nếu đã do số phận sắp xếp, nàng chỉ có thế cứ như vậy mà sống tiếp, không thể làm gì hơn. Chuyện đã vậy rồi thì cứ thuận theo tự nhiên đi.
“Tỷ à, đừng nói nữa. Muội cần thời gian suy nghĩ”
An Nhiên cũng tự hiểu việc này rất khó để thích ứng. Nàng gật đầu: “Ừm”