Chương 12: Vụ án tại bệnh viện
Bị ốm nằm bẹp ở nhà suốt ba ngày liền là một việc khiến con người ta cảm thấy vô cùng khó chịu. Sáng sớm, Đường Ngọc Nga vừa lau nước mũi vừa bước vào bệnh viện trường Đại học J. Bệnh viện này cũng khá tốt, điều then chốt nhất là, chi phí không cao.
Chỉ có điều, thái độ của bác sĩ không hề tốt đẹp giống như lời hứa được ghi trên phòng tiếp đón bệnh nhân của bệnh viện, Bác sĩ họ Tào hỏi qua loa mấy câu, liền kê luôn mấy loại thuốc, bảo Đường Ngọc Nga đến phòng cấp thuốc gặp y tá để truyền thuốc.
Cung cách làm việc của cô y tá trẻ nhanh nhẹn, mau lẹ, cũng rất đau. Đường Ngọc Nga vừa một tay giơ cao lọ thuốc truyền, vừa bĩu môi tìm phòng theo dõi. Mới đi được mấy mét đã thấy tay tê lại. Đang lúc khó khăn, một bác sĩ nam mặc áo blu trắng, đeo khẩu trang bước đến, một tay đón lấy lọ thuốc truyền từ tay Đường Ngọc Nga, một tay đỡ cô: “Chị à, đi hướng này!” Giọng nói đôn hậu, ấm áp, rất dễ chịu.
Bác sĩ nam dẫn Đường Ngọc Nga tiến vào phòng theo dõi số 2, bên trong vắng vẻ không có lấy một bóng người. Bác sĩ nam giúp cô treo lọ thuốc truyền lên giá, còn lấy một tấm nệm từ vị trí khác nhét xuống dưới lưng cô.
“Cám ơn cậu nhé”.
Bác sĩ nam xua xua tay, có thể nhận thấy nụ cười qua ánh mắt phía sau cặp kính. Anh ta sắp xếp cho Đường Ngọc Nga xong xuôi, liền kéo cửa bước ra ngoài.
Lần sau quay lại, bác sĩ nam đã cầm một cốc nước mát lạnh, đặt vào tay Đường Ngọc Nga.
“Chị uống nước đi, phòng này không có điều hòa, trời nóng quá, uống cho mát”.
“Cám ơn cậu quá, cậu tên là gì vậy, để tôi yêu cầu viện trưởng các cậu tuyên dương cậu”. Đường Ngọc Nga chưa bao giờ nhận được sự đãi ngộ tốt như thế này ở một bệnh viện, cảm giác hơi bất ngờ.
Bác sĩ nam vẫn cười, xua xua tay, quay người bước đi.
“Về nhà sẽ kể chuyện với ông xã, bác sĩ cũng có người tốt.” - Đường Ngọc Nga nghĩ thầm.
Cô uống một ngụm nước, mát lạnh đến tận trong ruột, dễ chịu quá, chỉ có điều, thấy thấp thoáng có mùi thuốc. Có lẽ nước ở trong bệnh viện cũng có thứ mùi này. Đường Ngọc Nga không nghĩ nhiều nữa, đã hơn 40 tuổi, mà còn được chàng trai trẻ ân cần chăm sóc, trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào.
Mười lăm phút sau, bác sĩ nam lặng lẽ đẩy cánh cửa phòng theo dõi. Đường Ngọc Nga đã dựa vào ghế ngủ say. Anh ta lấy chiếc cốc giấy đã uống cạn ra khỏi tay cô, nhét vào túi áo blu trắng, sau đó lấy từ trong một túi khác ra một ống kim tiêm, tiêm một thứ chất lỏng vào trong đường dây truyền thuốc, tiếp đó, lại nhét một cuốn sách vào trong túi áo vải của Đường Ngọc Nga. Sau khi làm xong hết việc này, anh ta lại giống như lúc đến, nhanh chóng và lặng lẽ rời khỏi phòng theo dõi.
Sau 9 giờ, bệnh nhân trong bệnh viện trường học dần đông lên. Trong phòng theo dõi số 2 cũng lục đục xuất hiện mấy người truyền thuốc, không có ai chú ý đến người phụ nữ trung niên vẫn ngồi ngủ say trên ghế. Cho đến tận khi một cô gái đi theo bạn trai đến truyền thuốc đẩy cậu bạn trai đang ôm bụng bên cạnh.
“Ôi, anh xem cô bên kia kìa, từ nãy đến giờ, cô ấy không động đậy chút nào”
“Chắc là ngủ say rồi”.
Cô gái đang chỉnh chỉnh cặp kính trên sống mũi, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đối diện, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
“Không phải, hình như….cô ấy…không hề thở.”
Cô gái bạo dạn đi lên trước, thận trọng gọi to: ”Cô ơi!”.
Không hề có phản ứng.
Cô gái do dự một lát, giơ ta ra đẩy nhẹ Đường Ngọc Nga, như thể đẩy vào khúc gỗ, cứng đơ.
Cô gái còn chưa kịp phản ứng, toàn thân Đường Ngọc Nga cứng đờ, ngã vật sang một bên .
***
Khi Thái Vĩ nhận được tập hồ sơ vụ án từ chi nhánh Sở công an đưa lên, giật nảy mình, sao lại là trường đại học J?
Ngày mùng 10 tháng 8 năm 2002, một bệnh nhân nữ đột ngột tử vong, sau khi truyền thuốc tại bệnh viện trường đại học J. Chi nhánh Sở sau khi nhận được tin, bước đầu điều tr.a theo hướng sự cố trách nhiệm trong chữa trị. Sau khi kiểm tra, đơn thuốc bác sĩ chủ trị kê và cả thuốc do cô y tá trẻ phối chế đều không có vấn đề. Kết quả kiểm tr.a xét nghiệm tử thi cho thấy, trong máu của Đường Ngọc Nga phát hiện ra thành phần thuốc an thần, nhưng nguyên nhân dẫn đến tử vong chính là trúng độc heroin gây ra chứng phù não và suy hô hấp. Kết quả này khiến cảnh sát vô cùng kinh ngạc, sau khi kiểm tr.a tỉ mỉ hiện trường, lấy được vật chứng, cuối cùng phát hiện ra một lỗ kim nhỏ ở trong ống dây truyền thuốc, nghi ngờ có người dùng kim tiêm dung dịch heroin vào trong đường dây truyền thuốc để đầu độc ch.ết nạn nhân. Chi nhánh Sở nhận định đây là vụ án rất hệ trọng, bèn đưa vụ án lên Sở công an thành phố.
Sau khi Sở lật lại điều tr.a vụ án, phát hiện ra một việc càng khiến mọi người nghi hoặc hơn. Khi sắp xếp những đồ đem theo bên mình của nạn nhân Đường Ngọc Nga, cảnh sát phát hiện ra một cuốn truyện tranh sex bằng nguyên bản tiếng Nhật. Nội dung đề cập đến tình yêu đồng tính, ngược đãi ȶìиɦ ɖu͙ƈ, hình ảnh vô cùng kinh tởm. Một người phụ nữ trung niên ngoài 40 tuổi, cho dù là có sở thích về những thứ này, cũng chỉ nên xem lén lút trong nhà, cũng không đến nỗi phải đem đến tận bệnh viện. Nếu cuốn sách này không phải của cô, vậy thì có thể là của ai chứ?
Thông qua việc điều tr.a phỏng vấn người nhà nạn nhân và những nhân viên có liên quan, bên cảnh sát được biết: nạn nhân Đường Ngọc Nga, 43 tuổi, nguyên là công chức một doanh nghiệp trong thành phố J, từ năm 1999 đến nay thất nghiệp ở nhà. Chồng của nạn nhân tên là Long Quảng Tài, là công nhân điện trong trạm hậu cần trường đại học J. Hai người sau khi kết hôn sinh được một cô con gái đang học cấp 3.
Đường Ngọc Nga tính tình thật thà an phận, là một người phụ nữ chăm chỉ, nhiệt tình, không hề nghe nói từng gieo thù chuốc oán với ai. Hơn nữa tác phong sống rất lành mạnh, dạy dỗ rất nghiêm khắc cô con gái rượu của mình, ngay cả trên ti vi đôi khi có cảnh ôm hôn lập tức chuyển sang kênh khác. Cảnh sát cũng từng nghi ngờ cuốn truyện tranh sex tiếng nhật đó là của chồng nạn nhân Long Quảng Tài nhưng Long Quảng Tài một mực phủ nhận, hơn nữa Long Quảng Tài chỉ học hết tiểu học, khó có thể đọc truyện tranh sex của Nhật, mặt khác trên đường phố bày bán đầy rẫy phim cấp ba, muốn xem băng đĩa loại này chẳng khó khăn gì, cần gì phải xem cuốn truyện tranh khó như sách trời này.
Trong quá trình điều tr.a phỏng vấn ở bệnh viện trường đại học J đã thu kết quả vô cùng quan trọng: Có một y tá trực ban lúc tan ca đã nhìn thấy Đường Ngọc Nga được một bác sĩ nam cao khoảng 1m75 dẫn đến phòng theo dõi số 2. Đáng tiếc là cô chỉ nhìn thấy sau lưng, mà cũng chỉ nhìn thoáng qua. Cảnh sát cho rằng người này rất khả nghi, bèn tiến hành cho tất cả các bác sĩ nam trong viện mặc áo blu trắng để cô y tá trực ban chỉ ra, qua điều tra, đều loại bỏ khả năng gây án. Cho nên, có thể bước đầu kết luận, người đàn ông đó là người ngoài bệnh viện. Vậy thì có lẽ chính người này đã đóng giả thành bác sĩ đưa Đường Ngọc Nga đến phòng theo dõi số 2, tìm cơ hội để cô uống thuốc an thần, đồng thời tiêm vào đường dây truyền dịch một lượng heroin đủ để giết người.
Những điểm nghi vấn được quy tụ lại trên hai vấn đề. Thứ nhất tại sao lại phải dùng thứ thuốc heroin đắt tiền làm công cụ giết người? Những độc dược giá rẻ có rất nhiều mà. Thứ hai, cuốn truyện tranh sex từ đâu mà có? Nó có ý nghĩa gì?
Thái Vĩ thấp thoáng thấy cuốn truyện tranh sex là một điểm mấu chốt. Sau khi suy nghĩ đắn đo, anh bèn lái xe đến trường đại học J.
Cuộc gặp gỡ lần này vẫn diễn ra tại sân bóng rổ, nhưng khác với lần trước lúc này Phương Mộc đang hăng say thi đấu 3 chọi 3 thì bị Thái Vĩ kéo ra. Có thể nhận thấy cậu có vẻ không ưng ý lắm. Thái Vĩ không đem theo tập tài liệu, chỉ nói bằng miệng giới thiệu sơ qua tình hình vụ án một lượt. Phương Mộc luôn cúi đầu lau mồ hôi, mặc dù mặt kéo dài thượt, nhưng có thể nhận ra cậu rất chăm chú lắng nghe. Nói xong, Thái Vĩ hỏi thẳng Phương Mộc: “Cậu thấy thế nào?”.
Phương Mộc không trả lời ngay, chỉ nhíu mày ngẩn người nhìn phía xa. Một lúc lâu sau, có vẻ như đã hạ quyết tâm, mở miệng nói: “Việc này thì có liên quan gì đến tôi?”.
“Gì cơ?” Thái Vĩ ngẩn người, bỗng chốc không biết nói gì.
“Cảnh sát Thái, tôi chỉ là một người bình thường, không phải là cảnh sát, những chuyện đó khiến tôi rất phiền lòng, tôi nghĩ, tôi không giúp được anh đâu”. Phương Mộc cúi đầu, nói khẽ.
Thái Vĩ nhìn chằm chằm Phương Mộc thật lâu mới lên tiếng: “Cậu không phải ghi hận với tôi vì cái việc đó chứ?”
“Không có.” Phương Mộc ngẩng đầu. “Chỉ là tôi cảm thấy rất mệt mỏi, tôi chỉ muốn làm một sinh viên bình thường.”
Thái Vĩ há miệng, nhưng vẫn không nói gì, ngồi ủ rũ một lúc, vỗ vỗ vai Phương Mộc, cười miễn cưỡng: “Tôi hiểu, dù sao cậu vẫn còn nhỏ, không nên suốt ngày làm bạn với loại sự việc này.” Anh thở dài, nhún nhún vai. “Thật là kỳ lạ, tôi chưa bao giờ cảm thấy cậu là sinh viên, ngược lại, luôn cảm thấy cậu là chiến hữu của tôi, khà khà…” Anh vỗ vai Phương Mộc: “bảo trọng nhé”. Nói xong bèn đứng dậy định đi.
“Tôi cảm thấy….” Phương Mộc đột nhiên mở miệng nói .
“Cái gì?” Thái Vĩ lập tức ngồi xuống, chăm chú nhìn Phương Mộc.
“Cuốn truyện tranh sex đó có thể mang hàm nghĩa sỉ nhục nạn nhân.” Phương Mộc cúi đầu khẽ nói: “Đặc biệt, nạn nhân là người phụ nữ thật thà an phận, đặt thứ đồ ɖâʍ đãng cạnh xác nạn nhân, chắc là muốn làm nhục cô ấy.”
“Vậy thì động cơ là gì? Sao lại phải làm nhục cô ấy như vậy?”
“Không biết, nhưng tôi cảm thấy có lẽ là liên quan đến ȶìиɦ ɖu͙ƈ.”
“Ý cậu là giết người…vì tình?”
“Chỉ cảm thấy có thể có khả năng này, còn về heroin, tôi không nghĩ ra được tại sao hung thủ lại phải dùng thứ này để giết người. Dùng loại công cụ đặc biệt này để giết người, có lẽ hung thủ đã chuẩn bị kỹ càng, hơn nữa, có lẽ có liên quan đến nhu cầu đặc biệt nào đó của hung thủ, còn về loại nhu cầu gì, tôi cũng không nghĩ ra.”
Thái Vĩ trầm ngâm gật đầu, “Chỉ có thế thôi?”
“Chỉ có thế.” Phương Mộc lại vội vàng bổ sung thêm một câu, “Đây chỉ là ý kiến của cá nhân tôi, chỉ để tham khảo, ngoài ra,” mặt cậu trầm xuống “Không cần đi điều tr.a quá khứ của tôi, cũng không cần thuyết phục tôi làm cảnh sát, tôi sẽ không làm đâu .”
Nói xong, không chờ Thái Vĩ nói, bèn quay người bước đi.
***
Cảnh sát lại tiến hành điều tr.a nạn nhân và chồng nạn nhân, trọng điểm về mối quan hệ nam nữ. Kết quả phát hiện mối quan hệ xã hội của nạn nhân rất đơn giản, gần như không thân quen với người khác giới, hơn nữa, người thân và đồng nghiệp nạn nhân cũng nói, nạn nhân lúc sinh thời vô cùng căm ghét mối quan hệ nam nữ không chính đáng. Thế nhưng khi điều tr.a chồng nạn nhân Long Quảng Tài lại có một phát hiện lớn. Có người phản ánh Long Quảng Tài có mối quan hệ mờ ám với một nữ công nhân vệ sinh hơn 30 tuổi ở trạm hậu cần. Cảnh sát tập trung điều tr.a thăm dò mối quan hệ này, kết quả lại khiến cảnh sát vô cùng thất vọng. Người nữ công nhân đó đúng là có mối quan hệ mờ ám với Long Quảng Tài, lúc đó cô vừa mới ly dị, trong lúc cô đơn bèn qua lại với Long Quảng Tài. Nhưng ba tháng trước, cô ta đã tái hôn, chồng cô ta là một ông chủ nhỏ kinh doanh đồ thực phẩm, cuộc sống cũng khá ổn, thực sự không cần phải giết Đường Ngọc Nga để thay thế vị trí.
Việc phá án lại rơi vào cục diện bế tắc.
Bữa trưa hôm nay, Đỗ Ninh phá lệ không đi cùng Trần Giao mà lại kéo Phương Mộc ngồi ăn ở một nơi bắt mắt trong nhà ăn.
“Sao thế, cậu và Trần Giao cãi nhau à?” Phương Mộc vừa múc canh bí vào bát vừa tò mò hỏi.
“Không có, không có.” Đỗ Ninh rõ ràng không có tâm sự trò chuyện cùng Phương Mộc, vừa và cơm vào miệng vừa vươn cổ nhìn xung quanh. Một lát sau cậu vẫy tay với một người trong đoàn người mua cơm. Trần Giao cũng cười tít mắt, vẫy vẫy tay.
Ba người ngồi cạnh nhau, tất có một người làm kỳ đà cản mũi. Phương Mộc hơi giận dỗi, bê khay đựng bữa trưa lên: “Các cậu ăn đi, mình ra đằng kia ngồi.”
“Ôi, cậu đừng đi”. Đỗ Ninh lấy tay ấn Phương Mộc ngồi yên xuống ghế. ”Cô ấy không đến, chúng ta cùng ăn.”
Trần Giao và một cô gái bê khay đồ ăn đi đến chiếc bàn bên cạnh ngồi xuống, nháy nháy mắt với Đỗ Ninh, bắt đầu ăn cơm. Đỗ Ninh rất lơ là việc ăn cơm, liên tục đưa mắt qua lại với Trần Giao, có lúc còn ra hiệu hành động bằng tay. Một lúc sau cậu ta cười hí hí nói với Phương Mộc: “Ôi, thế nào?”.
“Cái gì thế nào?” Phương Mộc không hiểu gì cả.
“Cô gái đó, cái cô ngồi bên cạnh Trần Giao ấy” Đỗ Ninh chu chu miệng.
Phương Mộc quay đầu nhìn lướt qua: “Cũng được”.
Cô gái đó cũng đang nhìn về hướng này, gặp phải ánh mắt Phương Mộc, vội vàng né tránh.
“Nhìn khuôn mặt cười ɖâʍ đãng của cậu kìa, có mặt Trần Giao mà cũng dám thế à?” Phương Mộc trừng mắt với Đỗ Ninh, “lát nữa bị cô ấy xử lý thì đừng có khóc đấy”.
“Xì nói linh tinh gì thế? Mình hỏi cậu là cậu có cảm giác gì với cô gái ấy?”
“Mình á?” Phương Mộc hiểu luôn, Trần Giao từng nói sẽ giới thiệu bạn gái cho cậu thì ra làm thật .
Trần Giao lấy tay ra hiệu đến đây. Đỗ Ninh hiểu ý, đứng dậy nói: “Nào, ta đi đến ăn cùng.”
“Đừng đùa nữa.” Mặt Phương Mộc bỗng đỏ lựng.
Cô gái ở đằng kia lại rất phóng khoáng, bê khay đồ ăn lên, để trống ra hai chỗ ngồi đối diện .
“Cậu không đến nỗi không có chút gan này chứ?”. Thấy Phương Mộc ngồi im, Đỗ Ninh khích nhỏ.
Phương Mộc ngần ngại giây lát, hạ quyết tâm, đứng dậy.
“Đây là bạn cùng lớp của anh, ở cùng phòng với anh. Đây là bạn của Giao Giao tên Đường Lâm Nguyệt.”
“Chào anh, thần thám.” Giọng của Đường Lâm Nguyệt hơi khàn, rất hấp dẫn .
Nghe thấy hai chữ “thần thám”, Phương Mộc càng không biết phải làm gì, không ngẩng đầu lên, chỉ “ừ” một tiếng, coi như đã chào, sau đó lặng lẽ cúi đầu xuống ăn cơm.
Cả bàn ăn yên ắng, mấy giây sau Phương Mộc cảm thấy Đỗ Ninh giẫm mạnh vào chân cậu một cái.
“Làm gì thế?” Phương Mộc ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy bàn tay Đường Lâm Nguyệt đang giơ ra giữa khoảng không, nét mặt sượng sùng. Phương Mộc vội vàng giơ tay ra, lại quên mất tay mình đang cầm thìa, kết quả là làm cho tay Đường Lâm Nguyệt dính đầy canh.
“Xin lỗi” Phương Mộc vội lục tìm trong túi áo giấy ăn, khó khăn lắm mới lôi ra được một gói, Đường Lâm Nguyệt đã lấy giấy ăn từ trong túi xách ra lau sạch tay rồi.
Lần này đến lượt Phương Mộc sượng sùng, ngẩn người ngồi mấy giây, rồi im lặng luôn, kéo khay thức ăn lại gần, ăn ngấu nghiến.
Suốt cả thời gian ăn trưa, Đỗ Ninh và Trần Giao cố gắng tìm mọi đề tài để làm sôi nổi bầu không khí, còn hai nhân vật chính thì đều cúi đầu lặng lẽ ăn cơm. Phương Mộc ăn xong trước, rất muốn đứng dậy đi ngay, nhưng không muốn bất lịch sự, bèn lấy một điếu thuốc ra từ từ hút. Đường Lâm Nguyệt vẫn luôn nhỏ nhẹ ăn cơm, khói thuốc bay tới, thoáng nhíu mày, lấy tay nhẹ nhàng phẩy đi. Phương Mộc không hề có ý định dập điếu thuốc, nhân lúc cô không ngẩng đầu, nhìn ngắm Đường Lâm Nguyệt thật kỹ.
Cao khoảng 1m65, tóc dài để buông sau lưng, mấy lọn tóc nhuộm vàng xõa xuống cạnh mặt, làn da trắng, lông mày được tỉa kỹ càng, chuốt mascara, son môi không phải là loại rẻ tiền, tai đeo hoa đính kim cương, cùng với dây chuyền tạo thành một bộ hoàn mỹ. Mặc một chiếc áo dây màu vàng lông ngỗng, trên vai có vết mặc áo tắm. Xem ra làn da rất mịn, chắc không phải sinh sống ở vùng ven biển, có lẽ vừa mới đi nghỉ mát ở biển về. Quần sooc trắng, đôi chân dài, đi dép xăng đan nhiều màu, móng chân được bôi một lớp sơn màu tím nhạt .
Đây là một cô gái có hoàn cảnh gia đình khá giả , từ thái độ, cử chỉ của cô có thể đoán được cha mẹ cô nếu không phải là phần tử trí thức cao cấp, thì là nhân viên trong Chính Phủ. Đường Lâm Nguyệt cũng cảm nhận được Phương Mộc đang quan sát mình, mặt hơi đỏ. Ăn xong, cô lấy một tờ giấy ăn, nhẹ nhàng chấm khóe miệng, đứng dậy lịch sự cáo từ.
“Em có chút việc, em đi trước nhé” Nói xong, gật đầu chào từng người, rồi cầm khay đồ ăn lên nhẹ nhàng bước đi.
Thấy cô đã đi xa,Trần Giao thất vọng chu môi: “Phương Mộc, anh sao lại thế chứ?”
Phương Mộc ngậm điếu thuốc, nheo mắt nhìn trần nhà, không thèm chú ý đến Trần Giao.
“Tên nhóc này!” Lúc nghỉ trưa, Đỗ Ninh nói mãi với vẻ đầy luyến tiếc. “Người ta xinh thế, hoàn cảnh gia đình cũng tốt, bố cô ấy là Bộ trưởng Bộ công thương thành phố. Có rất nhiều người đeo đuổi cô ấy, Trần Giao đã mất bao công sức thuyết phục, cô ấy mới đồng ý đến trò chuyện với cậu .”
“Cậu thích thì cậu đi mà theo đuổi. Tớ không có hứng thú.” Phương Mộc cởi quần dài chỉ còn quần đùi, kéo chăn đắp lên người. “Nói với Trần Giao, tớ cám ơn cô ấy, nhưng đừng mất công vì tớ nữa.”
“Hừ, làm ơn mắc oán” Đỗ Ninh cũng chuẩn bị ngủ trưa, sau khi cởi quần áo, ngẩn người: “khà khà, chân dài thật.” Cậu chép chép miệng đầy ẩn ý
“Đồ tiện nhân.” Chửi xong, Phương Mộc không nhịn nổi, bật cười.
Tiếng thở mũi đều đều của Đỗ Ninh nhanh chóng vang khắp phòng, còn Phương Mộc thì trở mình mãi không ngủ được. Bạn gái?
Hừ, sao mình lại giống AQ vậy.
Suốt một thời gian dài, cho dù Phương Mộc đi lại một mình trong học viện, cũng rất ít giao lưu với người khác, nhưng cũng có thể cảm nhận thấy ánh mắt khác lạ của vài cô gái khi nhìn mình. Chỉ là mình đã quen né tránh tất cả mọi người, cho nên những ánh mắt đó dần hướng về những chàng trai vui vẻ nhiệt tình khác.
Trần Hy.
Cái tên này đột nhiên khiến tâm trạng Phương Mộc ủ dột. Cậu xoay người, để mặt mình dính sát vào mép giường lành lạnh. Đừng nói đến ôm hôn, nắm tay, ngay cả ba chữ đơn giản nhất cũng không kịp nói ra với Trần Hy. Có một số việc, đã để mất đi, là một đời. Có một số người, nếu mất đi, không bao giờ còn nữa.
Chí Tôn Bảo (1) khi đối diện với thanh kiếm kề sát cổ họng đã nói một lời nói dối kinh điển: ”Nếu như ông trời có thể cho tôi thêm một cơ hội, tôi sẽ nói với cô ấy, tôi yêu cô ấy, nếu nhất định phải kèm thêm kỳ hạn, tôi hy vọng là một vạn năm”.
Nếu như ông trời có thể cho tôi một cơ hội, tôi lại hy vọng tất cả mọi việc chưa từng xảy ra, thậm chí cả việc quen biết Trần Hy.
Đừng nghĩ nữa, Phương Mộc chớp chớp đôi mắt ươn ướt của mình, đã chọn lựa tạm biệt quá khứ, thì phải chọn lựa quên hết mọi thứ.
Trong mơ màng, Phương Mộc lại nhớ đến Đặng Lâm Nguyệt, buổi trưa rõ ràng ngắm nghía cô kỹ thế, mà giờ đây lại chẳng thể nhớ nổi dáng vẻ của cô.
Chỉ nhớ được nhãn hiệu giấy ăn cô dùng là “Tâm liền tâm”, trên túi giấy có tranh vẽ của Kỷ Mễ (2).
Chú thích:
1. Nhân vật trong phim hài “Tân tây du ký”, do Châu Tinh Trì đóng.
2. Tác giả truyện tranh nổi tiếng của Đài Loan.