Chương 30: Cát vàng mênh mông, xa giá Bắc Tố [4]
Từ đó đến hết mười ngày, ta không gặp lại hắn.
Ta được an bài nghỉ ở nơi được gọi là Phức Hương lâu. Bởi vì ta vẫn chưa chính thức gả cho Uất Trì Sùng Diệp, cho nên ta không có biệt viện chuyên dụng.
Phức Hương lâu không lớn, nhưng là một nơi tốt để nghỉ ngơi. Hậu viện có Lăng Vũ đình, xung quanh Lăng Vũ đình được trồng trúc tương phi, thời tiết lúc này dần trở nên lạnh, lá trúc tương phi phần lớn đều khô vàng, làm quang cảnh thêm phần u buồn.
“Tiểu thư, khí trời phương bắc lạnh lẽo, người khoác thêm áo nhé.” Doanh Tâm mang đến một tấm áo choàng khoác len người ta.
“Nghe cung nữ nơi này nói, đây là tận cùng góc phía nam của hậu cung,băng qua đình, đi thêm năm dặm, chính là cửa Liệt Hồ.” Ta không trả lời chỉ là nghe Doanh Tâm nói.
“Tiểu thư đang nhớ nhà ư?” Doanh Tâm khẽ hỏi. Nhưng chỉ một câu hỏi này đã đánh nát phòng tuyến bao quanh lòng ta. Nước mắt đột nhiên rơi xuống, từng giọt từng giọt, cứ thế thi nhau chảy, gió thổi quất vào mặt đau buốt.
“Tiểu thư…” Doanh Tâm ôm lấy ta, ta chôn mặt trong ngực nàng, cửa Liệt Hồ, chính là cửa cung ngày ấy tiến cung ta đã bước qua. Không biết khóc bao lâu, khi ngẩng đầu nhìn Doanh Tâm, chợt phát hiện, Liên Tâm đã đứng ở bên cạnh.
“Tiểu thư, đừng đứng ở chỗ này, sức khỏe của người không tốt, không chịu được gió lạnh. Hai ngày nữa chính là đại hôn, chúng ta nên trở về thôi.” Ta không trả lời coi như là ngầm đồng ý.
Hai ngày sau, dĩ nhiên bất tri bất giác cứ thế trôi qua, Ta còn tưởng rằng, ta sẽ ngủ không được, ăn không vô vì khiếp sợ. Ai ngờ, hai ngày trôi qua còn thoải mái hơn cả tám ngày trước.
Hai mươi chín tháng chín, chính là ngày mai rồi. Buổi tối, nhìn mọi người của Phức Hương lâu vui mừng hân hoan mà ta vẫn ở lỳ trong phòng của mình, chậm rãi uống trà ăn bánh, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Chưa đến giờ mẹo ngày hôm sau, ta đã bị đánh thức trang điểm thay y phục. Lần này còn long trọng hơn cả lần sắc phong trước đó, Doanh Tâm chải từng lọn tóc cho ta, cuối cùng cài lên tóc ta đủ loại hoa, Liên Tâm mang son phấn đến, từng chút một đánh lên da mặt ta, mà ta lại giống như tượng gỗ ngồi đấy,để mặc mọi người tùy ý vẽ vời, đầu óc nặng như có nghìn cân.
“Tiểu thư, tiểu thư, tỉnh tỉnh. Phải thay quần áo rồi.” Đang mơ mơ màng màng thì trang điểm và làm tóc đã xong. nhìn mình trong giương đồng, thấy khuôn mặt ấy hoàn toàn không giống với mình.
Người kia, thật đẹp, là ta sao? Hay là đã quá lâu rồi ta không soi gương?
Giá y của ta là lúc còn ở Thần Quốc cô cô tìm thợ may vá tốt nhất cắt may theo số đo người ta, hình con phượng hoàng tung cánh thêu bên trên được mười tú nương khéo tay nhất Thần Quốc làm suốt ngày đêm ròng rã một tháng trời mới hoàn thành. Biên tay áo được đính mã não màu vàng mài tinh tế. Trên thân của Phượng hoàng có chín trăm chín mươi viên trân châu thượng phẩm đỏ thắm như lửa, mà con phượng hoàng kia lại đang bay lượn tự do trong ngọn lửa.
Lấy ra bộ trang sức do sứ giả Tố Quốc mang đến, từng cái từng cái đeo lên người, sau đó, đội mũ phương lên trên đầu, trùm khăn hỷ lên, chờ hỉ kiệu đến đón ta vào Ương Mộc cung.
Cũng may chỉ một lát sau thì hỉ kiệu đã đến. Tuy rằng không nhìn thấy xung quanh, thế nhưng cũng cảm thấy Doanh Tâm và Liên Tâm đỡ ta còn phấn khởi hơn cả ta.
Mọi thứ diễn ra giống như giấc mộng, ta được hỉ nương đỡ chỉ dẫn hoàn thành tất cả hũ tục.
Bái thiên bái địa, cầu tứ hải cát tường sinh sôi, nguyện Bắc Tố hưng thịnh lâu dài!
Đang lúc mơ hồ, ta được đỡ vào “Thiên khánh cung” nơi hoàng đế chuyên dụng khi thành thân.
Ngụ ý là khắp nơi ăn mừng, mọi sự tốt lành.
Bên cạnh ta lúc này chỉ có một nha hoàn Bắc Tố, nghe tiếng gõ canh từ bên ngoài vọng vào, lòng ta thêm phần lo lắng.
“Nương nương bình tĩnh chớ nóng ruột, bệ hạ sẽ đến nhanh thôi.” Nàng cũng là một nha hoàn có ánh mắt, mọi động tác dù nhỏ của ta cũng không thoát khỏi ánh mắt nàng. Ta im lặng không lên tiếng chỉ là tiếng tục ngồi im ở đó.
Ước chừng qua hai khắc sau, ta nghe thấy tiếng hô “Hoàng thượng giá lâm” ngoài viện truyền vào, trong nháy mắt tim ta đập thình thịch liên hồi.
Hắn tới.