Quyển 3 - Chương 11: Nguy cơ
Cùng lúc Thiển Thuỷ Thanh phô bày tài ăn nói tại Hùng tộc, Hữu Tự Doanh cũng tuỳ ý tung hoành trên thảo nguyên.
Lần hành động này được người đời sau coi là lần thứ hai Hữu Tự Doanh điên cuồng.
Đúng vậy, Thiển Thuỷ Thanh điên rồi!
Toàn bộ thảo nguyên Phong Nhiêu điên rồi!
Toàn bộ miền Đông của Đế quốc điên rồi!
Sau lần đại hành động càn quét đám thiếu gia con nhà quan lại quý tộc của Đế quốc Thiên Phong, Hữu Tự Doanh dưới sự chỉ huy của Thiển Thuỷ Thanh triển khai một cách oanh oanh liệt liệt, giống như một cơn cuồng phong càn quét qua một vùng thảo nguyên. Lúc này đây, mục tiêu hành động của Hữu Tự Doanh càng rộng lớn hơn, hành vi cũng trở nên mạnh bạo hơn.
Càn quét đám quan lại quý tộc để trưng binh đám thiếu gia vẫn là chuyện mà Hữu Tự Doanh mượn cờ đại nghĩa quốc gia tiến hành, giống như sói đội lốt cừu.
Nhưng lúc này đây, Hữu Tự Doanh đã rũ bỏ lốt cừu trên người, hiện nguyên hình sói, hoàn toàn làm chuyện mua bán không cần vốn.
Sau đám quan lại quý tộc, đến phiên bọn thổ phỉ giặc cướp trên thảo nguyên đã bị Hữu Tự Doanh truy quét. Tuy nhiên lần này bọn chúng không phải tổn thất những thân nhân, tài sản, tự do hay con cái của mình, mà là chính sinh mạng của mình.
Ngày mười tám tháng Tám năm một trăm lẻ sáu lịch Thiên Phong, sau một lần tổ chức hội nghị quân sự xác định tất cả kế hoạch hành động và hướng đi sắp tới, Mộc Huyết đích thân dẫn dắt ba ngàn binh sĩ, một đêm tập kích bốn mươi chỗ, quét ngang một dải núi Trường Phong, mai phục bọn thổ phỉ nổi danh nhất là Huyết Thú đoàn ở một nơi bí mật. Sau khi chiến đấu kịch liệt nửa canh giờ, giết ch.ết ba trăm tám mươi sáu mạng, không cần đầu hàng.
Ngày hôm sau, Hữu Tự Doanh chia quân làm bốn lộ.
Lộ thứ nhất do Mộc Huyết chỉ huy một ngàn binh sĩ, xâm nhập thảo nguyên theo hướng Bắc, tìm kiếm bọn thổ phỉ trong thảo nguyên. Sáng sớm đã đụng ngay một toán hơn bốn trăm tên thổ phỉ, sau một hồi chiến đấu kịch liệt, giết hơn một trăm sáu mươi tên thổ phỉ, số còn lại vắt giò lên cổ chạy trốn.
Lộ thứ hai do Lôi Hoả dẫn theo năm trăm huynh đệ đi đến vùng của Mã gia bảo cai quản, chém Giang Hồ Khôi Thủ Mã Thiên Long một đao rớt ngựa, hoành hành khiến cho Mã gia bảo chỉ trong thời gian nửa ngày liền sụp đổ, không còn tồn tại. Sau khi binh sĩ Hữu Tự Doanh cướp sạch Mã gia bảo không sót lại chút gì, lập tức cuồn cuộn kéo về phía Đông Nam, trên đường tìm tòi tin tức tất cả các bọn cường hào thổ phỉ, gặp bọn nào diệt ngay bọn ấy.
Lộ thứ ba do Phương Hổ mang theo một ngàn tân binh tiến về hướng Đông Bắc, đầu tiên hắn ghé ngang qua một vùng ao hồ và đầm lầy đầy lau sậy rậm rạp, nơi ấy có hơn tám trăm tên thuỷ tặc chia ra lẩn trốn, tìm kiếm không dễ chút nào. Phương Hổ hoặc không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, liền cho quân bao vây chặt chẽ, sau đó phóng hoả đốt số lau sậy kia. Trận hoả hoạn cháy suốt ba ngày ba đêm, Hữu Tự Doanh chưa bắn một phát tên nào đã thiêu sống được hơn trăm tên thuỷ tặc. Sau đó, Phương Hổ tiếp tục dẫn quân dọc theo đường đại khai sát giới, tàn sát không ngừng.
Lộ thứ tư do Vô Song mang theo tất cả binh sĩ còn lại đi thẳng về phía Đông.
Một ngàn thiếu gia binh của binh đoàn Phú Quý cũng chia ra đi theo bốn đội quân kia. Những tật xấu mang tính thiếu gia của bọn chúng dần dần biến mất sau những trận chiến liên tục, bắt đầu trưởng thành rõ rệt.
Trong những ngày Thiển Thuỷ Thanh đi vắng, đám binh sĩ Hữu Tự Doanh nhanh chóng trưởng thành qua những trận giết chóc sặc mùi máu tanh. Bọn họ chiến đấu suốt dọc đường, dẹp yên các thế lực xấu ở các nơi, đồng thời cũng gia tăng lực chiến đấu của bản thân mình.
Trước kia, rất nhiều người trong bọn họ chưa từng thấy qua người ch.ết, nhưng hiện tại, mỗi một người trong bọn họ đã trở thành một tay đồ tể.
Trước khi bọn họ còn chưa chính thức bước ra chiến trường, Thiển Thuỷ Thanh đã biến bọn họ trở thành những tay đao phủ thấy máu không hề sợ hãi. Bọn họ đã biết cách giết người, cũng không còn sợ hãi cái ch.ết, không hề sợ hãi máu tươi.
Nhất là cánh quân ngàn người do Phương Hổ chỉ huy, trận hoả hoạn ngập trời kia đã cải biến hoàn toàn tâm tính của tất cả các tân binh. Khi bọn chúng nhìn thấy trên mặt nước nổi lềnh bềnh những thi thể cháy đen không còn nguyên dạng, toàn thân ch.ết lặng ngay tại chỗ.
Binh đoàn Phú Quý chia ra làm bốn phần đi theo Hữu Tự Doanh chạy từ Đông sang Tây, ngày ngày trải qua giết chóc máu tanh. Mặc dù bọn chúng chưa ra chiến trường, nhưng sống cuộc sống máu lửa mỗi ngày, lòng dạ của bọn chúng đã trở nên cứng rắn hơn.
Bắt đầu có một số ít thiếu gia theo Lâm Dược, mỗi ngày tiếp nhận huấn luyện quân sự.
Bởi vì bọn chúng hiểu được rằng, có lẽ đến một ngày nào đó, bọn chúng cũng sẽ bị bắt ra chiến trường.
Hữu Tự Doanh chia thành bốn thanh đao thép không gì ngăn nổi, giống như đang mổ vậy, hung hăng rạch ra một vết thương đầm đìa máu tươi ở miền Đông của Đế quốc Thiên Phong. Nó cắt đứt một số khối u ác tính bên trong Đế quốc, nhưng hành vi không kiêng nể của nó đã khiến cho đám quan lại địa phương sinh ra giận dữ và bất mãn.
Văn thư buộc tội Thiển Thuỷ Thanh như bươm bướm bay tới tấp về thành Thương Thiên, buộc hắn phạm vào tội tự tiện làm loạn quân pháp, giết hại dân chúng, đồ sát người vô tội, quấy nhiễu cuộc sống yên lành của dân, yêu cầu Hoàng đế trừng trị Thiển Thuỷ Thanh.
Nhưng Thương Dã Vọng còn chưa kịp xuống chỉ bắt Thiển Thuỷ Thanh về trị tội, hai phong thư vô cùng quan trọng đã nằm trên án trước mặt ông ta.
Phong thư thứ nhất là do Liệt Cuồng Diễm gởi đến, trong thư nói Thiển Thuỷ Thanh là tướng lĩnh tài ba, có thể trọng dụng trong lúc đại chiến đang đến hồi dầu sôi lửa bỏng, Đế quốc Chỉ Thuỷ sắp đến ngày mạt vận, xin Hoàng đế ban cho hắn cơ hội.
Phong thư thứ hai là do Thiển Thuỷ Thanh viết lúc hắn còn ở rừng đá.
Trong thư Thiển Thuỷ Thanh thẳng thắn thừa nhận những chuyện hắn đã làm, chỉ có hai câu giải thích.
Câu thứ nhất là: "Những kẻ bị giết đều là bọn xấu đáng ch.ết, bốn mươi vạn lượng tiền phi nghĩa thu được, đã nộp!"
Câu thứ hai là: "Một tháng sau, thần sẽ lấy thành Kinh Viễn cho bệ hạ!"
Xem xong hai câu này, Thương Dã Vọng vung tay truyền chỉ:
- Truyền chỉ, lệnh cho Thiển Thuỷ Thanh nhận chỉ tuần thú, đến bất cứ đâu gặp kẻ nào phạm pháp, có quyền tiền trảm hậu tấu. Tất cả những đơn kiện dẹp qua một bên, sau này hãy nói!
Đạo chỉ này đã mở rộng đường cho Hữu Tự Doanh hành động. Hữu Tự Doanh tiếp tục xuất kích, Hắc Phong bảo, thành Biên Duyên, Lý gia trại, Kê Minh pha, nơi nào có bọn cường hào thổ phỉ, Hữu Tự Doanh đều vung đao tàn sát, gà chó không tha. Giết người, cướp tiền, không từ bất cứ việc nào.
Hữu Tự Doanh đến chỗ nào, bọn cường hào thổ phỉ nghe tin đều táng đởm kinh hồn, vắt giò lên cổ chạy trối ch.ết.
Giữa lúc hung danh tàn sát của Hữu Tự Doanh lên tới đỉnh điểm, thậm chí có một câu chuyện cười được lan truyền ra.
Vùng Hoa Châu có một nhà quyền quý kia bị thổ phỉ đánh cướp. Chủ nhà trời sinh tính tình hung dữ, ỷ vào trong nhà có binh riêng, huấn luyện đúng cách, dám đứng ra chống lại kịch liệt cùng bọn thổ phỉ. Bản thân chủ nhà võ công cao cường, đánh nhau trăm hiệp vẫn phấn khởi thần uy, bị thương vẫn không lùi bước, uy phong lẫm lẫm, làm cho tên đầu lĩnh bọn thổ phỉ vô cùng khâm phục.
Sau khi chiến đấu với nhau kịch liệt một hồi lâu vẫn chưa phân thắng bại, chợt nghe có tin tức báo rằng: "Hữu Tự Doanh tới!"
Tên đầu lĩnh bọn thổ phỉ nghe vậy hoảng hốt, nhanh chân bỏ chạy.
Không ngờ hắn chạy được một hồi, giữa đường gặp vị chủ nhà uy mãnh khi nãy cũng đang chạy trối ch.ết như mình.
Tên đầu lĩnh thổ phỉ lấy làm kinh ngạc, hỏi vị chủ nhà kia: "Thiển Thuỷ Thanh chuyên môn giết cường hào thổ phỉ, ta nghe tiếng mà chạy là lẽ thường tình, ngươi thấy ta không chạy, nghe tên Hữu Tự Doanh lại chạy, là vì cớ gì vậy?"
Vị chủ nhà kia vừa khóc vừa nói: "Thổ phỉ tuy đáng sợ, nhưng Hữu Tự Doanh còn đáng sợ hơn, trong nhà ta có ba đứa con trai đến tuổi quân dịch, vì muốn giữ người nối dõi, không thể không trốn!"
Hai người cảm thương cho số mạng của nhau, nắm tay nhau mà khóc, ân oán giữa hai người nhờ có Thiển Thuỷ Thanh tự nhiên hoá giải, kết làm bạn tốt.
Câu chuyện này đương nhiên chỉ là một câu chuyện tiếu lâm do người ta bịa đặt ra mà thôi, nhưng từ đó có thể thấy được, uy danh Thiển Thuỷ Thanh và Hữu Tự Doanh của hắn đã trở nên khủng bố tới mức nào...
Trên thế giới này chưa bao giờ có một Tướng quân, một cánh quân nào dám làm một chuyện gan lớn tày trời như vậy, nhưng Thiển Thuỷ Thanh dám làm, hơn nữa thành công.
Đối với Thiển Thuỷ Thanh mà nói, từ giây phút mà hắn yêu thương Vân Nghê, hắn cũng đã đắc tội với đám gia tộc quyền thế trên thế giới này.
Nếu đã là như vậy, đắc tội nhiều thêm một chút cũng chẳng sao...
Hắn muốn trước khi mình bị rất nhiều kẻ thù xúm vào xâu xé, đưa thực lực của mình tăng lên đến một mức độ nhất định.
Đương nhiên, hắn viết lá thư cho Hoàng đế Thương Dã Vọng cũng đã mang tới tác dụng có tính quyết định.
Quân Đế quốc Thiên Phong đang tấn công thành Kinh Viễn.
Nhưng đích thân Bão Phi Tuyết đang toạ trấn thành Kinh Viễn, có thể để cho người khác dễ dàng đánh hạ như vậy sao? Lại thêm sau khi hai quan Nam Bắc thất thủ, chỉ còn có thành Kinh Viễn này ngăn cản bước tiến của quân Đế quốc Thiên Phong ào ạt xông vào lãnh thổ Đế quốc Chỉ Thuỷ mà thôi.
Có thể tưởng tượng được, Thương Dã Vọng nôn nóng đánh hạ thành Kinh Viễn đến mức nào!
Thiển Thuỷ Thanh cho Thương Dã Vọng một tín hiệu hết sức rõ ràng - ngươi ủng hộ ta, ta sẽ cho ngươi cái ngươi muốn. Còn câu trước nói cái gì "Kẻ bị giết đều là người đáng ch.ết", chỉ là rắm thối mà thôi, dùng để qua mặt những kẻ thiếu hiểu biết.
Những kẻ kia có ch.ết hay không cũng không quan trọng, cái quan trọng là thành Kinh Viễn.
Phong thư của Thiển Thuỷ Thanh cũng đã đặt hắn lên chiếu bạc.
Hắn dùng hôm nay để đánh bạc với ngày mai.
Cách làm này theo ngôn ngữ của Thiển Thuỷ Thanh được gọi là "bội chi".
Thân là người tới từ thế giới khác, hắn không biết cách chế tạo thuỷ tinh, cũng không biết rèn sắt thép, năng lực duy nhất mà hắn vượt trội hơn người khác chính là tư tưởng tự do, hoàn toàn giải phóng không chịu sự ràng buộc.
Người có được tư tưởng này, hắn có thể nhìn xa hơn người khác, nghĩ sâu hơn người khác.
Nếu nói lúc trước hắn dùng chiến công để bù lại tội danh giết ch.ết quan trên. Như vậy hôm nay, hắn dùng chiến công tương lai để tranh thủ quyền lợi cho hiện tại.
Mà bản thân quyền lợi ấy, chính là sự đảm bảo thành công cho tương lai!
Nhưng đối với Thiển Thuỷ Thanh mà nói, cuộc đời này của hắn gần như chưa có được ngày nào là thuận buồm xuôi gió, luôn luôn gặp phải những gian nan, khó khăn hiểm trở.
Mà dường như những khó khăn kia, lần sau lại càng hiểm ác hơn lần trước.
Thôn Lão Nha nằm trong một sơn cốc dưới một ngọn núi nhỏ ở phía Đông thảo nguyên.
Trong thôn có hơn một trăm người, gần như ai cũng là thổ phỉ, bề ngoài bọn chúng khoác áo người dân lương thiện, nhưng hoạt động của chúng là giết người cướp của.
Phía Đông thảo nguyên, những khu dân cư như vậy cũng không ít, thôn Lão Nha là một khu dân cư đặc thù nhất trong số đó.
Nó là nơi mà bọn thổ phỉ thích tàng trữ và tiêu thụ tài sản cướp được nhất trên thảo nguyên.
Hôm nay, trong một biệt viện tại thôn Lão Nha, hàng chục tên áo đen tay cầm mã đao đang cẩn thận khum tay che trán nhìn ra xa xa.
Ba con khoái mã đang phi tới, làm bốc lên bụi đất mù mịt.
Người dẫn đầu là một đại hán có bộ râu quai nón rậm rạp, phía sau hắn còn hai người nữa, một người thân hình gầy gò, mặt trắng bệch như xác ch.ết, trông thật khó coi, còn lại là một người bịt mặt.
Ba tên kỵ sĩ vừa tới cửa biệt viện, tên thủ vệ lập tức ôm đao cúi đầu thi lễ:
- Tham kiến Đại đương gia.
Đại hán râu quai nón hừ một tiếng có vẻ bực bội:
- Bọn họ tới cả chưa?
Tên thủ vệ vội đáp:
- Đều đã tới cả, đã đợi khoảng chừng nửa canh giờ, có người đã bắt đầu mất kiên nhẫn. Có vài vị lão Đại suýt nữa gây sự, may còn có Nhị đương gia khuyên giải, bảo bọn họ kiên nhẫn chờ...
Đại hán râu quai nón nói với vẻ khinh thường:
- Không nhẫn nại một chút sao làm được đại sự? Đúng là một bọn thành sự không đủ, bại sự có thừa!
Người bịt mặt sau lưng hắn khẽ đằng hắng vài tiếng, tên đại hán râu quai nón vội quay lại nói với người bịt mặt:
- Cả một bọn thô lỗ, chưa từng đánh qua trận nào lớn, đã khiến tiên sinh chê cười!
Người bịt mặt cười nhẹ nói với giọng vô cùng ngạo mạn:
- Không thành vấn đề, không phải lần này ta đến đây là để giúp các ngươi đánh trận lớn sao? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Tên đại hán râu quai nón cười ha hả:
- Đúng vậy đúng vậy, tiên sinh nói rất có lý.
- Đã là như vậy, chúng ta vào trước rồi hãy nói, để cho bọn chúng chờ lâu cũng không phải là chuyện tốt.
- Mời tiên sinh theo ta!
Tên đại hán râu quai nón cung kính nói.