Chương 16

Luân Đôn


Tôi đã không chú ý đến chúng tại ga Gare du Nord nếu chúng không va vào tôi mà chả thèm xin lỗi, nhưng trên đường đến toa xe tôi nhìn cặp đôi này thêm một lần nữa để thấy rằng có chút kỳ lạ. Thoạt nhìn, đó chỉ là một người Anh trẻ tuổi và bạn gái cậu ta, hơi lôi thôi so với những người khác. Khi tôi đến gần quầy, cậu ta nhìn tôi một cách kỳ lạ, cậu ta và bạn gái đến ga tàu trên chiếc xe máy. Xe lửa sẽ dừng lại tại Ashford mười lăm phút nữa, tôi cho rằng họ sẽ nhận vé trước khi xuống xe. Chúng tôi phải chờ đợi gần như vô tận tại quầy bán thức ăn nhanh, tôi tự hỏi cái gì thật sự “nhanh” trong trường hợp này- chàng trai trọc đầu nhìn người bán hàng và thở dài.


-Kiểu tóc không làm nên một con người, tôi nói khi yêu cầu một ly cà phê. Nó có thể trông rất đẹp, khi chúng ta nghĩ thế?


-Có lẽ, người bán hàng nói với một giọng điệu hoài nghi, nhưng anh ta dùng cả chuyến đi này để chăm sóc móng tay với một chiếc kềm cắt, và để ý đến cô gái. Không phải là một động cơ thúc đẩy để bắt đầu một cuộc trò chuyện.


Tôi nhận lấy thức uống của mình và quay về ghế. Khi tôi quay ra nơi Keira đang thiêu thiêu ngủ, tôi gặp lại hai người họ ở gần khu vực để hành lý, nơi đểtúi của chúng tôi. Khi tôi bước đến gần chàng trai gật đầu với cô gái, người quay lại và chặn đường tôi.
-Tôi bận rồi, cô ta ngạo nghễ hét lên.


-Tôi thấy rồi, tôi nói, nhưng bận gì cơ?
Cậu ta can thiệp và rút một con dao từ túi áo khoác của mình, nói rằng cậu ta không thích cái giọng tôi nói với bạn gái cậu.


available on google playdownload on app store


Tôi đã dành một khoảng thời gian của tuổi trẻ để sống tại Ladbroke Grove nơi bạn thân của tôi đến từ trường đại học. Tôi những ban nhạc nhất định sẽ ở một vỉa hè nào, biết những ngã tư mà chúng tôi bị cấm băng qua, biết những quán cà phê nơi bạn không thể chơi bóng đá giỏi. Tôi biết hai con người này đang chờ đợi một cuộc ẩu đã. Nếu tôi di chuyển, đứa con gái này sẽ nhảy lên lưng tôi, khóa tay tôi lại để bạn trai cô ta đâm tôi một nhác. Khi chúng chiếm thế thượng phong, chúng sẽ hoàn tất bằng một cú đá vào mạng sườn.Thời thơ ấu của tôi ở nước Anh không được tạo thành từ những khu vườn với các bãi cỏ mềm mượt, và thời gian ít nhiều không làm nó suy suyển. Luôn luôn khá phức tạp để thoát khỏi bản năng của mình một khi bạn đã có nền tản, tôi quay người lại, tát một cú trời giáng vao đứa con gái, cô ta lập tức ngã dúi vào đám hành lý. Choáng ván, đứa con trai nhảy bổ ra trước mặt tôi, đứa lưỡi dao lên. Đây là lúc để cậu thiếu niên trong tôi rời khỏi chổ của nó và phần người lớn mà tôi đã trở thành thay thế vào đó.


-Chỉ mười giây thôi, mười giây để tao tước con dao của mày và khiến mày nằm lăn dưới sàn, điều đó làm mày vui chứ, hay là mày cất con dao vào túi và dừng mọi chuyện tại đây?
Đứa con gái đứng dậy, đầy giận dữ, bước đến thách thức tôi, nhưng bạn trai cô ta lại trở nên lo lắng.


-Mẹ kiếp (dịch thế cho nhẹ thôi, chứ nó chửi nặng lắm =.=), làm đi, Tom!
-Tom, cậu nên dạy dỗ lại bạn gái của mình, cất cái thứ này vào trước khi nó làm tổn thương ai.
-Em chẳng biết chuyện gì đang diễn ra? Keira hỏi diễn biến sự việc từ sau lưng tôi.


-Chỉ là một cuộc ẩu đã nho nhỏ thôi, tôi trả lời, buộc nó phải rút lui.
-Anh có cần em gọi ai giúp không?


Cặp đôi này không hề mong chờ có thêm một sự chi viện, đoàn tàu chậm lại, tôi có thể nhìn qua cửa sổ của Ashford. Tom dẫn bạn gái của mình đi, chúng tôi luôn thấy sự đe dọa từ lưỡi dao của nó, Keira và tôi đứng bất động, mắt không thể rời khỏi thứ vũ khí đưa qua đưa lại trước mặt chúng tôi.


Thằng bé nói.
Khi dừng lại, nó chạy trên sân ga rất nhanh với đứa bạn gái.


Keira không nói nên lời, hành khách buộc chúng tôi phải di chuyển. Chúng tôi trở về chổ và đoàn xe tiếp tục di chuyển. Keira muốn tôi báo với cảnh sát, nhưng đã quá muộn, hai tên quấy phá kia đã chạm đến laptop trong túi của tôi. Tôi đứng dậy kiểm tr.a và nó vẫn ở nguyên đó, Keira giúp tôi kiểm tr.a hành lý của chúng tôi, chúng vẫn còn nguyên vẹn, cái của tôi bị mở, trừ vài thứ lộn xộn chúng dường như vẫn ổn. Tôi bỏ điện thoại và hộ chiếu và túi áo khoác. Sự cố này bị lãng quên ngay sau khi chúng tôi đến Luân Đôn.


Tôi cảm thấy một niềm vui lớn lao khi đứng trước cửa ngôi nhà nhỏ của mình và không thể trì hoãn ước muốn được vào nhà. Tôi lục tìm chìa khóa trong túi, tuy nhiên, chắc chắn tôi đã để nó lại tại Paris. May mắn thay, người hàng xóm đã nhìn thấy tôi từ cửa sổ nhà bà. Thói quen cũ không bị mất đi, bà cho phép tôi đi qua khu vườn của bà.


-Cậu biết cái thang ở đâu rồi đấy, bà nói, tôi đang bận ủi đồ, đừng lo, tôi sẽ đóng cửa khi xong việc.


Tôi cảm ơn bà và bước qua hàng rào vài phút sau. Cánh cửa sau vẫn chưa được sửa chữa, có lẽ nó tốt hơn cho tôi. Tôi dùng một vòi nước để mở cửa. tôi mở cửa đón Keira khi cô vẫn đợi tôi trên phố.


Chúng tôi dành khoảng thời gian nghỉ ngơi buổi chiều để đi mua sắm ở khu vực lân cận. Các gian hàng trong mùa khuyến mãi đã thu hút Keira, cô chất đầy một giỏ thức ăn đủ để làm một bữa tiệc. Thế nhưng, tối đó chúng tôi đã không có thời gian để ăn tối.


Tôi đang ở trong nhà bếp, cẩn thận cắt dưa leo thành hình hạt lựu, Keira đã hướng dẫn cho tôi, cô ấy đang chuẩn bị một nồi nước sốt mà giấu không cho tôi biết công thức. Chuông reo, không phải từ laptop của tôi mà là từ điện thoại bàn. Keira và tôi nhìn nhau tò mò, tôi vào phòng khách nhấc điện thoại.


-Thật rồi, anh đã về.
-Chúng tôi chỉ vừa về thôi, Walter yêu dấu ạ!
-Cảm ơn vì đã cho tôi biết, anh thật tử tế
-Chúng tôi đi bằng tàu lửa…
- Thế giới vẫn như thế, và tôi biết anh về nhớ dịch vụ chuyển phát nhanh Federal Express, anh không phải là Tom Hanks mà tôi biết!


-Một nhân viên chuyển phát đã cho anh biết rằng chúng tôi về à? thật kỳ lạ!


- Hãy tưởng tượng rằng anh có một bản sao một phong thư ở Học viện vô cùng cẩn thận, tốt thôi, đừng chú trọng đến từ ‘cẩn thận’, tên của người bạn của anh được viết phía dưới phong bì , nó đề “khẩn cấp”. Lần kế tiếp, nó chuyển trực tiếp đến mail của anh, cho biết “để phục hồi trong bất kỳ tình huống khẩn cấp nào”. Kể từ khi tôi trở thành một yếu tố thân thuộc với anh, anh có muốn tôi tháo phong thư này cho anh không?


-Đừng ngắt máy, tôi sẽ nói với Keira!
-Một phong bì có tên em? Được gửi về Học viện của anh? Cái quái gì thế? Cô hỏi.
Tôi không biết, tôi hỏi liệu cô có muốn Walter mang nó đến cho chúng ta không, anh ta hẳn sẽ rất vui lòng làm việc đó.


Keira phất một cử chỉ cho tôi và tôi không khó khăn gì để nhận biết đó là điều cuối cùng cô ấy muốn. Bên trái, Walter quát vào tai tôi, bên phải, Keira nhìn tôi trừng trừng, ở giữa họ, tôi lâm vào một tình huống khó khăn. Cuối cùng cũng được quyết định, tôi hỏi Walter liệu hắn có thể đợi tôi tại Học viện, không cần hắn hỏi gì hết, tôi sẽ đi đến đó để lấy phong thư. Tôi ngắt máy, nhẹ nhõm vì đã tìm được một giải pháp tuyệt vời thế nhưng Keira không chiua sẽ điều đó với tôi. Tôi hứa với em rằng mình sẽ đi không quá một tiếng đồng hồ. Tôi lấy áo khoác, lấy chìa khóa sơ-cua từ ngăn kéo bàn và đi đến hành lang nhỏ, nơi trong chiếc gara nhỏ, chiếc xe của tôi vẫn đang say ngủ.


Khi ngồi xuống xe, tôi lại tiếp tục làm quen với mùi da cũ độc hại. Lúc rời khỏi gara tôi đã phải đạp dí lấy cái thắng để chiếc xe không đè bẹp lên Keira, lúc này đang đứng phía trước mũi xe tôi. Cô đi vòng qua lưới tản nhiệt và đến ngồi ở ghế hành khách.


-Nó có thể đợi đến ngày mai mà, lá thư ấy, đúng không? Cô ấy nói và đóng sầm cửa lại.
-Người ta đã viết chữ “khẩn cấp”… bằng màu đỏ lên phong bì, Walter nói thế. Nhưng anh hoàn toàn có thể đi một mình, em không cần phải…


-Chính cái phong thư đó đề tên em, và anh thì đang muốn gặp bạn mình muốn ch.ết, thôi, tiến lên đi nào.


Chỉ duy nất vào tối thứ hai khi các phương tiện di chuyển nhiều hoặc ít hơn một cách chính xác trên đường phố Luân Đôn. Chúng tôi đã mất hai mươi phút để đến được Học viện. Trên đường đi, trời bắt đầu mưa, một trong những cơn mưa nặng nhất thường rơi vào thủ đô. Walter đợi chúng tôi ngoài cửa, chiếc quần của hắn bị ngâm nước ướt nhẹp, và chiếc áo khoác cũng chả khá hơn, hắn làm một điệu bộ của một ngày tồi tệ. Walter đứng dựa vào cửa, cầm phong bì trên tay. Tôi thậm chí không thể yêu cầu được chở hắn về nhà, xe của tôi, xe đôi và chỉ có hai ghế. Chúng tôi vẫn quyết định chờ cho đến khi hắn bắt được một chiếc taxi. Ngay khi đi qua mặt tôi, Walter chào tôi một cách lạnh lùng, Keira chẳng thèm bận tâm. Chúng tôi thấy mình đang ở trong một chiếc xe dưới trời mưa tầm tã, phong bì nằm trên đùi Keira.


-Em không mở nó sao?
-Cái này là Max gửi, cô lầm bầm.
-Phải có thần giao cách cảm!
-Sao anh lại nói thế?
Anh nghi rằng anh ta đã nhìn thấy chúng ta đang có một bữa tối khá lãng mạn, chỉ còn đợi món nước sốt của em hoàn thành, để gửi cho em một phong thư, thế là đạp đổ hết buổi tối của chúng ta.


-Không vui chút nào cả…
-Có lẽ, nhưng hãy hiểu cho rằng nếu chúng ta bị phá ngang bởi người yêu cũ của anh, em sẽ không làm điều này với một sự vui vẻ như vậy.
Keira lướt tay trên phong bì
-Và cô người yêu cũ của anh thì có thể viết gì? Cô ấy hỏi.
-Anh không có nói điều đó.


-Trả lời câu hỏi của em!
-Anh không có người yêu cũ!
-Anh còn là trai tân khi chúng ta gặp nhau à?
-Điều anh muốn nói là trong trường đại học, anh đã không ngủ với bất kỳ cô nhân tình nào!
-Thật tinh tế, một lưu ý nhỏ thôi.
-Em có mở dấu niêm phong của phong bì hay không nào?


-Anh đã nói ‘một bữa tối lãng mạn’, em nghe thấy thế phải không?
-Có lẽ anh đã nói thế.
-Anh đang yêu em, Adrian?
-Mở cái phong bì đi, Keira!
-Em sẽ mở. Đưa chúng ta về nhà và trực tiếp vào phòng anh luôn đi. Em muốn anh hơn là món dưa leo chiên.
-Anh sẽ xem đó như một lời khen! Còn lá thư?


-Nó sẽ phải đợi đến sáng mai, và Max cũng vậy.


Đó là lần đầu tiên ở Luân Đôn tôi thức dậy với thật nhiều những ký ức. Sau khi ân ái, em thiếp ngủ, cánh cửa phòng khép hờ, tôi ngồi đó, ngắm nhìn em, yên lặng nghe hơi thở của em. Tôi có thể nhìn thấy những vết sẹo trên lưng em và biết rằng thời gian sẽ không thể xóa nhòa được nó. Tôi lướt tay, nhiệt độ của cơ thể em mong muốn được đánh thức, nguyên vẹn như trong buổi tối hôm qua. Em khẽ lên tiếng, tôi rụt tay lại, nhưng em đã bắt được nó, hỏi tôi với giọng ngái ngủ rằng sao lại có cái cử chỉ vuốt ve này. Tôi đặt môi lên da em, nhưng em lại một lần nữa chìm sâu vào giấc ngủ. Nên tôi đã thì thầm nói với em rằng tôi yêu em.


-Em cũng vậy, em thì thầm.
Giọng nói của em rất khó nghe, nhưng hai từ này (nguyên góc “Me too” tiếng Pháp là “moi aussi”, nhưng khi dịch TV mình không biết rút sao cho thành 2 từ) cũng đủ làm cho tôi tham gia với em trong đêm của em.


Cùng với sự mệt mỏi, chúng tôi đã chẳng hè nhìn thấy bình minh, tôi thức dậy khi trời đã quá trưa. Chổ của em trên giường trống không, tôi đi xuống bếp. Em đang mặt một trong những chiếc áo của tôi, mang một đôi tất ngắn được lấy từ ngăn tủ. lời thú nhận về những gì chúng tôi đã làm hôm qua thật bối rối, một sự xấu hổ mà tôi đẩy lùi trong giây lác. Tôi hỏi em đã mở lá thư Max gửi chưa. Hãy nhìn đi, em chỉ lên bàn, nó vẫn còn nguyên. Tôi không biết vì sao, nhưng tại khoảng khắc đó tôi đã mong ước em đừng bao giờ mở nó. Tôi sẵn sàng giữ nó trong một ngăn kéo đã bị lãng quên. Tôi không muốn tiếp tục cuộc đua điên rồ này. Tôi chỉ mơ được dành thời gian bên em, chỉ trong căn nhà này không cho một lý do nào khác để được tản bộ dọc sông Thame, đi săn tìm và mặc cả trong những cửa hàng đồ cổ ở Camden, ăn bánh nướng trong một quán cà phê của Notting Hill, nhưng em đã mở phong bì và tất cả mọi mơ ước trước mắt tôi tiêu tan.


Em mở nó ra và đọc cho tôi nghe, để chỉ cho tôi thấy rằng ngày hôm qua em chả giấu diếm cái gì cả.
Keira,
Anh đã có một kỷ niệm đáng buồn trong chuyến viến thăm của em đến xưởng in. anh tin rằng kể từ ngày chúng ta gặp nhau ở Tuileries, những cảm xúc mà anh tưởng chúng ta đã đánh mất lại hồi sinh.


Anh chưa bao giờ nói anh đã đau đớn thế nào khi chúng ta chia tay, anh đã khổ đau thế nào vì sự ra đi của em, sự im lặng của em, thà không quen biết em có lẽ đã tốt hơn, thật đau lòng khi chúng ta thành ra thế này. Nhưng mọi thứ vẫn phải rõ ràng, nếu em là một người phụ nữ mà sự hiện diện của em đủ để mang đến hạnh phúc cho bất kỳ ngườ đàn ông nào hơn cả những gì họ mong đợi, thì sự ích kỷ và vắng mặt của em để lại một khoảng trống mãi mãi. Và cuối cùng anh nhận ra rằng thật vô ích khi cố gắng giữ em lại, không ai có thể làm được điều đó, anh thật sự thích, nhưng em chỉ yêu ở khoảng thời gian đó. Hạnh phúc là một mùa thật ngắn ngủi, kể cả khi thời gian để lại một vết sẹo dài cho những người em đã bỏ lại sau lưng.


Anh mong rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau. Đừng cho anh biết tin về em, đừng ghé đến thăm anh khi em đi dạo ở Paris. Đây không phải là lời yêu cầu đến từ vị giáo sư cũ của em, mà là từ một người bạn.


Anh đã nghĩ rất nhiều về cuộc trò chuyện của chúng ta. Em quả là một cô học trò không-chịu-được, nhưng như anh đã nói, em có tìm năng, có năng lực quý giá trong nghề nghiệp của mình. Anh tự hào về quá trình làm việc của em, dù anh chẳng làm gì cả, chỉ là một giáo viên phát hiện ra tiềm năng khảo cổ học trong nhà khảo cổ mà em đã trở thành. Lý thuyết mà em đã nói với anh không phải là không thể xảy ra, anh thậm chí đã muốn tin em và em có lẽ sẽ tiếp cận được với sự thật mà ý nghĩa của nó vẫn còn trốn tránh chúng ta. Theo đuổi con đường của những người Hy Lạp cổ, nhưng ai mà biết họ sẽ dẫn ta đến đâu.


Sau khi em đi khỏi chổ làm việc của anh, anh đã về nhà, mở quyển sách đã được đóng lại cách đây vài năm, rút ra từ quyển sổ tay có những ghi chép của anh. Em có biết anh cảm thấy hưng phấn đến nhường nào không? Giống như mọi thứ đã được sắp xếp và đặt sẵn tong văn phòng của anh, nơi chúng ta đã có những kỷ niệm đẹp. Anh đã tìm thấy một quyển sách có những nghiên cứu của một người có thể có ích. Ông ta đã dành cả đời mình để nghiên cứu về những cuộc di cư vĩ dại của loài người, ông đã viết rất nhiều về châu Á, và mặc dù được công bố rất ít, bằng lòng với việc giảng dạy trong vài rạp hát, mà anh đã tham gia cách đây rất lâu. Ông ta cũng có ý tưởng về những cuộc di dân của những cư dân đầu tiên của vùng Địa Trung Hải. đã có rất nhiều ngưởi dèm pha ông ta, nhưng trong lĩnh vựa của chúng ta ai lại không làm thế? Có rất nhiều sự ghen tị giữa các đồng nghiệp trong trường đại học của chúng ta. Người đàn ông mà anh nói đến đây là một đại học giả, anh có lòng kính trọng vô hạn đối với ông. Em sẽ thấy, Keira. Anh biết được rằng ông đã nghỉ hưu ở Yell, một hòn đảo nhỏ trong quần đảo Shetland nằm ở mũi phía bắc của Scotland. Có vẻ như ông ta sống ẩn dật và từ chối nói chuyện với bất kỳ ai về công việc của mình, ông ấy đã bị tổn thương, nhưng có lẽ sự quyến rũ của em sẽ dụ được ông ta chui ra khỏi hang của mình và khiến ông ấy nói chuyện.


Khám phá vĩ đại mà em mong chờ luôn luôn là một thứ đặt tên cho giấc mơ của em bằng họ của chính em, em có thể đạt được nó trong tầm tay mình. Anh tin em, em sẽ chạm đến mục đích của mình.
Chúc may mắn,
Max






Truyện liên quan