Chương 68: Mỹ nữ Đông Phương, dung nhan mỵ hoặc [2]
Chớp mắt hè đã qua thu đã đến, trận tuyết đầu tiên trong mùa bắt đầu bay lả tả, mùa đông lại sắp sang nữa rồi. Cuộc sống hằng ngày vẫn bình thản an nhàn trôi qua, nhưng lúc nào cũng có chút thiếu sót. Vì sao ta vẫn được sự quan tâm của thánh ân, thế nhưng tại sao ta lại không có tin vui. Ta từng hỏi Sùng Lang chuyện này, chàng cũng không vội, chỉ là trấn an ta mà thôi.
Hai mươi bảy tháng mười, đây vốn là một ngày bình thường mà thôi, nhưng có một đội nhân mã đến đã biến thành một ngày không giống như thường ngày. Không phải ngày cuối năm cũng không phải ngày sinh thần, thế nhưng đội ngũ hơn ba trăm người đông nhung lại tiến vào thành Bình Diễn, tiến nhập Tố Cung.
Người tới là quan sứ Tiết Thiển nổi danh ở Đông Nhung, mà hôm nay hắn đi sứ đến đây là để quy thuận, cam nguyện trở thành nước phụ thuộc của Tố Quốc.
Lần này xin quy thuận, nước Đông Nhung tiến cống thất công chúa Đông Phương Nhiêu Nhiêu.
Tiết Thiển cũng rất lãnh đạm dửng dưng, chỉ nói vài ba câu đơn giản đã nêu rõ ý định của chuyến đi lần này, Tất cả đều dùng tiếng phổ thông trao đổi, ngưỡng mộ Thiên triều đã lâu, nguyện hai nước vĩnh viễn an hảo, nguyện trở thành nước phụ thuộc của Tố Quốc.
Mà vị công chúa kia cũng rất là an phận. Ngay cả đầu cũng không ngẩn, dáng vẻ chân thành tha thiết và phục tùng.
Ta vốn tưởng rằng Sùng Lang không mấy quan tâm đến chuyện này, chẳng qua chỉ là nữ nhân, nhưng không nghĩ đến Sùng Lang không hề thốt ra bất cứ lời khách khí chối từ nào, cứ thế thu nhận.
Mà nước đông nhung, vẫn giữ tên quốc gia như cũ, quốc quân ban thưởng tôn hào nhung vương, hoàng hậu ban thưởng tôn hào phu nhân Nhung Quốc,
Kỳ thực, kể từ lúc ta nhập cung đến nay chưa từng thua nạp thêm bất cứ phi tần nào khác, thế nhưng ta cũng không phải hoàng hậu trước kia, chàng cũng không phải là tiên đế. Chuyện nghe đến lúc này cũng khó tránh khỏi mấy phần mất mác. Hoàng hậu ngược lại cũng là người nhân từ, đối với chuyện này chỉ đơn giản trấn an chúng Tần Phi vài câu, nói nào là đạo lý phụng dưỡng quân chủ, hậu cung hòa thuận vui vẻ.
Bởi vì chuyện lần này quá bất ngờ, việc sứ thần đến cũng ngõ lời qua quýt không rõ ràng, Đông Nhung không muốn tốn kém quá nhiều, thứ gì có thể giản lượt được thì giản lượt, tất cả điều biểu hiện thành tâm quy thuận. Chỉ mong muốn mau chóng cử hành hôn lễ, hắn muốn nhanh chóng hoàn thành để quay về nước Đông Nhung phục mệnh quốc quân.
Nếu đã nói đến mức này, Tố vương cũng đành phải đáp ứng, Tất cả đều được làm cực kỳ đơn giản, đơn giản đến mức không thể tưởng tượng được, lẽ ra chuyến này vốn nên cử hành rầm rộ, lễ cưới tiêu tốn nhiều tiền của của nhân dân lại được diễn ta đơn giản như một bữa yến hội, cuối cùng đã kết thúc.
Mà Tiết Thiển cũng rất hài lòng, sau khi hoàn thành nghi lễ liền rời đi.
Nghi thức sắc phong tại Ương Mộc cung cũng được làm rất đơn giản. các phi tần cần có mặt đều đã đến đông đủ, ta ngồi ở vị trí Triệt phi trước kia. mặc trên người bộ xiêm y màu đỏ nhạt thêu cánh bướm, vô cùng diễm lệ lại không mất đi vẻ đoan chính, dịu dàng mà không mất vẻ khả ái. Mà hoàng hậu ngồi bên cạnh vẫn mặc cung phục đậm màu như cũ, trên mặt vẫn nở nụ cười đạm mạc.
Lúc này Đông Phương Nhiêu Nhiêu từ từ tiến vaò cửa điện thu hút ánh mắt mọi người, thắt áo lưng ong bước đi uyển chuyển, khoan thai nhẹ lướt vào trong điện, ngay cả động tác quỳ xuống cũng mềm nhẹ quyến rũ như vậy.
“Thiếp Đông Phương Nhiêu Nhiêu, thỉnh an bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế, thỉnh an các vị nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Thanh âm này đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân mỗi khi nghe thấy, tim cũng đập bồi hồi.
Ngọt ngào tựa hương mật, chẳng giống với thanh âm trời sinh của Triệt phi trước kia mà là một loại mật ray rức trong tim không thể ngăn trở được, xem ra, lần này Đông Nhung đã nhọc lòng không ít.
Thanh âm của A Phúc vang lên, đọc chiếu thư: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Đông Phương thị, điềm tĩnh xinh đẹp, dịu dàng ôn nhu, đoan trang hiền thục, phong nhã tài hoa, tính tình thục đức, là người tài đức, thấu hiểu lòng trẫm. Sắc phong làm Dung Hoa, ban thưởng phong hào, Vũ, ở tại Bắc Cung, Tiếu Hoa Đường, ban thưởng mười tám cung nữ, mười lăm thái giám, năm thị vệ. Khâm thử.”
Chính ngũ phẩm, không cao lắm. Xem ra nàng ta cũng không hẳn đúng với câu rất được lòng trẫm. Quét mắt liếc nhìn chúng phi tần, dường như ai thấy cũng thả lõng người, có vẻ hơi an tâm.
“Thiếp Nhiêu Nhiêu, tạ ơn Ngô hoàng ưu ái.” Nàng khẽ nâng đầu lên, ánh mắt nhìn thoáng qua Sùng Lang, rồi lại lần nữa cúi thấp đầu, nét mặt vẫn tươi cười, giống như là muốn câu dẫn tất cả mọi sinh linh bằng ánh mắt ấy.
“Muội muội hãy ngẩn đầu lên nào, sao cứ cúi xuống như vậy làm chi?” Ta là người đi tiên phong lên tiếng trước, lời nói mang theo tiếu ý hỏi.
“Nhiêu Nhiêu không hiểu quy củ, tỷ tỷ chớ trách cứ.” Nàng trả lời có vẻ ấm ức.
Ta nhẹ giọng cười, đưa mắt nhìn Sùng Lang: “Muội muội nói như vậy, bệ hạ e rằng đã nổi giận với ta rồi. Muội muội quyến rũ động lòng người, thắt đáy lưng ong như vậy, có ai nhìn thấy mà không yêu thích chứ?”
Ngược lại nàng ta không lên tiếng nữa, sau khi nói vài câu khách sáo giản đơn, thì mọi người tản đi.
Vũ Tình theo ta hồi cung, vừa đến Đào Chước cung, ta bèn hạ lệnh bảo nàng chọn ít đồ ăn đưa đến Tiếu Hoa Đường.
Vũ Tình mặc dù khó hiểu không giải thích được, nhưng cũng làm theo. Thu Tễ chạy lại hỏi thăm vị công chúa mới đến lần này như thế nào. Ta khẽ cười, nhàn nhạt nói: “Chẳng qua chỉ như một làn gió mới thổi qua khán đài mà thôi.”