Quyển 4 - Chương 7: Lênh xuất binh
Hắn rất hy vọng có thể tìm hiểu sâu thêm một chút về con người này và hai quyển sách nổi tiếng của ông ta.
Tứ Cực du ký rất dễ tìm, người Đế quốc Thiên Phong không cấm quyển sách này, nhưng Quốc Luận lại hơi khó tìm. Tên tiểu tử Cẩu Tử này cũng thông minh lanh lợi, hắn tìm khắp các hiệu sách trong thành Cô Tinh, không ngờ cuối cùng cũng tìm được một quyển được một hiệu sách kia giấu kỹ.
Chưởng quầy của hiệu sách vô cùng sợ hãi, Cẩu Tử chỉ nhẹ nhàng nói một câu:
- Đây là sách cấm, ta phải tịch thu, nếu như ngươi không muốn chuốc họa vào thân, vậy đừng để lộ ra cho người khác biết!
Chuyện này nhờ vậy mà được giấu kín.
Đêm hôm ấy, lần đầu tiên sau khi Thiển Thủy Thanh tới thế giới này, hắn thực hiện hành vi gọi là đọc sách vô cùng nghiêm túc.
Hắn bỏ thời gian suốt một đêm đọc hết hai quyển sách, cuối cùng chỉ có thể gấp sách lại thở dài.
Không thể nào phủ nhận được, Tần Nghi quả thật là một nhân vật thiên tài.
Vì muốn thi hành lý luận lấy Đức trị nước của mình, Tần Nghi thu thập học thuyết của trăm nhà, từ xưa đến nay đều có đủ.
Trong sách của Tần Nghi, ông ta phê bình phép trị nước thông thường vì một lý do chính: Phép tắc là vật ch.ết, không thể trị được người sống, phép tắc trong thiên hạ, tùy theo thiên thời địa lợi thì còn được, chứ không thể nào có một phép tắc có thể duy trì hàng trăm năm.
Vì vậy, ông ta đưa ra lịch sử mấy ngàn năm trên đại lục Quan Lan để chứng minh.
Trên thực tế, câu nói này của ông ta rất có đạo lý, trong lịch sử cũng không có một bộ hiến pháp nào có thể kéo dài hàng trăm năm mà không thay đổi.
Người thông minh chính vì vậy mà thành lập chế độ lập pháp, tùy theo thời thế hay địa lợi mà thay đổi, nhưng Tần Nghi vì vậy mà phủ định hoàn toàn phép tắc trị nước thông thường của các quốc gia trên đại lục Quan Lan. Nếu như bạn đã đồng ý với luận điệu một bộ hiến pháp không thể duy trì hàng trăm năm, khả năng rất lớn là bạn sẽ đồng ý với cách nói của ông ta: Đức của con người không thay đổi, ngàn năm vẫn có thể dùng.
Nói trắng ra là người người đều hâm mộ con nhện, có thể dệt một cái mạng nhện mà mất cả trăm năm.
Nhưng không biết rằng đêm nào con nhện cũng dệt.
Trong đó đưa ra chính sách lấy nông làm gốc, không ngó ngàng tới chiến tranh, làm cho dân chúng vui vẻ; lấy Đức thống trị thiên hạ, vất vả một lần mà hưởng thụ mãi mãi, mang đến ích lợi cho các vị quân vương. Luận điệu được lòng cả kẻ dưới lẫn người trên này, đúng là điều dẫn tới thành công của Quốc Luận của Tần Nghi.
Kết quả chính là, cho dù ông ta tự lấy tay vả vào mặt mình, vừa chủ trương ủng hộ một chế độ bãi bỏ vũ lực không chiến tranh, nhưng lại tung ra một thiên Chiến Luận, bàn luận về chiến sự trong thiên hạ, khuyên các nước sa sút chuẩn bị chiến tranh, chính là chỗ mâu thuẫn rất điển hình. Rất nhiều người dường như không thấy chỗ mâu thuẫn ấy, ngược lại tôn sùng là tác phẩm lớn lao vĩ đại, khen là lời lẽ phong phú, học thức uyên bác, mặc dù không hiếu chiến nhưng thiện chiến!
Chuyện này làm cho Thiển Thủy Thanh cười đến nỗi gần rụng hết cả răng.
Tuy nhiên công bằng mà nói, Tứ Cực du ký của Tần Nghi thật sự là một quyển sách hay. Năm ấy Tần Nghi chu du khắp thiên hạ, là một du khách điển hình, trong sách của ông ta có ghi lại rất nhiều nơi, có nơi Thiển Thủy Thanh đã đi qua, cũng có nơi hắn chưa từng đi qua, có rất nhiều phong tục tập quán của nhiều nơi mà hắn chưa từng nghe thấy bao giờ. Nếu so với Tứ Cực du ký, đem Quốc Luận của ông ta ra phân tích tỉ mỉ, thật ra đâu đâu cũng thấy sơ hở.
Sở dĩ ông ta có thể thành công là nhờ vào tài ăn nói vô cùng lợi hại của mình.
Ông ta đi nhiều nơi, đọc nhiều sách, nói ra bất cứ câu gì đều có thể trích dẫn sách vở ra chứng minh cho quan điểm mình một cách thực tế. Tứ Cực du ký của ông ta giống như vì để chứng minh quan điểm lý luận của ông ta mà tồn tại, dụng ý của chuyện này không cần nói cũng hiểu.
Thời đại này không phải là thời đại mà dư luận hay hoài nghi. Những người ở tầng lớp cao cấp dù làm bất cứ chuyện gì cũng không thích những người ở tầng lớp dưới hoài nghi mình.
Có lẽ Thiển Thủy Thanh là người duy nhất trên thế giới này có thể dùng cái nhìn khách quan bình tĩnh phân tích mọi vấn đề.
Hắn không giống như người Đế quốc Chỉ Thủy, vốn có thành kiến với quyển sách này, cũng không giống như Quốc chủ của các quốc gia khác, xem nó như là một vật vô cùng quý giá. Ngược lại, hắn cân nhắc cẩn thận, cho nên lĩnh hội được từ trong đó nhiều điều bổ ích.
Rất nhiều chỗ Tần Nghi vì muốn chứng minh luận điệu của mình mà dẫn chứng ra ví dụ có sơ hở trong đó, nhưng rốt cục Thiển Thủy Thanh vẫn phát hiện ra. Những ví dụ ấy tuy rằng có thật, nhưng chúng chỉ mang tính ngẫu nhiên mà thôi, thật sự chúng không đưa ra làm quy luật để dẫn chứng được, vì bản thân chúng chỉ là ngoại lệ mà thôi. Mà Tần Nghi chỉ cần dùng ngoại lệ để chứng minh cho dẫn chứng của mình, vẫn thuyết phục được mọi người?
Cho nên Thiển Thủy Thanh hiểu được bí quyết trong đó rất nhanh.
"Nếu trong thiên hạ có loại người giỏi về hùng biện, có thể nói cho trắng đổi thành đen, ắt người này đứng đầu!"
Thiển Thủy Thanh khẽ mỉm cười, rốt cục gấp lại quyển sách trên tay.
Sở dĩ một người ngưỡng mộ một người khác, thông thường là vì đối phương làm được chuyện mà mình không làm được.
Lúc này Thiển Thủy Thanh cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ Tần Nghi.
Hắn chậm rãi ngẫm nghĩ: Nếu như Tần Nghi không bị Hoàng đế bức tử, như vậy hiện giờ lão nhân gia rất có thể còn sống trên đời.
Nếu như còn sống, ắt năm nay ông ta khoảng độ bảy mươi.
Tin báo từ chiến trường Tây Nam theo chiến sự triển khai cũng dần dần trở nên nhiều hơn.
Đại quân của Liệt Cuồng Diễm đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, người Đế quốc Kinh Hồng liên tiếp thất bại rút lui, mười ba châu Yến Nam rất nhanh đã thu hồi lại được hơn phân nửa. Trong thành Thương Thiên, tâm trạng của Hoàng đế cũng tập trung vào thành Cô Tinh ngoài quan ải.
Một phong chiếu thư do Hoàng đế tự tay viết dưới tình hình như vậy bay tới thành Cô Tinh.
Phải nói rằng vị Hoàng đế này mang nặng thói quen của quân nhân, ông ta ghét nhất chính là dùng thân phận của Hoàng đế hạ thánh chỉ, chậm rãi truyền đi, đợi đến lúc tin tức truyền được đến nơi thì mọi việc đã rồi.
Nói theo cách của ông ta, chuyện quân gấp như lửa đốt, không thể chấp nhận được chuyện thánh chỉ truyền đi chậm như rùa. xem tại
Cho nên ông ta thích dùng hình thức tự tay viết thư rồi cho bồ câu hay khoái mã truyền thư hơn. Ngoài chuyện các Tướng quân tiếp lệnh không cần quỳ xuống, hiệu suất của nó tăng lên mấy chục lần.
Lúc này phong thư ấy đang nằm trên án trước mặt Nam Vô Thương, cũng đang nằm trước mặt Thiển Thủy Thanh.
Sau khi Thiển Thủy Thanh đọc xong phong thư, đôi mày lập tức cau lại thành hình chữ Xuyên (川).
- Báo Tử gởi thư nói tình hình chiến trường Tây Nam thuận lợi, Liệt Tổng Suất chiến thắng liên tiếp, Cô Chính Phàm chỉ biết thối lui. Quân ta trong ít ngày nữa sẽ thu hồi toàn bộ mười ba châu Yến Nam, lúc đó sẽ kéo quân tiến về phía Đông.
- Là tiểu thư Vân Nghê đưa tin tới hay sao?
- Đúng vậy!
Lúc Thiển Thủy Thanh trả lời, hắn lộ vẻ đang có tâm sự trùng trùng.
Mộc Huyết ngạc nhiên hỏi:
- Đây là tin tốt, vì sao nhìn ngươi lại không vui vẻ gì cả vậy? Liệt Tổng Suất đã sắp sửa trở lại, hiện tại Nam Trấn Đốc không làm gì được ngươi, chờ đến khi ông ta chạy tới, không phải Nam Trấn Đốc càng không thể bắt ngươi hay sao?
Thiển Thủy Thanh lắc lắc đầu:
- Không phải là ta lo lắng cho ta, mà là lo lắng cho Liệt Tổng Suất. Không biết vì sao, ta cảm thấy biểu hiện của Cô Chính Phàm quá gà so với thường tình.
Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác không hiểu của Mộc Huyết, Thiển Thủy Thanh lập tức hiểu ra mình lỡ miệng dùng từ của thế giới trước kia:
- À, "gà" có nghĩa là quá yếu đuối kém cỏi...Ta chỉ cho rằng, tuy tên Cô Chính Phàm này ngang ngược kiêu ngạo, nhưng không có lý nào hèn kém tới mức như vậy. Hắn có thể đánh bại Quân đoàn Ưng Dương chỉ bằng một trận chiến, đúng ra phải rất có thực lực, vì sau lần này ra vẻ thụ động như vậy, có thể nào hắn có bày ra bẫy rập gì không?
Mộc Huyết ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
- Ta không nghĩ ra có thể có bẫy rập gì, nếu nói hắn muốn kéo dài chiến tuyến để cho đường tiếp viện của quân ta trở nên xa xôi, trước mắt vẫn đang chiến đấu bên lãnh thổ nước ta, về mặt hậu cần không có vấn đề gì. Nếu muốn dùng không gian để tranh thủ thời gian, vậy thực hiện dưới tình huống này thì hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả. Nếu nói hắn muốn lấy quân bất ngờ đánh quân không kịp chuẩn bị...người Đế quốc Kinh Hồng vốn quá yếu ớt so với Đế quốc Thiên Phong chúng ta, chúng ta đánh giặc cũng chưa bao giờ buông lơi cảnh giác. Nếu nói là người Đế quốc Kinh Hồng vừa đánh vừa lui vì nghe thấy tên Quân đoàn Bạo Phong ta quá sợ hãi mà bỏ chạy, vậy ta còn cảm thấy có thể tin được!
Thiển Thủy Thanh lạnh lùng phản đối:
- Thật sự nghe tiếng mà chạy chỉ là đám quân trị an kém cỏi bất tài ở địa phương thôi, quân nhân thật sự đã quen với chiến trường rồi, ta rất ít khi nghe chuyện nghe tiếng mà bỏ chạy. Hiện tại chỉ có thể hy vọng Cô Chính Phàm định lợi dụng lực phòng ngự mạnh mẽ của Hàn Phong quan mà quyết chiến với quân ta, nếu là như vậy, ít nhất Liệt Tổng Suất vẫn có quyền lựa chọn đánh hay không đánh. Nếu không, xảy ra chuyện giống như lần trước, ở đâu xuất hiện ra một cánh kỵ binh của địch bất ngờ đánh úp sau lưng...
Mộc Huyết an ủi:
- Yên tâm đi, Liệt Tổng Suất vốn lão luyện sa trường, nếu Cô Chính Phàm dám giở trò, sẽ không tránh được cặp mắt sắc bén của ông ta. Hai vạn kỵ binh của địch có thể tránh khỏi tầm mắt của Thủy Hồng Quang, nhưng không thể lừa gạt được Liệt Tổng Suất.
Thiển Thủy Thanh thở dài:
- Hy vọng là được như lời ngươi nói.
- Phong thư của Hoàng đế còn nói gì khác hay không?
Mộc Huyết đã nhìn ra.
Thiển Thủy Thanh cười khổ lắc đầu.
Hắn không nói lời nào, chỉ cầm phong thư trong tay đưa cho Mộc Huyết.
Trên đó, ngoài tin chiến sự của Quân đoàn Bạo Phong ở chiến trường Tây Nam, còn có một tin tức rợn người.
Thiết Huyết Trấn phải xuất binh ra khỏi thành Cô Tinh.
- Bảo các huynh đệ chuẩn bị đi!
Thiển Thủy Thanh thở dài.
Lệnh cho Thiết Huyết Trấn xuất binh trước khi Quân đoàn Bạo Phong trở về là quyết định của Thương Dã Vọng sau khi cân nhắc rất kỹ càng.
Tuy rằng Thương Dã Vọng rất ít khi điều khiển từ xa đối với quân đội của mình, nhưng đến lúc cần thiết, ông ta cũng sẽ đích thân quyết định một ít chiến lược có ý nghĩa quan trọng.
Thương Hữu Long đang điên cuồng co cụm binh lực lại, ba kế sách giữ nước của Bão Phi Tuyết, còn có Cô Chính Phàm hỗ trợ bên kia, tất cả những chuyện này đều mang tới phiền phức không nhỏ cho Đế quốc Thiên Phong.
Mà trong số những chuyện phiền phức này, chuyện thật sự làm cho Thương Dã Vọng cảm thấy đau đầu không phải là gì khác, mà là kế cuối cùng trong ba kế sách giữ nước của Bão Phi Tuyết: Phá đập cho ngập nước toàn Đế quốc Chỉ Thủy.
Sông Nguyệt Nha có thể nói là con sông chính của người Đế quốc Chỉ Thủy, nó uốn lượn chảy qua bốn tỉnh, sau đó chảy ngang qua toàn lãnh thổ của Đế quốc Chỉ Thủy, cung cấp nước cho cả Đế quốc, là con sông huyết mạch của cả Đế quốc. Nó khởi đầu từ trong sơn mạch của núi Liên Vân cao ngất, quanh năm tuyết phủ.
Dãy nói cao chọc trời, tuyết phủ trắng xóa quanh năm ấy đúng là đầu nguồn của sông Nguyệt Nha.
Con đập lớn ngăn sông Nguyệt Nha là do người Đại Lương xây dựng từ nhiều năm trước, đến nay đã có lịch sử hơn một trăm năm. Tác dụng của nó vô cùng quan trọng, vào mùa mưa nó chứa nước, vào mùa khô nó cung cấp nước. Dọc theo một vùng ven sông Nguyệt Nha chính là nơi mà nông nghiệp phát triển mạnh mẽ nhất trong toàn Đế quốc Chỉ Thủy.
Một khi con đập này bị phá vỡ, nước sông Nguyệt Nha ắt tràn ra, hung hãn khác hẳn với mặt trái êm đềm của nó, triển khai khí thế hùng hổ tàn sát bừa bãi, tiêu diệt hết thảy sinh linh.
Theo như phỏng đoán, ít nhất nó có thể làm ngập một phần năm diện tích của Đế quốc Chỉ Thủy, lại là diện tích của những vùng đất phì nhiêu màu mỡ nhất.
Một khi tiến hành kế tuyệt hậu này, chẳng những đại quân tiến công của người Đế quốc Thiên Phong sẽ bị tổn thương nguyên khí nặng nề, mà bản thân người Đế quốc Chỉ Thủy từ đó về sau cũng sẽ lâm vào tuyệt cảnh, vô số dân chúng ch.ết đi, ruộng đất màu mỡ bị ngập chìm trong nước, đường sá hư hao, tài sản tổn thất không thể nào kể xiết.
Vì muốn tiêu diệt Quân đoàn Bạo Phong, đánh ra một quyền thật mạnh vào chính sách tấn công nước láng giềng của Đế quốc Thiên Phong, Bão Phi Tuyết đưa ra kế sách này có thể nói là tàn nhẫn tới cực điểm.
So sánh với tác dụng trên thực tế của nó, hiệu quả làm kinh sợ của nó còn lớn hơn nhiều. Nếu như mỗi người dân Đế quốc Chỉ Thủy đều có quyết tâm thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, như vậy cho dù Đế quốc Thiên Phong tấn công Đế quốc Chỉ Thủy hàng chục năm qua thành lập một hậu phương thật lớn để củng cố quyết tâm của mình cũng sẽ bắt đầu dao động.
Hậu quả như vậy Thương Dã Vọng hoàn toàn không muốn thấy.
Thân là quân nhân, giết hại là sứ mạng của bọn họ. Thân là Quốc chủ, thống trị mới là quan trọng.
Tuy nói quân nhân đi tới đâu chó gà cũng không tha, nhưng mục đích của chiến tranh cũng không phải là chém tận giết tuyệt.
Nếu như có thể, luôn cố gắng hết sức giữ gìn mọi thứ còn nguyện vẹn.
Một khi con đập trên sông Nguyệt Nha bị phá vỡ, cho dù quân Đế quốc Thiên Phong không có việc gì, người Đế quốc Chỉ Thủy cũng sẽ tiêu đời. Nếu người Đế quốc Thiên Phong muốn thống trị Đế quốc này, vậy không thể để cho dân chúng bị ch.ết quá nhiều, càng không thể làm cho Đế quốc Chỉ Thủy trở thành một đầm lầy khổng lồ. Tương lai sau này, Đế quốc Chỉ Thủy sẽ trở thành hậu phương lớn cho người Đế quốc Thiên Phong, sự ổn định của nơi này càng quan trọng hơn bất cứ nơi nào khác. Nếu như không có điều kiện để sinh tồn, làm sao nói tới chuyện ổn định? Kế sách của Bão Phi Tuyết quả thật vô cùng tàn độc, cho dù người Đế quốc Thiên Phong chiếm được Đế quốc Chỉ Thủy, trong quãng thời gian ngắn cũng không có cách nào khai thác được tác dụng phòng thủ của hậu phương, ngược lại sẽ trở thành một gánh nặng trên vai của Đế quốc Thiên Phong, bắt buộc Đế quốc Thiên Phong không thể không xuất ra một số tiền khổng lồ để nuôi sống dân chúng Đế quốc Chỉ Thủy.
Nếu như toàn Quân đoàn Bạo Phong xâm nhập vào Đế quốc Chỉ Thủy, không ai dám bảo đảm người Đế quốc Chỉ Thủy có đổi tên là Phóng Thủy hay không, thực hiện kế sách phá vỡ con đập để cho hai bên cùng ch.ết. Thương Hữu Long đang co cụm quân đội các nơi lại, buông bỏ rất nhiều khu vực cần phòng thủ, không phải là hắn không chuẩn bị cho kế sách ấy. Hãy nhìn hắn lựa chọn những thành thị quan trọng để lại trọng binh trấn thủ, đều là những nơi có thế đất cao, nước không thể nào ngập tới, là có thể tưởng tượng khả năng hắn thi hành kế hoạch này lớn đến mức nào.
Cho nên dù Quân đoàn Bạo Phong đánh bại Cô Chính Phàm, sau đó cũng không dám khinh suất tiến vào lãnh thổ của Đế quốc Chỉ Thủy.
Ngược lại, lấy binh lực với quy mô hai vạn quân tấn công Đế quốc Chỉ Thủy, như vậy sẽ làm cho người Đế quốc Chỉ Thủy cảm thấy khó lòng ứng phó.
Nếu chỉ vì hai vạn người mà phá đập trên sông Nguyệt Nha, như vậy không giữ được Đế quốc Chỉ Thủy, chỉ là tự mình hủy diệt chính mình. Còn nếu như không phá con đập kia, ai mà biết được hai vạn người đi vào những chỗ không người phòng thủ sẽ tạo ra tổn thất đến mức nào?
Hai vạn người, một con số vô cùng tinh tế.
Đối với một quốc gia có diện tích tám mươi vạn dặm vuông mà nói, nếu muốn khống chế được nó hoàn toàn, cần có quy mô hai mươi vạn người trở lên.
Nếu chỉ đơn giản là chiếm lĩnh kinh đô cùng những nơi quan trọng mà không đá động tới những khu vực chung quanh, vậy mười vạn người cũng có thể miễn cưỡng làm được
Nhưng nếu chỉ cần đánh bại địch nhân, không cần chiếm đất, như vậy quy mô hai vạn người chưa chắc đã không diệt được một quốc gia.
Thí dụ về lấy ít địch nhiều trong lịch sử có rất nhiều, chuyện lấy binh lực với quy mô vài vạn đánh thẳng tới kinh đô nước địch cũng có thể đếm được vài lần. Ít nhất trong trí nhớ của Thiển Thủy Thanh, vị Tôn Võ tiên sinh viết ra Tôn Tử binh pháp đã từng có một trận đánh kinh điển, dùng ba vạn quân bất ngờ tập kích thẳng tới kinh đô nước Sở.
Thế nhưng tình hình lúc này khác với tất cả các trận chiến kinh điển ngày xưa.
Chiến tranh giữa hai nước cho tới bây giờ, mỗi bên nợ lẫn nhau hàng chục vạn sinh mạng, làm sao còn tồn tại khái niệm tập kích bất ngờ?
Nam Vô Thương nhìn phong thư do Hoàng đế tự tay viết, sắc mặt có vẻ hơi tái.
Trong thư Thương Dã Vọng đã viết rất rõ ràng, thừa dịp quân địch đang co cụm binh lực, xuất binh thẳng một đường chiếm lĩnh Biên Châu, Định Châu, Dịch An, khống chế vùng ngoài.
Sau đó phái một cánh quân tinh anh, bất ngờ tập kích con đập trên sông Nguyệt Nha, tiêu diệt quân phòng thủ của địch ở đó, bảo vệ con đập. Nếu như chuyện thành, ắt ngày Quân đoàn Bạo Phong trở về chính là ngày hoàn toàn chiếm lấy Đế quốc Chỉ Thủy.
Đương nhiên Nam Vô Thương hắn cũng có quyền lựa chọn việc dẫn hai vạn đại quân cường công, đánh thẳng tới thành Đại Lương.
Ông ta cho Nam Vô Thương quyền lựa chọn, nhưng lại quên không cho quyền từ chối.
Thông thường, kỳ tích chỉ lập được trên cơ sở đối phương kém cỏi vô năng, mặc dù Thương Hữu Long không phải là Bão Phi Tuyết, nhưng cũng không phải là hạng người kém cỏi. Tuy Đế quốc Chỉ Thủy đang bị nhiều nguy cơ đe dọa, nhưng lúc hắn hạ quyết tâm xem Đế quốc Thiên Phong là kẻ địch duy nhất, lúc ấy Nam Vô Thương không chỉ đối mặt với lực lượng phòng thủ của một thành hay một khu vực, mà là một quyền do lực lượng của cả một quốc gia hợp lại tạo thành.
Chuyện này và chuyện tấn công thành Kinh Viễn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Theo như phỏng đoán, quân thủ ở thành Đại Lương sẽ không dưới mười vạn người.
Chiến tranh đã đưa Thương Hữu Long lên một mức độ tàn khốc hơn nữa.
Tử chiến tới cùng, bốn chữ này có thể khắc họa tâm trạng của Thương Hữu Long hiện tại hết sức rõ ràng.
Dưới tình hình như vậy, Nam Vô Thương không tìm thấy một cơ hội nào dù là rất nhỏ để có thể sáng tạo kỳ tích.
Quân sự phục vụ cho chính trị, đây là đạo lý đời đời không thay đổi.
Đương nhiên Nam Vô Thương hiểu được vì lý do gì Thương Dã Vọng chỉ đưa binh lực hai vạn của Thiết Huyết Trấn đi tấn công Đế quốc Chỉ Thủy như lấy trứng chọi đá. Hắn cũng hiểu dưới tình huống như vậy mới không lo lắng kế sách phá vỡ con đập dìm ngập cả Đế quốc Chỉ Thủy của Bão Phi Tuyết trở thành sự thật. Nhưng hắn cũng không thể tiếp nhận nổi ý tưởng hết sức lạ lùng về mặt quân sự này.
Hiện tại Thương Dã Vọng cần Nam Vô Thương vì ông ta mà sáng tạo ra kỳ tích, như vậy Nam Vô Thương hắn có thể trông cậy vào ai đây?
Hai vạn người...chỉ có hai vạn người lại bắt ta đi đánh chiếm Đế quốc Chỉ Thủy, còn không bằng bảo ta nhảy sông tự sát!
Nam Vô Thương tức giận đến nỗi muốn xé nát phong thư.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Truyền lệnh cho các Kỳ các Doanh, chuẩn bị công tác trước khi xuất chinh cho cẩn thận, tướng lĩnh các cấp đến chỗ ta triển khai hội nghị quân sự!
Tiếng kèn xuất chinh vang vọng khắp bầu trời thành Cô Tinh, toát ra hơi thở của chiến tranh trong gió lộng.
Quan binh của Thiết Huyết Trấn vẫn còn trong tình trạng mê hoặc khó hiểu, còn binh sĩ Hữu Tự Doanh đã biết được tin tức từ sớm, cho nên đã làm tốt công tác chuẩn bị trước khi xuất phát.
Thiển Thủy Thanh đi tới phủ Trấn Đốc tham dự hội nghị quân sự. Hội nghị lần này không phải là quyết định đánh hay không đánh, mà quyết định nên đánh như thế nào.
Không thể chống lại mệnh lệnh của Hoàng đế.
Trong Hữu Tự Doanh.
Mộc Huyết đã chuẩn bị hành trang xong xuôi, hắn đang ngơ ngẩn nhìn lên không trung. Rất ít khi có được thời gian tĩnh dưỡng, chỉ mới chưa đến một tháng mà thôi, rất nhiều binh sĩ chỉ vừa được hưởng thời gian hạnh phúc có vài ngày ngắn ngủi, trận chiến tiếp theo đã lặng lẽ tiến tới. Một ít binh sĩ bị thương nặng tới nay chưa lành hẳn, có thể may mắn thoát được trận chiến lần này, nhưng đối với đại đa số binh sĩ còn lại, bọn họ vẫn không thể tránh thoát trận chiến gian khổ sắp tới.
Lấy hai vạn binh sĩ đi tấn công một quốc gia có dân số lên tới ngàn vạn, chuyện như vầy cũng rất là hiếm thấy trong lịch sử.
Nhìn chung trong lịch sử, mấy trăm năm trước, vua của đại thảo nguyên Tây Phong Sa Tư Hãn cũng đã từng sáng lập ra kỳ tích như vậy. Ông ta chỉ huy một cánh thiết kỵ đánh đâu thắng đó, xa nhất là từng đánh qua phía Bắc của đại lục Quan Lan, xuyên qua thảo nguyên, đại mạc, hoang sơn, tiến vào vùng băng nguyên xa xôi ở phương Bắc, đánh cho hàng trăm vạn thổ dân ở đó đến nỗi họ không còn lực chống trả. Từ đó ông ta sáng lập ra kỳ tích chiến tranh gần như bao trùm khắp cả đại lục Quan Lan, thống nhất mười mấy quốc gia lại thành một khối.
Nhưng kỳ tích như vậy cũng như đóa phù dung sớm nở tối tàn, lấy vũ lực hoàn toàn mà dựng nên một Đế quốc khổng lồ như vậy, cuối cùng cũng xuống dốc cáo chung trong khoảng thời gian rất ngắn. Đế quốc sụp đổ rồi, đại lục Quan Lan trở lại thời kỳ chiến tranh xảy ra khắp nơi.
Đế quốc Đại Lương chính là quật khởi vào thời điểm ấy.
Hiện tại ắt cũng đã đến phiên người Đế quốc Thiên Phong.
Mộc Huyết nhìn về cuối chân trời, nhớ lại lịch sử, đột nhiên cảm thấy rằng cũng có thể có một ngày nào đó, có lẽ Thiển Thủy Thanh cũng sẽ dẫn dắt mọi người lập lại thành tích huy hoàng của các dũng sĩ trên thảo nguyên Tây Phong năm xưa...
Phương Hổ.
Trong giờ phút này hắn còn đang hùng hục trên giường.
Nằm dưới hắn là một thiếu nữ có gương mặt nhu mì xinh đẹp đang hết lòng chiều chuộng hắn, đầu mày cuối mắt của nàng lộ ra vẻ vui sướng vô cùng.
Trước lúc xuất chinh, tìm nữ nhân để hóa giải lửa dục trong lòng, làm giảm đi những đau khổ của chiến tranh là lựa chọn tốt nhất đối với Phương Hổ.
Hắn tạm thời quên đi chiến trường đầy máu lửa, quên đi những tiếng gào thét không cam lòng của các chiến hữu mình trước khi ngã xuống, quên đi những hiểm nguy gian khổ mà hắn sắp sửa phải đối mặt. Hiện tại hắn chỉ thấy có thiếu nữ trước mặt mình, thân hình nàng vô cùng hấp dẫn, làn da nhẵn mịn, còn có những rung động đầy kích thích truyền đến từng hồi, như vậy có thể làm cho hắn cảm thấy mình còn đang sống, hơn nữa còn rất nhiều chuyện cần theo đuổi.
Khi một luồng khí ấm áp mang đến khoái cảm vô tận điên cuồng mạnh mẽ thoát ra khỏi thân thể hắn, Phương Hổ và thiếu nữ kia đồng thời phát ra âm thanh cao vút đầy khoan khoái, khoảnh khắc cao trào ấy đã làm cho cả hai người đồng thời đạt tới sung sướng cực điểm.
Sau đó, Phương Hổ bắt đầu mặc quần áo.
Thiếu nữ nhìn hắn vô cùng quyến luyến:
- Hứa với ta, hãy sống trở về.
Không ngờ Phương Hổ không thèm liếc mắt tới nàng:
- Chuyện ấy có quan hệ gì tới nàng?
Thiếu nữ nghe lòng mình đau nhói:
- Hổ Tử, ngươi cho rằng ta là kỹ nữ qua đường sao?
- Nếu so với kỹ nữ, nàng khác ở chỗ không cần tiền!
Sắc mặt thiếu nữ lập tức trở nên nhợt nhạt đầy đau khổ.
Nàng vội vàng mặc quần áo, sau đó ôm mặt chạy nhanh ra ngoài.
Phương Hổ chỉ thở dài ảm đạm.
Đau lòng hiện tại, tốt hơn nhiều so với tuyệt vọng về sau. Mộc thiếu nói rất đúng, quân nhân không thể có cảm tình, cảm tình chính là gánh nặng, chẳng những hại bản thân mình mà còn liên lụy đến người khác.