Chương 76-2: Nửa năm sau lại cưới (2)
“Đại nhân?” Trương Trọng ôm một quyển tấu chương, đạp trên tuyết mà đi tới, xem ra, người này lại ngủ ở Binh bộ rồi
“Trương đại nhân!” Vân Thiển lễ phép đáp lễ.
“Hôm nay đại nhân như thế nào?” Trương Trọng chỉ chỉ vào người Vân Thiển, nếu không phải nhìn đến chiếc mặt nạ trắng như tuyết kia, hắn thật đúng là không thể nhận ra được vị này chính là Vân Thiển ngày xưa.
Một thân quan phục đúng là có một phong vị khác lạ, càng lộ ra vẻ anh khí, vẻ mặt sảng khoái, quan phục này thật đúng thích hợp với Vân Thiển.
“Sao vậy, một binh bộ thị lang nho nhỏ như ta chẳng lẽ không có tư cách vào triều sớm?” Vân Thiển thấy cả đám bọn họ ngạc nhiên, không khỏi nhún vai nói.
“Không phải... chỉ là lần đầu gặp đại nhân mặc quan phục vào triều sớm, nên có chút ngoài ý muốn!” Khuôn mặt tuấn tú của Trương Trọng sớm cứng ngắt, mất tự nhiên khụ một tiếng, nhìn Vân Thiển như vậy càng có thêm một sự hấp dẫn lạ thường.
Cũng không biết có phải bởi vì hôm qua đã nhìn thấy Vân Thiển như vậy nên đã làm cảm nhận về Vân Thiển ngày xưa trong ấn tượng của hắn bị ảnh hưởng, bây giờ chung quy là hắn cảm thấy người che dù đứng dưới bông tuyết thật vô cùng mê người! Mị lực toàn phần! Người hôm qua cùng với người trước mắt này hoàn toàn không giống nhau, tựa hồ như cùng một người bị chia làm hai bóng dáng.
“Trương đại nhân cùng nhau đi thôi!” Vân Thiển không nghĩ sẽ cùng Trương Trọng nói thêm nhiều lời vô nghĩa, vội vàng dùng tư thế chỉnh tề đi về phía trước.
Gương mặt tuấn tú của Trương Trọng có chút mất tự nhiên nhìn Vân Thiển, “Đại nhân mời!” Trước ngày hôm qua, mấy người bọn họ còn cho rằng Hoàng thượng nhìn trúng Vân Thiển do khí chất trên người, nhưng không ngờ, người này lại còn có một mặt như vậy! Cảm giác lúc ấy thật không nói thành lời, nhìn nàng thị huyết như vậy, bọn họ thật lâu không thể bừng tỉnh nổi.
Có lẽ một đại nhân bình thường ôn nhu như nước, trên người dính đầy máu, ánh mắt lạnh như băng... làm cho người ta e ngại!
Trên đoạn đường đi đến đại điện có từng tốp năm tốp ba người đang đi đến, Vân Thiển sau khi vào đến mái hiên mới hạ dù xuống.
Dù vừa hạ, mọi người lập tức quay đầu nhìn một thân y phục trên người nàng, tò mò mở to mắt, có người nhìn thấy, ngay cả cửa điện cũng không đi vào.
Vân Thiển nhất nhất mỉm cười ôn hòa, chào hỏi các vị đại nhân, cũng không quản bọn họ có nghe được hay không, lướt qua bọn họ bước lên từng bậc thang chính điện.
Các thị vệ canh giữ ở bậc thang thấy vậy vội vàng chạy xuống dưới tiếp nhận dù trên tay Vân Thiển, Vân Thiển cũng không từ chối, có người cầm dù trên tay cũng tốt.
Phủi sạch bông tuyết trên ống ty áo, quay đầu mỉm cười cùng Trương Trọng, “Như thế nào lại không thấy mấy người Hạ tướng quân?” Vân Thiển nhớ rõ mỗi khi nàng ngẫu nhiên vào cung đều có thể nhìn thấy Hạ Ký Phong, về phần Phó Vãn Tình cùng Văn Đan Hàn cũng chưa từng thấy qua, cũng không biết là bọn họ khi nào thì thăng chức.
“Hạ tướng quân bọn họ đã sớm tiến điện!” Trương Trọng dừng bước, trả lời câu hỏi của Vân Thiển
Nhìn đến Trương Trọng có thể nói chuyện thân cận cùng Vân Thiển, đại thần bọn họ đều âm thầm hâm mộ Trương Trọng có vận khí tốt, bọn họ muốn đứng chung một chỗ với Vân Thiển đều là hy vọng xa vời
Vân Thiển giật mình, xem ra đám người bọn họ là đến chậm nhất. Sờ sờ mũi, đi theo dòng người bước vào cửa điện. Giày vừa bước vào cửa, âm thanh nghị luận vừa nhất thời còn vang trên đại điện đồng loạt tĩnh xuống, chằm chằm nhìn Vân Thiển xuất hiện ở cửa đại điện, coi như chưa từng gặp qua người này.
“Các vị đại nhân buổi sáng tốt lành a!” Vân Thiển hướng về phía chúng đại thần cười thanh nhã, bỏ đi vẻ huyết tinh hôm qua, Vân Thiển không có ngẩng đầu, vết thương trên tay phải còn chưa khỏi, nên tự nhiên không thể có động tác mạnh được.
Chúng đại thần vô cùng kinh ngạc, đại nhân với một thân quan phục thật đúng là một chuyện đại sự
Không để ý đến các vị còn đang ngây người, nàng cùng Trương Trọng tìm được bọn người Hạ Ký Phong, ý cười tràn đầy đi tới, “Hạ tướng quân, Văn tướng quân, Phó tướng quân!” Cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Phó Vãn Tình.
Phó Vãn Tình hàng năm mặc một thân quân trang, giống như không có gì thay đổi, tại đại điện này, Phó Vãn Tình cũng được xem như vị nữ quan duy nhất! Đương nhiên, nếu tính đúng thì Vân Thiển cũng được coi là vị nữ quan thứ hai!
“Đại nhân!” Ba người cung kính đồng loạt hành lễ, so với lần đầu tiên thấy nàng thì lại có thêm nhiều hàm xúc.
Vân Thiển tự nhiên có thể nhìn ra, vì chính hành vi điên cuồng của nàng ngày hôm qua mà bọn họ đều đối với nàng khác lạ, bất đắc dĩ thầm than một tiếng, “Ba vị tướng quân không cần phải như thế! Hạ quan chức vị thấp, hành lễ với ba vị tướng quân là đương nhiên!”
Ba người nhìn nhau, sau đó đem ánh mắt phóng lên người Trương Trọng.
Trương Trọng cũng nhìn ra được ý tứ của bọn họ, bước lên phía trước từng bước, “Vừa vặn đụng phải đại nhân ngay cửa cung, không nghĩ tới ba vị tướng quân lại đến sớm hơn hạ quan một bước!” Trương Trọng miệng đầy ý cười nói
Vân Thiển nhìn Trương Trọng, cũng không nói gì thêm.
Ba tướng nhìn Vân Thiển thật sâu, dường như muốn nói với vị đại nhân này điều gì, nhưng lại bị âm thanh bén nhọn của Lý công công đánh trở về, các vị đại thần lập tức theo quan chức sắp xếp đứng thẳng thành hàng, giữa điện chừa ra một lối đi.
Vân Thiển cùng Trương Trọng đứng ở vị trí tướng sườn, nghiêng mặt đi là có thể nhìn thấy đối phương, nghĩ lại, nàng cùng vị Trương Trọng này thật đúng là hữu duyên, mỗi lần đều có thể gặp nhau, thời gian bọn họ tiếp xúc cũng coi như nhiều nhất trong đám quan viên xa lạ.
Vân Thiển quét mắt nhìn toàn bộ đại điện, những người này bình thường đều có bộ dáng vâng vâng dạ dạ, ít nhất là trước mặt nàng, nhưng không nghĩ tới bọn họ còn có một bộ dạng uy nghiêm như vậy.
Vân Thiển chỉnh chỉnh vị trí đứng, sắc mặt dưới mặt nạ đột nhiên trắng bệch, theo phương hướng từ long ỷ nhìn xuống có thể nhìn ngay đến vị trí nàng đứng.
“Hoàng thượng giá lâm!” Lý công công đứng trước vài bước, hướng về phía cửa điện lớn tiếng nói!
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Không chờ bóng dáng Cô Độc Úy xuất hiện, chúng đại thần đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu lớn tiếng tung hô
“Chúng ái khanh bình thân!” Âm thanh hùng hậu từ đỉnh đầu truyền xuống, cũng không lớn lắm, nhưng nghe ra tâm tình hôm nay của Cô Độc Úy cũng coi như tốt
“Tạ hoàng thượng!” Lại là một trận âm thanh rầm rầm đứng dậy!
Vừa ngẩng đầu, liền thấy một nam tử uy nghiêm, mỗi một lần nhìn thấy bộ dáng bễ nghễ của nam nhân này, Vân Thiển lại cảm thấy có một loại hoảng hốt.
Nhìn đến bóng dáng Vân Thiển, khuôn mặt lạnh của Cô Độc Úy có chút ngốc lăng, Vân Thiển lần đầu mặc quan phục vào triều, hắn không khỏi nhìn đến ngây người, Vân Thiển như vậy thật đúng là khó gặp a!
Lý công công muốn hét lên nhưng nhìn về phía kia liền phát hiện một chút bóng dáng quen thuộc cho nên nuốt khí ngược trở về, mất tự nhiên nuốt nước miếng, xương cốt của lão thật không thể chịu nổi một thân khí khái kia của Vân Thiển.
“Khụ!” Không biết là ai ở trong đại điện này lại ho khan
Cô Độc Úy nhoẻn miệng cười, mỗi khi gặp Vân Thiển hắn đều quang minh chính đại tươi cười trước mặt các đại thần, mà các vị này đều biết chỉ cần có đại nhân ở trước mặt, bọn họ nói cái gì đều được hoàng thượng tán thưởng, cho nên toàn bộ đại điện đều tràn ngập hi vọng!
“Trước khi các vị ái khanh thượng tấu, trẫm có chuyện muốn tuyên bố...” Ánh mắt nóng rực xuyên qua không khí dừng lại trên người Vân Thiển.
Vân Thiển bỗng nhiên nâng mắt, đối mắt cùng Cô Độc Úy. Trong lòng nàng nhảy dựng, nàng đương nhiên biết hắn sẽ tuyên bố chuyện gì, nhưng mà, loại chuyện này rất không thích hợp a.
Nghe Cô Độc Úy nói xong, chúng thần đều nghiêng đầu nói nhỏ, đều đang đoán xem kế tiếp bệ hạ sẽ tuyên bố chuyện trọng yếu ra sao, xem biểu tình của hoàng thượng chắc là chuyện tốt, nhưng đối với người nào đó có thể là chuyện tốt, nhưng đối với cả thiên hạ, đối với toàn bộ Thánh hoàng triều thì chưa chắc, các đại thần bất an vụng trộm ngắm nhìn Vân Thiển
Vân Thiển chợt thấy mình hết sức vô tội, mình đã làm chuyện gì xấu đâu, vì sao bọn họ lại dùng ánh mắt đó nhìn mình? Nàng ở đây không phải là vì ngăn cản hoàng thượng sao
Hiện tại mọi người đều biết vì sao hôm nay Vân Thiển đột nhiên vào triều sớm nhưng lại mặc quan phục! Xem ra là có liên quan đến chuyện mà hoàng thượng sắp tuyên bố, lần này Vân Thiển hoàn toàn bị các đại thần hiểu lầm.
“Hôm nay trẫm muốn chiếu cáo thiên hạ, trẫm muốn...” Ánh mắt sáng quắc nhìn về Vân Thiển, tràn đầy vui sướng!
Các đại thần bỗng nhiên nổi lên lo lắng, biểu tình hoàng thượng như vậy thật khiến người ta bất an a!
“Trẫm muốn thành thân với Vân Thiển, lập hắn làm hậu!”
Oanh... Tin tức này thật sự rất táo bạo, làm cho người ta không thể chấp nhận được, Hoàng thượng thế nhưng lại thật sự muốn kết hôn cùng một nam tử, muốn làm hắn làm hậu, đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ.
Ánh mắt của các thần tử đều chuyển qua Vân Thiển, lời hoàng thượng vừa nói ra, lòng người cả đại điện đều nổi lên cảm giác quái dị, còn Thánh hoàng triều sẽ phải gặp đại nạn ngập đầu trước mắt.
Xưa nay chưa từng có chuyện hoàng đế muốn lập một nam tử làm hậu, chuyện này thật hoang đường!
Nếu ánh mắt có thể giết người, Vân Thiển thật không đã ch.ết bao nhiêu lần, ánh mắt của các vị đại thần như muốn ăn thịt người, trong lúc các vị đại thần bị ngơ ngẩn vì tin tức này không một người nào đứng ra can gián thì Vân Thiển bước ra khỏi hàng.
“Thỉnh hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, giờ phút này hai quốc gia xâm phạm biên cương, việc này thỉnh hoàng thượng cân nhắc!” Vân Thiển là người đầu tiên đứng ra phản đối, sau đó các thần tử lập tức tỉnh táo lại.