Chương 34
Pabill thấm vẻ hả hê nâng cằm thằng nhóc, “Nó là trân phẩm hiếm hoi trong cả đống đồ ta sưu tầm được, pha trộn cả nét thần bí của phương Đông lẫn vẻ ưng mắt của phương Tây, bị mỗi cái tội là cứng đầu không chịu quy phục.”
Quả nhiên, thằng nhóc đang bị nắm cằm, ngón tay nó bấu chặt lại, khớp ngón tay đang cầm chén trà trở nên phiếm trắng ẩn nhẫn nỗi khó nhịn nhưng lại vô pháp phát nộ được ra.
“Mà ta cũng thật không ngờ nổi, cậu Saionji thế mà cũng chịu liếc mắt nhìn cơ đấy.” Pabill bỗng nhiên đẩy lưng thằng nhóc nọ, nó liền ngã nhào về hướng Akinobu, bộ pha trà trên bàn nháy mắt bị chao đổ văng tung tóe nước trà ra ngoài. Mặt thằng nhóc té dúi bên chân Akinobu, nó liền ngẩng đầu dậy, tựa hồ kinh ngạc người con trai đẹp đến quá đáng này ấy thế mà chẳng hề đi đỡ nó.
Pabill thở dài sườn sượt một hơi, “Aish, cái thằng này, công nhận là có phong tình phết đấy, đáng tiếc ta bỏ ra bao nhiêu công sức mà nó vẫn không chịu phục tùng, còn chưa nói trên giường cũng chả biết cách lấy lòng chủ nhân, ta cũng dần dần mất kiên nhẫn. Nếu cậu Saionji cũng không ưa nó thì nó chẳng còn giá trị gì rồi, sống làm chi nữa cho chật đất.”
Nghe được câu cuối cùng, cơ thể thằng nhóc cứng ngắc lại.
Kenwa thảnh thơi như đang xem kịch, quan sát biểu cảm của thằng nhóc dù sợ sệt nhưng vẫn cố cắn chặt răng không nói bất cứ lời nào.
Khuôn mặt Akinobu hơi đảo qua, “Ngươi tên gì.”
Đây là lần đầu tiên thằng nhóc nghe thấy giọng nói của Akinobu, lạnh nhạt mà lại thâm trầm. Chỉ là tự tôn của nó hình như không cho phép nó ngửa tay đi nhận sự thương hại, thế nên môi nó chỉ hơi mấp máy, không đáp.
“Song thân của ngươi, vị nào là người Nhật Bản?”
Thằng nhóc vẫn cứ cúi gằm không trả lời.
Akinobu đứng dậy, gật đầu với Pabill, “Rất vui lòng vì chúng ta đều là những người thẳng thắn, hy vọng sau này có thể tiếp tục hợp tác vui vẻ.”
Kenwa cũng đi theo ra ngoài, “Ngài Pabill, quán bar tên Tripple bên kia đường có một ‘tuyệt phẩm’ đó.”
“Đa tạ đã giới thiệu.”Pabill giơ giơ điếu xì gà trong tay lên.
Thằng nhóc đột nhiên xoay ngược người, hướng mặt về phía bóng Akinobu mà lớn tiếng hét, “Tôi tên là Takaomi Reading.”
Akinobu vẫn không dừng bước.
“Mẹ tôi là người Nhật, cha là người Anh!”
Vệ sĩ đã vô cùng lễ độ thay y mở cửa phòng.
“Tôi không muốn ch.ết ——”
Rốt cuộc, Akinobu cũng ngừng chân, quay lại khoan thai đi tới trước mặt thằng nhóc, một tay kéo nó đứng dậy. Hình ảnh tà kimono phất phơ giữa không trung, đẹp đến khôn lường.
Nghiêng thấp thân mình xuống, hai mắt Akinobu dõi về phía Pabill, một nét cười rách trên khóe miệng làm cho gã không khỏi đờ đẫn.
Tựa thể trào phúng, nhưng lại không mang vẻ khinh nhờn của trào phúng.
Tựa thể chứng minh sức mạnh, nhưng lại vẫn giữ tôn nghiêm cho đối phương.
Ý cười trong chớp nhoáng vừa rồi, chỉ có thể thốt lên sao mà hoàn mỹ.
“Ta tự hỏi liệu ta có còn cơ hội được nhận món quà của ông không nhỉ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Ta cũng tương tự.” Akinobu vác thằng nhóc lên, từ tốn bỏ đi, “Không thích vật nuôi không chịu phục tùng.”
Mãi đến tận khi dáng dấp Akinobu và Kenwa khuất mất, bấy giờ Pabill mới để ý tàn xì gà đã lụi trên người gã, gã bỗng dưng thấm thía gã may mắn thật, vì gã có dự cảm, Saionji Akinobu sẽ là một đối tác cực kỳ không sai.
Nhét thằng nhóc vào sau xe, Akinobu đến chỗ ghế bên cạnh Kenwa ngồi xuống.
“Không ngồi ghế sau với vật cưng của cậu à?” Kenwa ngoái lại sau lia đường nhìn qua thằng nhóc toàn là vẻ đề phòng đang trưng phủ ngập.
“Tôi không phải vật cưng gì gì cả! Tôi có tên!”
“Chậc, quả nhiên ương bướng.” Kenwa hứng lên chọc ghẹo, “Chẳng qua thằng quỷ này, nếu ngươi muốn sống sót, ngươi nên biết tuân thủ quy tắc ‘sống sót’ thì hơn đấy quỷ.”
Thằng nhóc đành cắn môi, cúi đầu không nói nữa.
“Akinobu, định đưa nó về nhà đấy à? Amanda sẽ khóc thành sông mất thôi~” Ngón tay Kenwa nhè nhẹ gõ trên vô lăng lái.
Akinobu không đáp trả, chỉ rút di động ra, “Aso, kiếm cho tôi một căn hộ.”
Có điều, trước khi Aso tìm được một căn hộ thì thằng nhóc vẫn phải về nhà Akinobu.
Như thường lệ, Akinobu ngồi trước bàn bật laptop, xem xét tin ngành sản xuất và check mail. Trong phòng tắm rì rì tiếng nước chảy, thằng nhóc đó tựa hồ đã tắm lâu lắm rồi.
Khi nó tới gần, Akinobu dường như cũng không lưu tâm, vẫn ngồi gõ bàn phím như cũ.
Đến lúc Akinobu lơ đãng ngẩng lên thì bắt gặp hình hài phản chiếu trong tấm gương, nó chầm chậm tụt bộ áo tắm trên người, lộ trần ra những vết roi giăng kín.
Nó đi đến bên Akinobu, ngón tay linh hoạt bóp vai cho y.
Akinobu yên lặng bất động.
Tay thằng nhóc trượt xuống một đường, chậm rãi cởi nút cravat, khi bàn tay nó len vào trong áo y, Akinobu đưa tay giữ lại.
“Có chuyện gì à? Này không phải là điều ngài muốn ư?”
“Ngày mai sẽ có người đưa cậu đến chỗ ở, và cũng sẽ thu xếp cả trường học cho cậu.”
Thằng nhóc cười nhạt, “Thế sao? Ngài cảm thấy tôi bẩn lắm à? Hay tại cơ thể quá xấu xí?”
Akinobu xoay người qua, rõ ràng là nhìn lên nhưng lại toát ra một sức mạnh khiến người ta phải chùn bước ngoan ngoãn, “Quy tắc của ta là nếu nội tâm cậu không tự coi cậu là vật chơi, vậy cậu cũng không nhất thiết phải bày ra tư thái của vật chơi.”
Thằng nhóc thấy Akinobu đi ra khỏi cửa liền buột miệng, “Ngài định đi đâu?”
“Ta có thể đi bất cứ chỗ nào ta muốn. Cậu cũng có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn trong phòng này, Takaomi.”
Thằng nhóc không khỏi ngẩn người, đây cũng là lần đầu tiên nó nghe thấy tên mình phát ra từ miệng Akinobu, khác xa với tiếng nói của Pabill, cách gọi ấy là một ngữ điệu bằng bằng không cảm xúc nhưng lại nhen nhúm đôi ba phần thông cảm.
Takaomi kiễng chân, qua cửa sổ nhìn theo chiếc Porsche màu xám bạc của Akinobu trờ lái ra ngoài.
Ba giờ chiều, vì Akinobu sắp ký kết một hiệp nghị hạng mục với vận tải tàu biển Jefferson của Eva nên tổ chức một buổi họp thương thảo.
Lái xe chạy dọc trên đường Dewitt, do đèn tín hiệu nhiều hơn những ngã tư khác nên cứ đi được chút chút là lại phải dừng, song đây là con đường Akinobu thích nhất ở New York hiện tại. Bởi lẽ những cửa hàng bán đồ xa xỉ ở đây bạt ngàn vô kể, có thể liên tục được ngắm bộ ảnh Shinichi và Eva chụp quảng cáo cho sản phẩm mới của Amanda hồi nửa tháng trước.
Bất chợt, tiếng di động vang lên.
“Alô, này… Kobayakawa đây…”
“Ừ.” Ngốc thật, kể cả cậu chẳng nói, tôi cũng biết là cậu mà.
“Buổi huấn luyện tối nay, tôi có việc không thể tới.”
“Tại vì cậu không muốn bị tôi huấn luyện.”
“Không phải, tôi thích luyện tập với cậu lắm…” Shinichi ở đầu dây bên kia tự dưng ý thức được điều gì, “Ý tôi không phải nói tôi thích cậu đâu à nha, tôi bảo là cậu rất giỏi, có cậu dạy tôi cách chiến đấu cự ly gần tôi mở mang được rất nhiều, tôi…”
“Tôi biết hiện giờ cậu không thích tôi.”
“Hơ?”
“Thế nên không cần phải giải thích nhiều vậy.”
“Không phải, tại tôi có trận đấu ở Manchester vài ngày thành ra tối nay tôi phải bay, cho nên không phải là tôi cố tình không đến…”
Lỗ tai Akinobu áp với di động, đằng trước lại là đèn đỏ, y gục đầu xuống, không ai nhận thấy được vành môi y đang rẽ ra một độ cong hiền hòa, “Cứ lần nào cậu căng thẳng cậu đều nói rất nhiều như thế.”
“Hả?”
“Đèn xanh rồi.”
“Cậu đang lái xe đấy à, vậy…”
“Kiss you.”
Từ đầu bên kia của điện thoại, có tiếng thầm thì nho nhỏ truyền đến, Shinichi sửng sốt tại chỗ, tới thời điểm cậu phản ứng trở lại được thì phát giác đối phương đã ngắt đoạn cuộc gọi trước xừ rồi.
“Cái quái gì thế!” Shinichi dòm lom lom vào màn hình di động, nguyên bản phải bỏ lỡ buổi tập luyện mà bị sinh ra chút ít rấm rứt lạ lùng, song đến giờ phút này thì cảm giác áy náy đã bay vun vút đi luôn.
Câu nói cuối cùng nọ, thật nhạt thật mờ, Shinichi cứ láng máng như chính bản thân cậu đã nghe ra ảo giác.
Niềm dịu dàng mới nãy cùng với Saionji Akinobu trước nay trong ấn tượng của cậu sao mà chênh lệch thật xa làm sao.