Chương 91: Hắn quả nhiên không chết
Editor: Uyên Xưn
--- ------ ------ ------
Khi bọn hắn không có bất kì chuẩn bị gì, một bóng dáng màu đỏ từ không trung bay xuống, sau lưng là mười nữ tử áo trắng che mặt phi thân tới, nâng một cỗ kiệu màn tơ màu trắng.
Đó là thập đại thị nữ của La Sát Môn, Thủy Thu Hương mặc dù nhường chức trưởng môn cho Cô Độc Hồng, nhưng thập đại thị nữ vẫn thuộc về nàng, trung thành suốt đời với nàng, chỉ nghe lệnh nàng.
Nhìn những người này, tất cả đều bất động.
Vân Thiển từ trong ngực Cô Độc Úy xoay người lại, nhìn nữ tử áo đỏ trước mặt, tim đập mạnh.
Nữ nhân này xuất hiện vào lúc này khiến người ta không khỏi hoài nghi động cơ của nàng ta, bởi vì chỉ cần nữ nhân này xuất hiện, chắc chắn có chuyện phát sinh.
Vân Thiển nhướn mày, môi mím chặt, im lặng nhìn đoàn người chạm đất.
Bản lĩnh như vậy, sử dụng khinh công khiêng kiệu, phải có nội lực thâm hậu như thế nào mới làm được, mười nữ tử này không hề kém so với Thấm Lan, thật khiến người ta kinh hãi.
Vân Thiển lần đầu tiên nhìn thấy một màn này, người khác lại càng chưa từng thấy qua, kể cả Cô Độc Hồng là môn chủ La Sát Môn cũng không biết những thị nữ này từ đâu mà có, cho tới bây giờ mới chỉ nghe nói La Sát Môn có thập đại thị nữ, nhưng đây là lần đầu tiên mà hắn nhìn thấy.
Trận thức như vậy khiến người ta không thể không phòng bị, đặc biệt là người của Vân Thiển cách một biên giới, không có nguồn chi viện, cho dù võ công cao cường đến đâu, cũng không thể đồng thời đối phó những người này.
Hồng Y vừa rơi xuống, hướng Hoa Huyên Lãnh mà đến.
Tầm mắt của bọn họ đồng nhất nhìn vào mười thị nữ nâng kiệu, nói chính xác là muốn biết nhân tài bên trong. diexn dàn uyn-lequydon
Thần bí như thế, Vân Thiển nghĩ tới người mà Thủy Thu Hương nói qua, nhưn cũng chỉ là suy đoán, chỉ là, người kia thật…..
Thủy Thu Hương dừng lại, ánh mắt giao nhau.
“Thỉnh thần y giúp đỡ tại hạ cứu một người!” Thủy Thu Hương mang theo thỉnh cầu, nhìn về phía Hoa Huyên Lãnh bên người Vân Thiển.
Nghe được hai chữ thần y, thân phận Hoa Huyên Lãnh khiến mọi người hít một ngụm khí lạnh, thần y trong truyền thuyết lại trẻ tuổi như vậy?
Thân phận Hoa Huyên Lãnh đích xác là nên hoài nghi, ai kêu người trước mắt trẻ tuổi như vậy, bọn họ có ch.ết cũng không ngờ hắn là danh y đệ nhất thiên hạ, tiếng tăm của hắn cũng sánh ngang với Vân Thiển.
Vân Thiển đối với tuổi thực tế của Hoa Huyên Lãnh cũng không thấy kinh ngạc, người tài giỏi không quyết định bởi tuổi tác, mà là bằng kinh nghiệm để chứng minh.
Hoa Huyên Lãnh thấy nữ nhân áo đỏ vừa đưa ra lời thỉnh cầu, cũng không vui mừng, đừng thấy Hoa Huyên Lãnh như vậy, tính tình hắn tương đối cổ quái, không đặc biệt yêu thích thứ gì, chỉ là không thích bị người khác mời đi chữa trị như vậy.
Nghe thì như là thỉnh cầu, nhưng nếu ngươi không trị, thì chính là phải bỏ mạng tại đây, cảm giác không thích bị người khác ra lệnh, huống chi hắn đường đường là một thần y.
Hoa Huyên Lãnh khẽ cười, “Nêu tại hạ không trị thì sao?” Hắn cũng là nam nhân cao ngạo, không cho phép mình nhận lệnh của một nữ nhân không quen biết.
Thủy Thu Hương nghe vậy, hàn khí trong mắt phóng ra, “A, thần y có yêu cầu gì cứ nói, ta sẽ tận lực thỏa mãn.” Vì người kia, bây giờ bảo Thủy Thu Hương làm gì nàng cũng nguyện ý.
“Thật sự cái gì ngươi cũng nguyện ý?” Hoa Huyên Lãnh tiến lên một bước, cười hỏi.
Thủy Thu Hương mím môi gật đầu.
Thủy Thu Hương làm người ta thật nghi ngờ, không biết trong kiệu là thần thánh phương nào, mọi người không tự chủ được nhìn xuyên qua màn lụa trắng, cố gắng thấy rõ người bên trong.
Tầm mắt Vân Thiển đặt vào cỗ kiệu trắng, nàng muốn tiến gần hơn để xem lại bị Cô Độc Úy kéo vào trong ngực, “Thiển nhi!”
Có hắn ở đây thì để cho hắn giải quyết là tốt rồi, mọi chuyện không cần nàng ra mặt, nàng như vậy khiến hắn đau lòng.
Biết Cô Độc Úy sẽ kích động, nhưng bây giờ Vân Thiển đã bình tĩnh lại, không phải vạn bất đắc dĩ thì nàng sẽ không ra mặt vào thời điểm này.
“Chỉ cần ta làm được, thỉnh thần y ra điều kiện!” Thủy Thu Hương giữ lại ranh giới cuối cùng, nếu mình không làm được, cũng không còn người gượng ép, nàng là nữ nhân có thể nói chuyện không giữ lời, chỉ là nếu Hoa Huyên Lãnh không đồng ý, kết quả chỉ có một.
Hoa Huyên Lãnh mím môi cười lạnh: “Thấy vị phu nhân này một chút thành ý cũng không có.” Thông minh như hắn làm sao không biết suy nghĩ của Thủy Thu Hương.
Mình đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, kết quả vẫn như cũ.
“Thần y, bây giờ ta không có kiên nhẫn….” Thủy Thu Hương lạnh lùng trầm giọng.
Không có người nào nghe thấy vậy có thể bảo trì được bình tĩnh, Hoa Huyên Lãnh khẽ hừ một tiếng, khinh thường uy hϊế͙p͙ của nàng ta.
“Bản thần y muốn cứu thì sẽ cứu, không muốn cứu thì không ai có thể cưỡng cầu, nếu phu nhân muốn tại hạ cứu người, trước hết hãy lấy ra thành ý của mình đã….” Hoa Huyên Lãnh tiến lên phía trước một bước, nghiêng đầu nhìn về phía Thủy Thu Hương.
Nghe vậy, Thủy Thu Hương cau mày không nói.
“Ngươi cố ý làm khó ta?”
“Không dám!” Nhiều người trùng trùng lớp lớp trước mặt, Hoa Huyên Lãnh vẫn cười nhạt như cũ, không hề mất đi phong phạm, giống như người trước mắt là vật trong suốt.
“Hừ, nếu thần y không xem, vậy cũng chỉ có cách khiến thần y hiểu thế nào là thế lực ngang nhau...” Dứt lời, bóng màu đỏ khẽ động, một trận cuồng phong đánh tới.
Hoa Huyên Lãnh đứng bên người Vân Thiển, dĩ nhiên nàng có thể cảm nhận chiêu thức bén nhọn của Thủy Thu Hương.
Cô Độc Úy nhìn hướng mà Thủy Thu Hương đánh tới, chỉ chờ nàng ta thay đổi tới đây, hắn sẽ ra chiêu bảo vệ Vân Thiển.
Tất cả cũng không nhúc nhíc, chỉ có bóng màu đỏ và nam tử kia cùng so chiêu.
Nhìn chiêu thức của Hoa Huyên Lãnh, Vân Thiển biết, mặc dù y thuật hắn cao minh, nhưng võ công không thể so được với Thủy Thu Hương.
Thủy Thu Hương là người phương nào, nàng ta trước đây là môn chủ La Sát Môn, hắn há có thể tránh được, huống chi sau lưng còn có mười thị nữ coi chừng.
Lụa đỏ phất lên, thế như cuồng phong bạo vũ, Hoa Huyên Lãnh chịu thua thiệt không ít, chỉ có thể thủ, không thể công, quyền chủ động tất cả nằm trong tay Thủy Thu Hương.
Thấm Lan bên người thấy thế, rút thanh kiếm Phó Vãn Tình trong tay, gia nhập trận chiến của hai người.
Vân Thiển sững sờ, không ngờ Thấm Lan sẽ ra tay, ngoài miệng thì cứng rắn, trong lòng không phải không có Hoa Huyên Lãnh.
Thấy Thấm Lan giúp mình, Hoa Huyên Lãnh vui vẻ, “Nàng như vậy là ta đã rất vui rồi, cẩn thận bị thương.” Hắn đẩy Thấm Lan ra sau, đổi lại một cái trừng mắt.
Kiếm Thấm Lan khẽ chuyển, ngăn Hoa Huyên Lãnh ở phía sau, đâm về Thủy Thu Hương.
Lụa đỏ của Thủy Thu Hương quấn chặt lấy trường kiếm của Thấm Lan, Thấm Lan nhíu mày, định xoay người thuận thế đả thương Thủy Thu Hương, nàng ta nhìn thấu tâm tư Thấm Lan, vung lụa.
“Ầm!” Kiếm gãy, Thấm Lan bị đánh ngược ra xa mấy chục bước chân, rơi xuống đất, bàn tay khẽ chống trên đất, đoạn kiếm bị gãy rơi xuống bên cạnh, ngẩng đầu nhìn hai người kia tiếp tục đấu, môi mím chặt, sắc mặt tái nhợt.
Cho dù hai người bọn họ liên thủ cũng không phải đối thủ của Thủy Thu Hương, Cô Độc Hồng, Vân Thiển, không biết trong lòng tính toán như thế nào mà vẫn còn lạnh nhạt đứng đó….
Thủy Thu Hương dùng hai ngón tay bóp chặt hầu kết của Hoa Huyên Lãnh, thắng bại đã phân.
“Thần y, bây giờ có phải nên cứu người hay không?” Thủy Thu Hương uy hϊế͙p͙ rõ ràng.
“Cứu người? Tại hạ khi nào nói sẽ cứu người rồi hả? Chẳng lẽ đây chính là thành ý của phu nhân? Không khỏi có chút gương gạo đi…..” Hắn không để uy hϊế͙p͙ của Thủy Thu Hương vào mắt, tựa như chỉ đang nói giỡn.
Sắc mặt Thủy Thu Hương sa sầm, hai ngón tay bóp chặt hơn một chút, “Tiểu tử thối, ta không có kiên nhẫn, ta không dám bảo đảm sẽ xuống tay lưu tình đâu.” Rất dễ thấy, nàng ta đang nổi giận.
“Hừ.” Khinh thường cười.
Mắt phượng nhíu lại, động tác trong tay lúc mạnh lúc nhẹ, chỉ muốn vặn gãy cổ Hoa Huyên Lãnh.
“Đợi chút….” Lúc này Vân Thiển mới lên tiếng.
Ánh mắt của Thủy Thu Hương lập tức quét về phía nàng, mà Hoa Huyên Lãnh cười lạnh, tựa như đoán được Vân Thiển sẽ không để cho mình ch.ết dễ như vậy.
Vân Thiển nhíu mày nhìn về phía Hoa Huyên Lãnh, đây coi như nàng và hắn thực hiện giao dịch, hắn cứu Cô Độc Úy, giờ nàng cứu tính mạng của hắn, coi như hòa.
“Hừ, thế nào, ngươi cũng muốn thay hắn ra mặt sao?” Thủy Thu Hương cười lạnh, động tác trong tay vẫn không rời khỏi cổ Hoa Huyên Lãnh.
“Ngươi không động vào người của ta, mặc ngươi muốn giết người nào, nhưng mà, ta có một nghi vấn vẫn luôn muốn hỏi ngươi….”
Năm năm trước Thủy Thu Hương mang người kia đi Vân Thiển đã sớm rõ, hiện tại, nàng chỉ muốn chứng thực phỏng đoán của mình.
Nghe Vân Thiển nói, Hoa Huyên Lãnh lại nở nụ cười tươi tắn, thì ra nữ nhân này không phải vì cứu hắn mà bởi vì cái khác.
Giống như dự đoán được vấn đề mà Vân Thiển muốn hỏi, Thủy Thu Hương nhìn nàng, sắc mặt trở nên nặng nề, Vân Thiển lại nhìn ra được, thật không đơn giản.
“Hỏi.” Một chứ, gọn gàng linh hoạt.
“Người ngươi muốn cứu không biết rốt cuộc là vị nào?” Vân Thiển nhạt nhẽo hỏi.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người ngưng tụ.
Sắc mặt Thủy Thu Hương biến hóa, tiếp theo là cười tự giễu, “Không phải ngươi đã đoán ra sao, vì sao còn phải hỏi.” Nàng ta hào phóng thừa nhận.
Quả nhiên.
Vân Thiển mín môi, thanh âm nhàn nhạt, “Hắn quả nhiên không ch.ết!”
Câu nói của Vân Thiển khiến trong lòng mọi người trầm trọng, Cô Độc Úy nhíu mi, tựa như cũng hiểu ý Vân Thiển.
“A.” Thủy Thu Hương cười thảm một tiếng, ánh mắt chuyển một cái, hàn khí mãnh liệt, “Ta nói rồi, chỉ cần hắn ch.ết, Thánh Hoàng triều tất vong….”
“Ngươi không làm được.” Giọng nói Vân Thiển nhạt nhẽo mà kiên định.