Chương 33: Thất bại
Bỗng nhiên lại có thêm người xuất hiện
Người vừa tới này cũng không biết Vân Thiển trước đó đã bị nội thương nghiêm trọng, lại có thể năm lần bảy lượt đỡ được ngân châm của đối thủ, cũng có thể làm cho đối phương cố kỵ,nên lúc đầu sẽ không có làm ra hành động khinh suất
Vân Thiển cố sức bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt đối phương, đang lúc đó, chỉ nhìn thấy người này một thân hắc long trường bào, trong chớp mắt đã đứng trước nàng, kèm theo hương thơm đặc thù truyền tới.
Hắc bào phiêu dật, hòa quyện vào đêm
Trong nháy mắt, Vân Thiển xoay người, hiện ra trong tầm mắt nàng là hắc bào đặc biệt kia, sau đó là chiếc mặt nạ quỷ che khuất khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt ưng cùng bạc môi mỏng, toàn thân người kia lộ ra loại khí chất cao quý, làm cho người ta có loại cảm giác ngưỡng vọng, tràn ngập khí thế cường đại
Nàng và người kia, hai người đều dùng mặt nạ, một thanh khiết, một tà ác
Vừa lúc thấy người kia, Vân Thiển sửng sốt trong nhất thời, sau đó nàng lại phản ứng. Người kia không chỉ là một loại cường giả. Ở nơi này trong bóng đêm khá lâu, cùng lúc xảy ra quá nhiều chuyện, làm cho Vân Thiển nhất thời vẫn chưa có thể thích ứng được. Từng người đột nhiên xuất hiện một cách thần bí trước mặt nàng, làm cho đêm này thật sự là một đêm không yên bình. Đầu tiên là hồng y nữ tử, sau đó là hắc y nam tử, cả hai người đều không rõ ràng xuất hiện, sau đó, mục tiêu của bọn họ đều là nàng
“Ngươi là ai?” Vân Thiển sau kín mở miệng, như gió xuân lất phất thổi tới, cho dù trước mặt là địch nhân, nhưng nàng vẫn cứ thế duy trì bình tĩnh
Nam nhân kia đứng trước mặt nàng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn Vân Thiển. Vân Thiển nhẹ nhàng cong khóe miệng, mang theo hơi thở vô cùng thánh khiết, cứ như vậy, làm chói mắt nam nhân đối diện.
Trong phút chốc, bỗng nhiên cánh tay thon dài của nam nhân xoay vòng, một loạt ngân châm hướng về phía Vân Thiển. Vân Thiển vẫn duy trì nụ cười nơi khóe môi, nàng cứ đứng như vậy, tĩnh như mặt nước, liếc về phía ngân châm, điều chỉnh hô hấp. Võ công của đối thủ nàng chỉ biết sơ qua, chứ không thực hiểu biết. Nàng quét mặt nhìn qua bóng đêm tĩnh lặng, tình huống lúc này đối với nàng vô cùng không ổn, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.
Vì đối phương không biết nàng đã bị trọng thương trước đó, nên nàng nhất định phải thoát khỏi người này, nếu không tối nay, nàng nếu không ch.ết thì cũng sẽ bị thương trầm trọng.
“Ta cùng với các hạ không cừu không oán, vì sao lại phải dồn ta đến đường cùng như vậy!” tay của Vân Thiển sau lưng đã đặt lên nhuyễn kiếm, chỉ cần nam nhân này tiếp tục phát độc châm thì nàng sẽ tức khắc rút ra nhuyễn kiếm.
Người nọ vẫn tiếp tục nhìn nàng, không lên tiếng, nhưng trong bóng đêm, hắn bất chợt lộ ra tia giễu cợt, Vân Thiển không biết ý tứ đó của hắn là gì.
Không chút giấu giếm, tay áo hắc bào vung lên, ngân châm như hồng thủy, hàng hàng đến trước mặt nàng, uy lực so với đợt ngân châm trước càng mạnh hơn gấp mấy lần, Vân Thiển không dám khinh thường, liền trong nháy mắt, nàng từ eo nhỏ rút ra nhuyễn kiếm.
Lần nay, tay của nam nhân kia không dừng lại, đợi Vân Thiển xuất kiếm cũng không kịp dùng kiếm đỡ mà chỉ có thể lắc người né tránh. Độc châm “hưu hưu hưu...” sát bên người nàng. Mắt đen của nam nhân kía híp lạ, rốt cục hắn cũng động, thân hình theo sát động tác của Vân Thiển mà tiến tới, mỗi chiêu đều nhanh đều ngoan độc
Ngón tay chỉ nắm cây ngân châm nhỏ và lại chỉ dùng một cánh tay để đối kháng với nhuyễn kiếm của Vân Thiển. Hắn đủ điên cuồng, chỉ dùng một cánh tay cầm một cây ngân châm nhỏ để đối kháng cùng Vân Thiển, bất kiếp đời trước hay đời này, hắn là người đầu tiên.
Huyết dịch Vân Thiển đột nhiên dâng trào, thân thể nàng bị thương nhưng không được điều trị mà lại bôn ba trong đêm tối, lại cho nàng gặp gỡ cao thủ kỳ lạ đến nhường này, phải dùng đến nội lực, làm thiếu chút nữa làm lộ ra thương thế của nàng.
Nhuyễn kiếm của nàng vẫn chưa dính máu, loé lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng, nhân lúc nam tử kia đang đi tới, nàng bình tĩnh quan sát từng chiêu thức của hắn
Thế lực đối địch với hai người, âm thầm quan sát hai người giao thủ, chiêu thức biến hoá vi diệu của hai người cũng không qua khỏi mắt bọn họ, cả hai người đều cao sâu khôn lường
Nam tử một tay chắp sau lưng, một tay nắm ngân châm, hung hắn quét tới, đao phong kinh người
Ngân châm quét qua trước mắt, Vân Thiển khom người về sau, ngân quang thoáng qua trước mắt nàng, ngọc thủ chợt động, nhuyễn kiếm quét qua tạo thành đường cong, nhẹ nhàng vung xuống nhưng mạnh mẽ kinh người
Nam tử vừa thu lại tay, không hề mang theo ý thăm dò, hai tay biến đổi, ngân quang hiện đầy bóng đêm
Vân Thiển bỗng nhiên huy kiếm, lần này, nàng không hề cho đối phương cơ hội công kích. Mũi kiếm đâm thẳng mặt nam tử, nam tử không còn kịp ứng phó, chỉ là phát thêm đợt ngân châm, ngân châm bay về trước chạm vào thân kiếm trên tay Vân Thiển.
Mâu quang chợt loé, Vân Thiển đột nhiên buông tay, chuyển góc độ cầm kiếm, đồng thời nàng mượn lực nhảy lên, giữa không trung xoay nữa thân người, nhuyễn kiếm thuận thế vung xuống đỡ ngân châm bay tới, nhanh như thiểm điện, bén nhọn như dao
Trong nháy mắt nam tử mở rộng hai chân, từ bên dưới Vân Thiển biến mất nhanh như chớp
Người này lại có thể trốn được chiêu này của nàng, quả nhiên lợi hại, phản ứng của hắn đã làm cho Vân Thiển trong lòng cảm thấy mơ hồ
Hai người đồng thời đứng thẳng, bỗng nhiên, hết thảy đều trở nên tĩnh mịch, tầng tầng lâu phòng cùng hai người đều dường như hoá băng
Con ngươi mặc ngọc của Vân Thiển chợt động, một loại huyết dịch cổ quái thâm nhập. Vừa mới nãy, tay cầm nhuyễn kiếm của nàng đã bị nam nhân kia đâm trúng độc châm, giờ phút này, cánh tay đó suýt chút nữa đã làm rớt nhuyễn kiếm trước mặt hắn
Kiếm quang loé lên, mũi kiếm của nàng đã đặt ngay cổ họng của hắn, mà ngân châm của hắn cũng đặt ngay cổ nàng
Hai người đều đặt ngay điểm trí mạng của đối phương, nhưng không người nào nhúc nhích
Mắt Vân Thiển có chút trở nên mơ hồ, mặt nạ quỷ trước mặt cũng từ từ dung nhập vào bóng tối, đây thực sự không phải là triệu chứng tốt
Dưới mặt nạ nàng bình tĩnh chống lại sự lạnh lẽo, lẳng lặng nhìn nam tử kia. Do mặt ngoài bình tĩnh của nàng nên đối phương không biết một châm kia có đâm trúng nàng hay không
"Ta cũng không đắc tội với ngươi, vì sao..." Vân Thiển thực sự không hiểu, ở đâu lại xuất hiện một người muốn lấy mạng của nàng. Nếu nàng nhớ không lầm, từ khi nàng đến nơi này, ngoại trừ Độc Cô Hồng, nàng cũng không có đắc tội với người nào. Ban đầu là hồng y nữ tử, tiếp đến là hắc bào nam tử, nàng không biết đến tột cùng đã gây ra lỗi lầm gì
Trong tình hình muốn ngất đi như hiện tại, nhưng nàng vân cố gắng duy trì tỉnh táo, vì nàng không cho phép bất kỳ người nào dễ dàng lấy đi sinh mệnh này của nàng, mà nàng cũng không muốn rời đi mà không minh bạch như vậy
Điều nàng không hề nghĩ tới chính là nam tử kia đột nhiên khẽ cười nói "Ngươi biết quá nhiều", mang theo âm điệu trầm thấp
Biết quá nhiều, đích thực, chính nàng đối với thế giới này hiểu hết sức rõ ràng, nhưng biết quá nhiều, là có ý tứ gì
Tay cầm nhuyễn kiếm của Vân Thiển căng thẳng, nàng hé mắt, bình thản nói "Lời của ngươi đây là có ý gì"
Hơn nữa, cái gì cũng không được rõ ràng, làm cho nàng có cảm giác rất kỳ lạ