Chương 81: Tần Thần chống lưng giúp Cửu gia
Phó Cửu: “...”
Đại thần, anh chưa đọc tiểu thuyết hay sao, chuyện này rất khó làm anh có biết không?!
Tần Mạc nhìn vẻ buồn bực trên mặt thiếu niên, môi mông câu ra ý cười nhàn nhạt, dùng thêm thức xách cổ áo phía sau của Phó Cửu, đem người nhét vào ghế phó điều khiển. (Cái ghế kế bên ghế điều khiển.)
Thời điểm lên xe nhìn qua rất phong cách.
Đặc biệt bên trong đồng dạng còn có hai người xuất sắc ngồi.
Tóc bạc của Phó Cửu bị gió thổi qua cửa xe làm cho hỗn độn, mang theo một loại cảm giác mạnh mẽ tàn khốc nói không nên lời.
Khuôn mặt tuấn mỹ cộng thêm diễn xuất xa hoa.
Đến khi chiếc xe xinh đẹp lướt qua trung tâm thành phố, mọi người còn tưởng rằng hai siêu sao đang đóng phim điện ảnh.
Hình ảnh như vậy hấp dẫn không ít người dừng lại bước chân, đợi lúc xe thể thao ngừng lại đợi đèn đỏ sang đèn xanh để chụp ảnh.
Nhưng mà, tay phải Tần Mạc nắm bánh lái, sườn mặt đạm mạc tự phụ gần như chợt lóe theo tốc độ của xe, dừng lại trước cửa thành** máy tính.
** Tường lớn bao quanh kinh đô hoặc một khu vực để phòng vệ. Chỗ này giống như là một khu chuyên dành cho máy tính.
Phó Cửu nhìn nơi đó không khỏi nhướng mày.
Tần Mạc ra khỏi xe, dáng người cao lớn đứng thẳng.
Người trong tiệm cũng không nhiều, nhưng phàm là người đi vào cửa hàng đều đang nhìn về phía hai người Phó Cửu.
Nói đúng ra là bọn họ đang nhìn Tần đại thần.
Dù sao nơi này cũng không giống như bên ngoài, là nơi thường xuyên tới của các game thủ.
Tần Mạc vừa tiến vào cửa tiệm liền bị những fan tiềm tàng của anh nhận ra.
“Là Tần Thần!”
“Anh ấy cũng tới mua linh kiện sao?”
“Thật không nghĩ tới có thể gặp được Tần Thần ở nơi như thế này!”
Tới mua thiết bị phần lớn đều là nam sinh, cũng sẽ không điên cuồng giống với các nữ sinh.
Nhưng bởi vì danh tiếng của Tần Mạc quá lớn nên vẫn tạo thành một cổ oanh động không nhỏ.
Giám đốc cửa hàng nghe được tin Tần Thần tới lập tức bước nhanh ra ngoài, không dám có một chút chậm trễ.
Đối với thương nhân như bọn họ, Tần Mạc không chỉ là đại thần Điện Cạnh, mà còn là đại thiếu gia nhà họ Tần. Với một cái dậm chân của cậu ấy cũng có thể làm cho Giang Thành từng trận rung lên.
Khuôn mặt của giám đốc cửa hàng đầy ý cười, vừa định mở miệng liền nhìn thấy Phó Cửu đứng bên cạnh Tần Mạc.
Chuyện đoạt con chuột mới phát sinh không lâu, trong đầu giám đốc cửa hàng tự nhiên vẫn còn ấn tượng. Đặc biệt là một đầu tóc bạc huyễn soái của Phó Cửu và khuôn mặt tuấn mỹ kia, muốn người khác quên cũng rất khó.
Chỉ là hắn không nghĩ đến, thiếu niên này sẽ xuất hiện cùng với Tần Thần!
Trong lòng giám đốc cửa hàng lộp bộp một tiếng, giọng nói cũng lắp ba lắp bắp theo: “Tần, Tần thiếu...”
Tần Mạc liếc mắt quét qua người giám đốc cửa hàng kia, giọng điệu lạnh lùng ném ra một câu rất ngắn gọn: “Đem con chuột mà cậu ấy coi trọng lúc giữa trưa lấy ra đây.”
Tổng cộng cũng không có bao nhiêu chữ lại làm giám đốc cửa hàng gian nan giật giật yết hầu: “Tần thiếu, con chuột mà vị khách nhân này coi trọng xác thật là trong tiệm chỉ còn một cái. Hồi trưa đã được người mua, trong tiệm vẫn chưa kịp nhập về. Tôi sẽ phân phó nhân viên đi lấy chúng. Chỉ là phiền toái Tần thiếu chờ, chờ một lát...”
Giám đốc cửa hàng nói đến khúc sau đã không dám nhìn mặt của Tần Mạc, bị khí tràng cường đại của người đàn ông này áp bách gần như khiến hắn không dám ngẩng đầu.
Giọng nói của Tần Mạc vẫn nhạt như cũ, ngón tay chỉ chỉ Phó Cửu nói với giám đốc cửa hàng: “Nhớ kỹ khuôn mặt này. Về sau nếu cậu ấy đến đây mua cái gì thì ưu tiên cho cậu ấy cái đó.”
“Vâng, vâng!” Giám đốc cửa hàng biết tổng giám đốc Tần đây là mang theo người tới tìm công đạo. Hắn cũng may mắn vì không làm cái gì quá phận lúc giữa trưa. Nếu không dựa theo tác phong của Tần thiếu, cậu ấy cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy, rất có thể sẽ dẹp cửa hàng của hắn!
Hiện tại giám đốc cửa hàng nhớ tới, trong lòng nghĩ lại mà thấy sợ. Chỉ là không biết thiếu niên này có quan hệ gì với tổng giám đốc Tần. Thế nhưng lại có thể làm tổng giám đốc Tần đưa mình đi mua đồ vật?!