Chương 86: Chúng ta có thể ở chung thật tốt, cô không thấy sao
Trái tim Ôn Đề Nhi run lên, vội la: “Không phải anh giấu camera trong phòng tôi đấy chứ?”
Kiều Thừa Huân nhếch môi cười lạnh, nâng tay trái lên, ngón trỏ búng trán cô một cái, nhắc nhở: “Uổng cho cô thông minh như vậy, nhìn không ra Khinh Khinh là người của ông nội sao?”
Mẹ kiếp!
Ôn Đề Nhi chửi thầm trong lòng, không nghĩ tới Khinh Khinh là mật thám ông nội phái đến, thiệt thòi cho cô còn cảm thấy Khinh Khinh là người giúp việc tốt, tin tưởng giữa người với người đâu rồi?
Đợi đã, sao đề tài bị anh kéo đi rồi?
Hơn nữa đề tài làʍ ȶìиɦ có thể nói tùy tiện như vậy sao?
Biến mất, cô muốn đoạn này biến mất!
“Tôi mặc kệ, dù sao tôi muốn ly hôn!”
“Không cần cô nhi viện Xuân Nha nữa rồi?”
“…”
Ôn Đề Nhi oán hận cắn chặt răng, cô nhi viện Xuân Nha là cá gai trong lòng cô, chỉ cần nhắc đến năm chữ này, cô sẽ đau đớn không dám phản kháng.
Đúng vậy, cô sợ rồi.
Loại động vật máu lạnh không có tình cảm như Kiều Thừa Huân, vì diễn một vở kịch cho ông nội xem, sao có thể thực hiện giao ước giữa hai bọn họ, sao có thể để ý đến vận mệnh của cô.
Hô hô… Uổng cho cô thông minh một đời, kết quả còn không phải bị người ta đè chặt sao.
Trứng thối!
Càng nghĩ càng không cam lòng, không tự chủ được kéo bàn tay to của anh, cắn mạnh xuống.
Kiều Thừa Huân nhăn mày lại, lại không biết vì sao, anh lại không rút tay về.
Chỉ cần cô cam tâm tình nguyện ở lại, để cô cắn một cái cũng không sao, nghe theo cô đi.
Một lúc lâu sau, anh mở miệng: “Cắn đủ chưa?”
Đáp án của cô gái là dùng lực mạnh hơn.
Kiều Thừa Huân nhíu mày, rõ ràng đáy lòng có chút kháng cự, thân thể lại không phản cảm với cái cắn này của cô.
Thoáng rũ mắt xuống, đôi mắt thâm thúy vô tình nhìn thấy dấu vết loang lổ trên cổ cô.
Trái tim run lên không có lý do.
Buổi tối ngày hôm qua, anh lần lượt giở trò lưu manh trên người cô, rõ ràng nghe thấy được cô cầu xin, thân thể không chịu khống chế, muốn cô một lần lại một lần…
Cùng lúc làm cô mệt rã rời, anh cũng đến gần với sụp đổ…
Nghĩ đến đây, kìm lòng không nổi cúi mặt xuống, nhẹ nhàng hôn lên ấn đường của cô.
Thân thể mềm mại của Ôn Đề Nhi chấn động, đột nhiên buông miệng ra.
Giơ tay lên lau nơi bị anh hôn, ngẩng đầu trừng anh, “Không cho phép hôn tôi!”
Kiều Thừa Huân lạnh nhạt gật đầu, “Được.”
Ôn Đề Nhi nhìn thấy bộ dạng không chút để ý của anh, tức giận nói, “Ở lại với loại lưu manh như anh một giây đồng hồ đều khó chịu, tôi đi đây, tạm biệt!”
Nói xong xoay người rời đi.
Kiều Thừa Huân cũng đi theo vài bước, cánh tay dài vươn ra, ôm cô vào trong lòng, một bàn tay to ôm lấy vai cô, một cánh tay bóp chặt eo nhỏ của cô.
Toàn thân Ôn Đề Nhi cứng ngắc, vùng vẫy nói: “Anh làm gì thế, buông tay!”
Kiều Thừa Huân chậm rãi cúi mặt xuống, hơi thở cực nóng phả vào cổ cô, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Chúng ta có thể ở chung thật tốt, cô không thấy sao?”
“Không thấy!” Ôn Đề Nhi dùng lực bẻ tay anh, trong lúc vô tình, thấy được dấu răng dính đầy máu bên tay trái.
Trái tim không hiểu sao lại đau đớn, có cảm giác như bị kim đâm.
Vừa rồi lúc cắn anh, anh không rên một tiếng, cô còn tưởng rằng mình cắn không đau.
Thực ra, cô cắn anh chảy máu, sao có thể không đau được chứ?
“Nếu như cô ngoan ngoãn nghe lời, năm năm này sẽ trôi qua rất nhanh.” Kiều Thừa Huân nói xong, nhẹ nhàng buông tay ra.
Cô gái lập tức thoát khỏi móng vuốt của anh, xoay người trừng anh, “Nếu như anh không nghe lời tôi thì làm sao bây giờ?”
“Tối hôm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”
“Tôi không tin anh đâu, anh là tên vô lại!”
Ôn Đề Nhi tức giận mắng xong, tay nhỏ đột nhiên kéo tay anh bị cô cắn, cầm lên đánh giá dấu răng có máu.
Tuy máu chảy ra không nhiều lắm, nhưng nhìn thấy mà đau lòng.