Chương 42: Nếu cậu chấp nhận ở dưới, tôi có thể suy xét
Không khí bên trong xe liền đọng lại như vậy, tất cả vừa động lập tức bất động.
Phó Cửu có thể cảm nhận rõ ràng bốn phía đang biến hóa, đặc biệt là hơi thở băng hàn phát ra từ bên trái cô...
“Anh ấy đã biết.” Phó Cửu bất đắc dĩ nói xong câu đó liền ngắt điện thoại, ánh mắt tà nịnh nhìn Tần Mạc: “Nếu tôi nói đây chỉ là hiểu lầm, anh có tin không?”
Tần Mạc nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng: “Cậu nói xem?”
“Chuyện này thật sự là hiểu lầm.” Phó Cửu vì muốn thêm lực thuyết phục, cố gắng nhấn mạnh: “Anh khó ngủ như vậy.”
Tần Mạc cười, môi mỏng lạnh lẽo, giọng nói như chứa ma lực: “Rất xin lỗi về chuyện đó. Nếu như không đẩy ngã được, có phải tôi nên nằm yên mặc cậu muốn làm gì thì làm hay không?”
“Nếu anh nguyện ý cũng có thể như vậy.” Ngữ khí của Phó Cửu như đang suy xét có nên đồng ý hay không.
Lời này rơi xuống.
Dưới chân Mập Mạp đạp mạnh, tốc độ nhanh chóng tăng lên.
COCO đang có ý đồ làm chính mình thành không khí.
Đột nhiên Tần Mạc vươn tay qua nắm lấy khuôn mặt làm anh hận đến ngứa răng, ngữ điệu nặng nề: “Phó Cửu!”
“Hửm?” Phó Cửu ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp như con mèo nhỏ anh nuôi trong nhà.
Đặc biệt là đầu tóc màu bạc kia như đám lông xù xù khiến cho Tần Mạc sinh ra ảo giác.
“Nếu cậu còn muốn ăn cơm thì ít nói chuyện lại.” Tần Mạc buông lỏng mặt cô, lòng bàn tay vẫn còn cảm xúc bóng loáng vừa rồi, làm cho đôi mắt hắn không chút tự nhiên nhìn ra bên ngoài cửa kính, trong giọng nói không còn một chút độ ấm.
Tần Mạc tự nhủ với chính mình rằng nếu Hắc Đào Z vẫn không biết nặng nhẹ, anh sẽ không khách khí mà ném tiểu tử thích để tóc rối này ra ngoài cửa xe...
Địa điểm ăn cơm là một khách sạn cao cấp, nơi sang quý nhất Giang Thành, ánh đèn lộng lẫy, trang hoàng đẹp đẽ quý giá.
Trên trần nhà treo hơn một nghìn ly rượu vang chân dài, tất cả phục vụ đều mặc áo trắng quần đen, lễ nghi vô cùng chu đáo.
Nhìn thấy xe Tần Mạc đi vào, lập tức có người tiến lên đón khách.
Chỉ là người nọ không phải là một người phục vụ, mà là giám đốc của khách sạn.
“Tổng giám đốc Tần, nhà ấm trồng hoa trên tầng cao nhất mà ngài muốn đã được người quét tước sạch sẽ, tôm hùm Úc Châu hôm nay đều mới nhập về, còn có sò Bắc Cực...”
Tần Mạc nghe giám đốc kia giới thiệu xong, đầu tiên là ừ một tiếng, sau đó nói: “Anh hỏi xem cậu ta muốn ăn cái gì.”
Giám đốc ngừng lại, chần chờ đặt ánh mắt trên người Phó Cửu.
Chuyện này không xem không quan trọng, vừa thấy trái tim của hắn thiếu chút nữa nhảy ra!
Này! Này không phải là tên phá gia chi tử nhà họ Phó sao?!
Mỗi lần tới khách sạn của bọn họ đều luôn khoe một đống đồ vật quý báu, gọi bọn họ đưa tới một bình rượu.
Trên thực tế, trong túi tiền cũng không có nhiều đến như vậy.
Căn bản là một tên nhà giàu mới nổi đến cả người thân cũng chịu không nhận.
Tại sao tổng giám đốc lại ở cùng hắn?!
Còn dò hỏi ý kiến đối phương muốn ăn cái gì?!
Phó Cửu vừa thấy sắc mặt của giám đốc kia liền biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Dù sao đối với nơi này cô cũng không thấy xa lạ, trước kia cô cũng đã tới đây ăn cơm.
Nói vậy giám đốc này có ấn tượng rất sâu đối với cô cũng nhờ hai chị em kia phân phối, biến cô thành vị khách không được chào đón nhất.
“Lấy tôm hùm đi.” Phó Cửu câu môi cười một chút, hai mắt sạch sẽ tản ra nhàn nhạt ánh sáng mỏng.
Quả nhiên vẫn thích đồ ăn quý giá như vậy. Giám đốc yên lặng ghi nhớ.
Tần Mạc đi ở phía trước quay đầu lại, giọng nói thờ ơ: “Rất thích ăn tôm hùm?”
Phó Cửu ngậm kẹo que gật đầu, không có phủ nhận.
Tần Mạc ừ một tiếng, phân phó cho bóng người đi phía sau: “Lấy mười con cho cậu ta.”
Giám đốc nhà hàng: “...”