Chương 65: Mưu trong mưu, biến trong biến [3]
“Nương nương, thánh thượng hiện tại không thể gặp ngài.” A Phúc thấy ta chẳng chút kinh ngạc, chỉ đưa tay ngăn cản ta vào gặp hoàng thượng.
“Vì sao không được?”
“Nương nương, thánh thượng đang xử lý quốc sự, lát nữa ngài quay trở lại nhé.” Hắn khuyên nhủ, ta cũng không để ý không hỏi, cứ thế bước thẳng vào trong.
“Ngươi biết hết đúng không?” Ta hỏi.
“Nương nương… Nương nương… Ngài đừng hỏi nô tài… Nô tài không biết gì cả…” A Phúc khẩn trương muốn khóc.
“A Phúc, để cho nàng đi vào.”
“Nương nương… Mời vào…” A Phúc hoảng sợ dẫn ta đi vào.
Cung điện Lớn như vậy mà chỉ có hai người chúng ta, A Phúc thức thời cho toàn bộ cung nữ trong điện lui ra ngoài, còn đóng chặt cửa.
“Nói cho thiếp biết, xảy ra chuyện gì.” Ta trực tiếp hỏi.
“Như vậy không tốt sao? Nàng lại quay về bên cạnh trẫm. Không cần đi đến nơi đó.” Chàng dừng viết, đi đến bên cạnh ta, đưa tay vén những sợi tóc rối loạn của ta ra sau tai, nhẹ ôm ta vào lòng, yêu thương mềm mượt tựa tơ.
“Chẳng lẽ chuyện đơn giản như vậy, nói cho thiếp biết.”
“Nhiễm Nhi, không nên làm loạn nữa, hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh trẫm, có được hay không. Trẫm sẽ không làm thương tổn nàng, sẽ không để cho nàng xảy ra chuyện gì. Tin tưởng trẫm.” Chàng ôm ta vào trong lòng, ta nghe thấy nhịp đập trái tim của chàng, chàng đứng sát bên người ta, vẫn ở ngay bên giống như trước kia vậy, thế nhưng ta lại không cảm thấy an toàn, người đàn ông này, ta không hiểu.
“Vì sao không thể nói cho thiếp biết.” Ta nhẹ nhàng đẩy chàng ra, mắt nhìn chằm chằm vào chàng, vẫn giống như trước đây, yêu thương toát ra từ trong mắt chàng hoàn toàn không che giấu thế nhưng ta lại cảm thấy chàng xa lạ như vậy.
“Nhiễm Nhi, biết đến càng ít càng tốt. Nàng hiểu không?” Chàng khẽ nói bên tai ta.
“Thiếp… Hãy nói cho thiếp biết…” Ta chưa từng nghĩ rằng hóa ra mình kiên quyết như vậy.
“Nhiễm Nhi…”
“Sùng Lang, nói cho thiếp biết đi, nếu như thiếp hoàn toàn không biết gì, chúng ta, khó có thể quay lại giống như trước kia.”
“Nàng…”
“Kỳ thật, thiếp vẫn không để ý đến, khi còn ở trên kiệu hoa, Vũ Tình có nói với thiếp, trong hậu cung rất náo nhiệt, lúc đó thiếp chỉ thuận miệng trả lời rằng có lẽ là sinh nhật của Tần Phi nào đó, nên mời vài người trong gánh hát đến góp vui mà thôi, cung tần của chàng không nhiều lắm, có thể mời gánh hát trong ngày sinh nhật lại càng ít. Hơn nữa, mời gánh hát vào cung, chắc phải chờ đến chiều, thế nhưng người đó lại hát tuồng ngay vào buổi sáng sớm. Hơn nữa, vì sao…”
“Được rồi.” Chàng cắt ngang lời của ta.
“Tất cả những điều này đều do chàng an bài cả, đúng không?”
“Đúng vậy. Nàng là người của ta, ta sẽ không để người khác mang nàng đi.”
“Sùng Lang, nói cho thiếp biết đi. Người hôm đó là ai.”
“Là Triệt phi.” Khóe môi chàng khẽ nhếch lên, vẻ mặt chẳng đáng, nói với ta: “Đây là cung điện của ta, mọi việc các nàng làm ta đều biết rõ, nàng ta đến tìm nàng, nói chuyện nàng ta muốn trốn đi.” lòng ta nhảy dựng lên hóa ra chàng đều biết cả.
“Vậy tại vì sao, còn muốn…?” Ta chưa bao giờ nghĩ tới người đàn ông trước mắt này đáng sợ như thế.
Chàng thờ ơ nói rằng: “Trẫm vốn chưa từng nghĩ đến, chẳng qua muốn giữ Triệt phi ở bên cạnh. Bởi vì nàng ta là phương pháp duy nhất khống chế Nguyên Bân.”
“Hắn là đệ đệ của chàng!”
“Trẫm đã giết ch.ết bao nhiêu người, ngay cả bản thân trẫm cũng không biết! Để ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế cái này, trẫm đã giết bao nhiêu huynh đệ!” hiện tại chàng có bao nhiêu xa lạ đối với ta: “Ta đang đợi tin đại thắng trận đầu, chiêu nghi cùng trẫm chờ tin nhé! Lần này sẽ dùng Triệt phi làm phần thưởng!”
“Chàng…” Chàng vậy mà làm ra chuyện như vậy.
“Binh bất yếm trá, vô độc bất trượng phu!” Chàng cười như khát máu.
Lòng của ta vẫn lạnh như băng.
Ta không hiểu chàng, luôn luôn không hiểu, dù một chút thôi cũng không thấu được.