Chương 112: Múa thoát y*?
*Là kiểu múa gợi cảm, vừa múa vừa cởi quần áo
Cho dù thường ngày Kiều Thừa Huân bình tĩnh và lý trí thế nào thì sau khi nhìn thấy vật này, gương mặt đẹp trai cũng hoàn toàn biến thành màu đen, cơ thể vì quá tức giận mà không ngừng run nhẹ.
Người phụ nữ đáng ch.ết, thì ra cô muốn đùa giỡn anh!
Cậu nhân viên giao hàng hổn hển đi tới, mang hình người được bọc đi đến trước mặt Kiều Thừa Huân, thuận tiện đưa cho anh một cây bút, "Anh Kiều, phiền anh ký nhận."
"Từ chối ký nhận." Giọng nói lạnh như băng, mang theo tức giận khiến người ta sợ hãi.
Cậu nhân viên giao hàng sợ tới mức toàn thân run rẩy, mặt lộ vẻ khó xử, "Anh Kiều, trong điện thoại cô Ôn có nói, nếu như anh không ký nhận thì mời anh gọi điện báo cho cô Ôn một tiếng."
Kiều Thừa Huân đen mặt, bàn tay dùng sức nắm chặt điện thoại gọi cho Ôn Đề Nhi một cuộc.
Nửa ngày sau, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lười biếng của Ôn Đề Nhi, nghe ra còn giống như chưa tỉnh ngủ, "Alo? Xin chào, hiện tại tôi không phục vụ, mời chờ."
"Ôn Đề Nhi!"
Tiếng gầm như sấm bên tai khiến thiếu nữ bên kia đầu dây cũng phải tỉnh ngủ.
"Ha ha ha..." Ôn Đề Nhi cười rộ lên, "Chồng à, buổi sáng tốt lành."
Đôi con ngươi của Kiều Thừa Huân co rút lại, trong lồng ngực chỉ toàn là lửa giận, "Cô chơi tôi?"
Thiếu nữ cười như một đóa hoa trắng nhỏ, "Chồng à, anh phải biết rõ chứ...? Em có 10 lá gan cũng không dám chơi anh, nhưng 90 cái lá còn lại thì lại dám."
"Ôn Đề Nhi!" Giọng nói nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé nát cái miệng của thiếu nữ.
"Hừ, anh lại không ở nhà, cứ việc quát đi, dù sao anh cũng không thể làm gì tôi."
"Đêm nay về nhà xem tôi xử cô thế nào!"
"Đợi một chút!" Thiếu nữ cắt ngang lời anh nói, "Chồng à, em cảm thấy trong nhà chúng ta quá vắng vẻ lạnh lẽo cho nên mua cho anh một người bạn gái, anh nhất định phải ký nhận đấy, chỉ cần anh ký, đêm nay em liền múa thoát y cho anh xem."
"Múa thoát y?" Trong đôi mắt của Kiều Thừa Huân thoáng xẹt qua một tia tà mị, môi mỏng giương lên thành nụ cười ta mị, "Biết lừa tôi sẽ có kết cục gì không?"
"Không có kết cục mà, hai lần trước không đều có, khụ khụ." Thiếu nữ ý thức được chính mình đã nói sai, lập tức ngậm miệng.
Kiều Thừa Huân mân mê bờ môi, được cô nhắc nhở, anh mới nhớ, hai lần trước cô lừa gạt anh, mà anh quả thực không làm gì cô.
"Ôn Đề Nhi, tự tắm rửa bản thân cho sạch, chờ tôi về, cô cởi quần áo múa cho tôi xem."
"Hử?" Thiếu nữ vui vẻ nở nụ cười, "Nói như vậy là anh đồng ý ký phải không?"
"Ừ." Kiều Thừa Huân gật đầu.
"Moaz~ chồng à, em yêu anh, thật sự, thật sự yêu anh......"
Nghe giọng nói thiếu nữ nghịch ngợm vui đùa, Kiều Thừa Huân giống như thấy cô đang làm một ký hiệu hình trái tim cùng với... Một tiếng thơm ngọt ngào với anh.
Nếu là hôn thật, anh thật sự muốn hung hăng cắn nát môi cô.
Cúp điện thoại, Kiều Thừa Huân lấy bút từ trong ống đựng bút ra, ký xuống hóa đơn 3 chữ - Ôn Đề Nhi.
Cậu nhân viên chuyển phát nhanh cảm động đến rơi nước mắt, xé hóa đơn xong liền rời đi.
Một lúc sau, Vương Hữu Vỹ tiến vào, ánh mắt kỳ quặc nhìn hình người được gói đặt tại góc tường
"Ông chủ..."
"Tặng cho cậu."
"..."
Vương Hữu Vỹ muốn khóc, bề ngoài ông chủ nói là đưa cho anh ta, trên thực tế là muốn anh ta xử lý MM thổi khí này.
Phải, người có mắt liền nhìn ra thứ đồ chơi này chính là MM thổi khí.
Không thể nghi ngờ gì ông chủ đã bị bà chủ nhà mình chơi một vố, ít nhất thì anh ta nhìn ra được.
Kiều Thừa Huân lạnh lùng cầm lấy một phần văn kiện, rất nhanh vùi đầu vào làm việc, thật lâu sau mới phun ra một câu: "Lấy đi."
"Vâng!" Vương Hữu Vỹ buồn rười rượi, ôm hình người đã được gói lại đi ra ngoài.
Thứ đồ chơi to lớn bắt mắt thế này rất nhanh liền hấp dẫn ánh mắt của mấy chục con người trong văn phòng.
Trong lòng Vương Hữu Vỹ: Thứ này không phải của tôi, không phải của tôi, không phải của tôi!