Chương 39: Cây mơ nấu rượu luận anh hùng [1]
Đã qua giờ Dậu vẫn chưa thấy Sùng Lang đến, ta chợt thấy lòng nôn nóng. Có phải vì chuyện sáng nay không? Vừa nghĩ tới đã thấy lòng ấm ức, mặt trời rơi dần xuống, sương đêm cũng phủ dày, Liên Tâm bước đến khoác một tấm áo choàng mỏng lên người ta.
“Tiểu thư, trời phương bắc không ấm như phương nam, đã trở lạnh rồi.” Ta đưa ta kéo y phục quấn quanh người, hôm nay chàng sẽ không tới. Chàng không thuộc về một mình ta.
“Công chúa, thức ăn đã nguội lạnh rồi.” Tích Hồng gọi ta, thanh âm rất nhẹ như không nỡ làm phiền đến ta.
“Hâm nóng đi.” Ta quay trở về, không muốn tiếp nhận đáp án mà mình không muốn thấy chính là hôm nay chàng sẽ không đến.
“Nương nương, hâm nóng rồi ngài ăn một chút nhé.” Thu Tễ khuyên ta.
“Công chúa Khuynh Vũ có từng chờ đợi như vậy không?” Ta hỏi. Hôm nay cùng nàng nói chuyện vài câu nên ta mới biết được, Thu Tễ từ lúc vào cung đã ở bên cạnh hầu hạ Khuynh Vũ, sau khi Khuynh Vũ qua đời vẫn lưu lại đây chăm nom Đào Chước cung.
“Đã từng.”
“Quả nhiên quân vương từ xưa đến nay chưa từng thuộc về một nữ nhân nào.” Ta tự giễu cười cười.
“Nương nương, hôm nay ngài đừng chờ bệ hạ.”
“Không, ta phải đợi chàng, ta đã hứa làm món bạch ngọc chim trả cho chàng ăn rồi, chàng cũng nhận lời tối nay sẽ đến. Ta cố chấp nói, thanh âm có chút run rẩy. Lẽ nào sau này ta đều phải một mình trong cung điện trống rỗng này chờ người ấy đến sao?
Qua Giờ Tuất, ta càng thêm ủ rũ chán chường, chống đầu dựa vào thành ghế, cũng không biết đã ngủ được bao lâu, chợt thấy có nguòi gọi, giật mình tỉnh lại, khi nhìn rõ thì ra là Tích Hồng
“Công chúa, đã sang canh rồi. Ngài đừng đợi nữa.”
Ta không trả lời nàng, chỉ lắc đầu, Tích Hồng thấy không thể khuyên ta, đành phải chạy đi tìm Vũ Tình.
“Công chủ, trời đã tối rồi, có lẽ bệ hạ sẽ không đến, ngài quay về nghỉ tạm nhé?” Vũ Tình ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt ta, giọng nói vô cùng thành khẩn.
Thu Tễ và một thị nữ khác nhìn thấy vậy cũng chạy đến khuyên can.
Ta không lên tiếng trả lời họ, chỉ một mực lắc đầu, ta phải đợi chàng, cho dù đợi suốt đêm ta cũng chờ.
“Tiểu thư, sức khỏe của ngài vốn yếu, để bị lạnh sẽ không hay đâu, hay là đi ngủ thôi.” Liên Tâm cũng bước đến. ta bị các nàng vây ở giữa.
“Hoàng thượng giá lâm!” Một thanh âm chói tai xé rách không gian an tĩnh trong Đào Chước cung, lòng thoáng rung động, mừng rỡ, chàng tới, chàng đã tới rồi.
“Sùng Lang!” Ta đứng dậy chạy ra khỏi đám người, như con bướm nhỏ bay sà vào lòng chàng, chàng ôm chặt lấy ta.
“Làm sao vậy.” cảm nhận được hơi ấm từ người chàng khiến ta bật khóc. chàng lo lắng hỏi.
“Thiếp tưởng chàng sẽ không đến!” Ta chưa từng phát hiện ra mình lại không muốn rời xa chàng đến như vậy.
Chàng tới rồi, rốt cuộc chàng cũng đến! Chàng đã đồng ý với ta, quả nhiên là chàng giữ lời.
“Ăn cơm chưa? Cơm canh đã lạnh rồi, để thiếp sai người hâm lại.” Ta xoay người muốn chạy, chàng đưa tay kéo ta quay về lòng chàng.
Không cần, trẫm ăn rồi. Nàng vẫn chưa ăn sao?” Chàng hình như nhìn thấy nỗi cô đơn trong mắt ta.
“Không sao, chàng ăn rồi thì tốt. Nhiễm Nhi cứ tưởng, Sùng Lang đến tận bây giờ mới đến, tưởng rằng chàng bận rộn công việc, mà quên cả chuyện ăn uống…” Ta nói thật nhỏ, càng về sau thanh âm càng nhỏ, rốt cuộc lí nhí đến mức ngay cả thanh âm cũng không còn.
“Hôm nay là mùng một.” Chàng nói.
Mùng một… Nói cách khác, chàng mới từ chỗ hoàng hậu tới? Ta không khỏi cả kinh, trong hậu cung có một quy định bất thành văn là vào mùng một hàng tháng, hoàng thượng phải ngủ lại trong tẩm cung cùng hoàng hậu. Cũng chính là, ngày hôm nay ta cướp người bên cạnh hoàng hậu!
Hàng loạt cảm xúc trào dâng tròng lòng, còn hòa lẫn với sợ hãi. Ta còn chưa chính thức ra mắt cùng hoàng hậu, hôm nay lại khiến nàng ghi hận trong lòng.
Nhìn thấy ta thất thần, chàng hỏi: “Sao thế?”
Ta lắc đầu đáp: “Không sao, ăn rồi thì không cần hâm nóng nữa, cũng không thể ăn…”
“Sáng mai ăn.”
“Không, sáng mai thì trở thành đồ thừa rồi, không được. Ngày mai Nhiễm Nhi làm cái khác.” Ta cự tuyệt.
“Không cần, là chính tay nàng làm cho ta, đồ nguội thì thế nào?” Ánh mắt chàng giống như dòng nước mùa thu, nhu tình ấm áp.
“Sùng Lang.” Ta tựa vào lòng chàng, cúi đầu kêu tên của chàng, gió đêm mang theo sương lạnh, chàng đưa tay ôm chặt lấy ta, cản bớt cái lạnh của gió thu.
“Đi ngủ nhé.”
“Vâng.” Ta cười đáp.