Chương 11: Thái Hậu
Tri Y bị đùa một trận, thiếu chút nữa nước mắt lưng tròng, cả một đoạn đường đều ôm chân Tuyên Đế không chịu buông tay cũng không nói gì mà chỉ nhìn như vậy, giống như khẩn cầu hắn đừng bắt nàng uống thuốc.An Đức Phúc còn chưa thấy qua thời điểm chủ tử nhà mình có ý xấu như vậy, cuối cùng chờ đến lúc tiểu cô nương không ôm được nữa mới mở miệng nói: “Được, không uống.”Lúc này Tri Y mới chịu ngừng lại đi xuống có tâm tư tiếp tục du ngoạn ở ngự thú viên.Vì lời nói lúc trước của An Đức Phúc, Tri Y vẫn lo lắng nếu nàng muốn một động vật nhỏ khác thì Tuyết Bảo Nhi của nàng không thể giữ được, nên cả quá trình không hề thốt ra lời nào muốn lấy động vật trong vườn.Loanh quanh đi hết hơn nửa canh giờ, đôi chân nhỏ nhắn ngắn ngủn của Tri Y chống đỡ không được, giang hai tay về phía Tuyên Đế đòi ôm, mắt to thủy nhuận vụt sáng, nhìn thật đúng là làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.Đương nhiên Tuyên Đế sẽ không tự mình ôm nàng, Mặc Trúc tiến lên từng bước đem tiểu cô nương ôm lấy, cười nói: “Cô nương xem con khỉ nhỏ kìa, nó đang gọi ngài đó.”Câu nói đã chuyển dời sự chú ý của Tri Y, nàng quay đầu đi, cũng vẫy tay với con khỉ nhỏ.Sắc trời dần tối, bên trong ngự thú viên hơi nước bốc lên, làm khu vườn chìm trong một tầng sương mỏng.
Kỳ thạch trên đèn lưu ly sáng lên, chiếu rọi vào tàng cây in xuống đất hiện lên bóng cây như đang giương nanh múa vuốt, bên trong vườn bầu không khí đã lành lạnh.
An Đức Phúc cẩn thận hầu hạ trái phải, để thủ vệ trong viện dẫn đường đi ở phía trước.Lại vòng vo nửa vòng, Tri Y ách xì một cái nho nhỏ, nằm ở trên vai Mặc Trúc, miễn cưỡng he hé mắt, “Ngủ.”An Đức Phúc nhìn, mở miệng hỏi, “Hoàng Thượng, có phải nên trở về hay không ạ ?”“Ừ.” Tuyên Đế lên tiếng trả lời, nhìn người bên cạnh, Tri Y đã muốn nhắm mắt, không biết rốt cuộc ngủ hay không ngủ, ngẫu nhiên trong miệng còn có thể “Y” một tiếng.“An Đức Phúc.” Tuyên Đế mở miệng,”Đi truyền ngự liễn đến.”“Tuân lệnh.”An Đức Phúc xoay người đi, sắc trời có chút tối nên không thấy rõ mấy hòn đá dưới chân, thiếu chút nữa ngã lộn nhào, lảo đảo vài bước ổn định thân hình, hắn vỗ vỗ ngực thuận khí, nhất thời sáng tỏ dụng ý của Tuyên Đế.Mặc Trúc đi theo Tuyên Đế tới một hành lang dài, đúng là ngự thú viên, trong hành lang cũng có rất nhiều đồ án mãnh thú, có vài đồ án thần thú chỉ có thể nhìn thấy ở trong thoại bản, như Tì Hưu, Chu Tước.
Ngụ ý là dùng để trấn tà, nhưng ở dưới ánh đèn lồng đỏ dọc theo hành lang lại thấy có chút dữ tợn.Vốn Mặc Trúc cũng không phải là người gan lớn, nhìn thấy này đó không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Ánh mắt nhìn thấy thân hình Tuyên Đế cao ngất trầm ổn đi phía trước, chậm rãi kéo gần khoảng cách.Hoàng Thượng là chân long thiên tử, nếu có tai hoạ cũng sẽ chủ động đi đường vòng.
Nàng nghĩ, dùng ống tay áo rộng thùng thình che đầu Tri Y ở trong lòng, để tránh đột nhiên nàng tỉnh lại thấy đồ án này lại sợ hãi.Gió đêm từ từ thổi đến, mang đến mùi ôn tuyền bên cạnh, Tri Y đang ngủ mơ giống như lại cảm thấy vị đắng trong miệng, hơi hơi chép miệng, tiếp tục ngủ say.Nửa khắc sau ngự liễn đến, Mặc Trúc cẩn thận đem tiểu cô nương trong lòng đặt vào, đi theo trở lại Thần Quang Điện.Thần Quang Điện sớm đã có Từ ma ma đang chờ, thấy Tuyên Đế trở về đi lên phía trước hành lễ, giọng nói nhẹ nhàng: “Thái Hậu nương nương lệnh nô tỳ tới đón cô nương trở về, không nghĩ làm phiền Hoàng Thượng còn muốn để người chạy qua chạy lại.”Tuyên Đế ở trong ngự liễn đáp lại một câu, để Mặc Trúc đem người ôm xuống dưới.Thấy Tri Y đang ngủ, Từ ma ma cười, “Nô tỳ nghĩ cô nương lúc này có lẽ đã mệt nhọc, quả thực ngủ rồi.”“Thái Hậu đã dùng bữa chưa?” Tuyên Đế hỏi.“Còn chưa dùng ạ.” Từ ma ma lấy áo choàng đem người bọc kĩ, “Thái Hậu nương nương nói chờ cô nương trở về cùng dùng bữa, còn nói nô tỳ hỏi Hoàng Thượng muốn qua dùng bữa cùng không ạ?”“Không cần.” Tuyên Đế phân phó An Đức Phúc sắp xếp cỗ kiệu đưa Từ ma ma trở về, tiện đà nói, “Nói trẫm vấn an Thái Hậu, trẫm còn có tấu chương muốn phê duyệt, ngày khác lại đi Kính Hòa Cung thỉnh tội.”“Vâng.”Tuyên Đế thong thả đi vào điện, lần này bên cạnh không có tiểu cô nương đi theo, dường như lại khôi phục vẻ lạnh lùng ngày xưa.Tuyết Bảo Nhi không biết có phải ngửi thấy mùi của chủ nhân hay không, lúc này cũng từ bên trong điện đi ra, thông minh đứng ở bên chân Từ ma ma, cùng bà lên kiệu.Tri Y bị nâng qua nâng lại cũng hoàn toàn không biết, trong cái ôm mềm mại quen thuộc của Từ ma ma, nàng theo bản năng cọ cọ, làm cho Từ ma ma yêu thương khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.Trong nhuyễn kiệu lắc lư đi đến Kính Hòa cung, Từ ma ma đến chủ điện hồi mệnh với Thái Hậu, nửa đường đụng phải Lâm ma ma đi ra truyền lệnh.Lâm ma ma thấy các nàng cười, “Chủ tử thật sự là liệu sự như thần, vừa nói các ngươi nên trở về, để ta đi truyền thiện miễn cho cô nương chờ lâu đói bụng.”Nói xong liếc mắt nhìn bọc nhỏ trong lòng Từ ma ma, hạ giọng, “Cô nương ngủ?”“Đã ngủ.” Từ ma ma gật đầu, “Không có việc gì thì mỗi ngày lúc này cô nương sẽ ngủ một lát, chờ ngửi được mùi thức ăn sẽ tự tỉnh.”Quả nhiên, nàng mới đi vào hành lễ với Thái Hậu, Tri Y dụi dụi mắt, tự nàng chậm rãi tỉnh lại.“Hàm Hàm tỉnh.” Thái Hậu đối với nàng vẫy vẫy tay, “Mau tới chỗ A Ma, nên dùng bữa tối rồi.”Bà nhìn kỹ, “Sao ai gia nhìn mặt Hàm Hàm hồng hơn rất nhiều so với lúc sáng sớm rời đi? Không phải là cảm lạnh chứ?”“Nô tỳ nghe nói giữa trưa cô nương uống rượu, rượu kia còn có chút mạnh, có thể là bởi vì rượu này ạ.” Trên đường Từ ma ma sớm xem xét qua một lần, xác định tiểu chủ tử không phải bị cảm lạnh.Khuôn mặt Thái Hậu lộ ra nụ cười yếu ớt, nói tiếng “Tiểu tửu quỷ”.“Quà của Nguyên Hàm tặng cho Hàm Hàm đâu? Lấy lại đây.” Thái Hậu đem Tri Y ôm lấy, dò xét sờ trán của nàng, cảm giác ấm áp mới chính thức yên lòng.Nguyên ma ma mang tới cái hộp nhỏ, bên trong là một cây cung nhỏ, cả cây cung là ánh vàng lóng lánh, thân cung điêu khắc hoa văn tinh mỹ, dưới ánh đèn cung đình ẩn ẩn phát ra ánh hào quang.“Tiểu thiếu gia nói nhất định phải tặng cho muội muội, muội muội không trở về người bên ngoài không được chạm vào.” Nguyên ma ma cười nói, “Nô tỳ đã cất cẩn thận đấy ạ.”Tri Y tiếp nhận cây cung nhỏ, tò mò đánh giá, dưới sự chỉ dẫn của mấy ma ma, bắn thử một cái, một cái vật nhỏ cứ như vậy cũng làm cho nàng chơi bất diệc nhạc hồ*.
Cũng may dây cung được làm từ da trâu, tương đối mềm mại, Tri Y lại không dùng được nhiều khí lực, nên không gây thương tổn cho nàng.“Hôm nay Hàm Hàm còn nhớ Nguyên Hàm không ?” Thái Hậu mặt mày hiền hoà, “Tiểu ca ca vẫn nhớ kỹ ngươi đấy.”“Ca ca?” Tri Y hơi trúc trắc mở miệng, xưng hô này đối với nàng mà nói có chút xa lạ, thuận miệng gật đầu, nàng còn nhớ rõ tiểu ca ca buổi sáng còn muốn uống dược giúp nàng.Thái Hậu vui mừng sờ sờ đầu nàng, đồ ăn đã dọn xong, để cho mấy người Từ ma ma hầu hạ tiểu cô nương dùng bữa.Từ khi vào ở Kính Hòa cung tới nay, Thái Hậu muốn điều dưỡng thân thể, bữa tối tận lực ăn ít, nếu không phải Tri Y ở đây, buổi tối thường thường đều là uống một bát canh ăn mấy miếng điểm tâm là xong.Nuôi một tiểu cô nương, đồ ăn sẽ không thể qua loa.
Thái Hậu ăn mấy miếng bánh hoa quế, đã không có khẩu vị, chỉ nhìn Tri Y ăn, tiểu cô nương còn rất đau lòng mèo con, mỗi gắp đồ ăn đều đã nhìn về phía Từ ma ma, ý nói với Từ ma ma nếu Tuyết Bảo Nhi có thể ăn nên cho ăn một chút.Chủ nào tớ nấy*, lời này thật không thể giả.
Tuyết Bảo Nhi trừ lúc ngẫu nhiên sẽ nghịch ngợm một chút, lúc này nó càng giống Tri Y hơn, im lặng nhu thuận cực kỳ, Tri Y cho ăn mới có thể ăn, sẽ không giống những con mèo khác thấy đồ ăn sẽ nhảy cả lên bàn.*Vật nuôi giống như chủ nhânMột người một mèo ăn trong hai khắc, đồng thời thả một cái ợ hơi, mấy ma ma thấy vậy cười rộ lên.Tiếp đến là hầu hạ Tri Y cởi giày thay áo, chà lau thân mình, thay đổi quần áo khác, trong lúc đó tay vẫn cầm cung nhỏ chơi, yêu thích không buông tay.Thái Hậu đặt xiêm áo Tri Y xuống tiểu tháp, bố trí trong điện giống Tĩnh Từ cung y như đúc, có thể thấy được ý tốt của người bày trí, rất cẩn thận săn sóc.“Cô nương mới tỉnh, sợ là một chốc không ngủ được, Thái Hậu nương nương mệt nhọc nên đi ngủ trước.” Từ ma ma nói, “Nương nương yên tâm, cô nương sẽ không làm ồn ngài .”Tri Y gật đầu phụ họa, vươn tay ôm lấy Thái Hậu, “A Ma, ngủ.”Quả thật Thái Hậu có chút mệt mỏi, nghe vậy mỉm cười, “Được, Hàm Hàm đợi lát nữa ngủ nhưng đừng ham chơi mà ngủ trễ.”“Y “Nói xong Thái Hậu nằm xuống, Nguyên ma ma để lại một ngọn nến, tắt hết đèn, quay đầu xem cửa sổ trong điện, Lâm ma ma đang đi, thì thầm nói: “Chủ tử còn nói Hoàng Thượng, ngươi chú ý tới không? Cô nương ở đây, chủ tử cười nhiều hơn rất nhiều.”Nguyên ma ma hiểu ý mỉm cười, “Trước kia chủ tử vẫn muốn một tiểu công chúa, giờ lớn tuổi lại càng muốn một cô cháu gái.
Nhưng Hoàng Thượng một chốc lại không thể thành thân, chủ tử đã đem cô nương đối xử như cháu gái rồi.”Lâm ma ma gật đầu, nhìn về phía tiểu cô nương đang chơi cung nhỏ cùng mèo con trên tiểu tháp, tâm sinh nhu ý.Một đêm yên tĩnh và bình lặng trôi qua, ngày thứ hai khi mặt trời mới lên, Thái Hậu và Tri Y tỉnh cùng lúc, một lớn một nhỏ khó có được nghỉ ngơi cùng nhau.Đầu mùa xuân, thời tiết ấm lên, Thái Hậu dẫn Tri Y đi lại trong vườn ở Kính Hòa cung, đi được ước trừng nửa khắc, tiểu công công của Thần Quang Điện vội vàng tới xin lỗi, “Thái Hậu nương nương, Hoàng Thượng nói hôm nay có việc, chỉ sợ muộn một chút mới có thể đến thỉnh an ngài.”Lúc này đúng là canh giờ vào triều, Thái Hậu nghi hoặc, “Phát sinh chuyện gì?”“Ở phía nam Vu thành phát sinh địa chấn*, Hoàng Thượng muốn cấp ngân lượng cứu trợ, đang cùng chư vị đại nhân thương nghị.
Tín Vương trực tiếp đứng ra nói muốn đem châu báu cùng lợi nhuận một năm của các tửu lâu đem quyên góp, còn nói móc mấy vị đại nhân, nói bọn họ nếu quyên ít hơn mình đó là ‘Xưng lương mà thoán, sổ lạp nãi xuy’* ” Tiểu công công dở khóc dở cười, “Mấy vị đại nhân kia giận, tranh luận rồi cãi nhau với Tín Vương, Tín Vương trực tiếp cãi cọ cùng bọn họ, Hoàng Thượng tức giận trách cứ Tín Vương, giờ trong triều đang rất loạn.”Thái Hậu vừa nghe bật cười, trong lòng biết ngay hai huynh đệ lại đào hố cho các đại thần nhảy vào.Loại chuyện này cũng không phải mới phát sinh lần đầu tiên, dù sao Tín Vương làm việc hoang đường không kềm chế được, đừng nói cãi cọ với triều thần, kể cả có là đánh nhau đi chăng nữa cũng không có gì ngạc nhiên.Có Tín Vương mở đầu trò khôi hài, về sau Tuyên Đế muốn làm cái gì cũng không có vấn đề.*bất diệc nhạc hồ: vui quên trời đất.*địa chấn: động đất.*’Xưng lương mà thoán, sổ lạp nãi xuy’*: ý là làm việc cho vua vì bổng lộc, nhưng khi có việc cần thì lại không chịu bỏ ra.