Chương 13
“Cháu dâu à Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi? Trong nhà còn ai không?” Ngồi lên ghế phó lái, bà lão tuy không cao lớn nhưng giọng sang sảng lạ kì, dọc đường miệng không ngừng nghỉ. Tả La mắt điếc tai ngơ, bình tĩnh lái xe, chờ đến khi bà khô miệng nghỉ một xíu, y đưa một hộp nước trái cây cho bà, mở miệng hỏi.
“Lão phu nhân, nhà của ngài ở đâu? Để tôi đưa ngài về.”
Bà lão giật mình, một lúc sau bỗng nhiên cười vỗ lên vai y, “Ui dà! Lão phu nhân gì chứ! Gọi bà nội là được rồi! Nào Gọi một câu bà nội cho ta nghe xem.”
Tiếng nước chảy khe khẽ vang lên, bà lão nhìn theo tầm mắt Tả La, xấu hổ ngây ra.
Nước trái câu bị động tác vừa rồi của bà không cẩn thận nghiêng sang một bên, đổ xuống chân y.
“Xin, xin lỗi con.” Bà lão đột nhiên trở nên sợ sệt, nhìn Tả La mặt không đổi sắc, xấu hổ cười.
Tả La không rên một tiếng, vươn tay về phía bà, bà lão tưởng Tả La muốn đuổi mình xuống, hoảng loạn cuống quýt mở cửa.
“Ta, ta tự mình xuống!”
Nhìn bà lão vừa xấu hổ lại vừa uỷ khuất, Tả La mỉm cười, hẳn nào mọi người đều nói người già thực ra giống hệt trẻ nhỏ.
Tả La lấy một chai nước trong hộc tủ, khẽ cười với bà, “Vừa rồi ngài còn chưa uống được mấy ngụm phải không? Trong xe chỉ còn mỗi chai nước này, không có nước trái cây, cẩn thận một chút, bị đổ tiếp sẽ không còn nước uống nữa đâu.”
Bà lão nhận chai nước, nhìn Tả La cúi đầu rút khăn tay tự lau người, bà ngơ ngác, rồi đột nhiên bổ nhào về phía y.
“Cháu dâu con đúng là người tốt! Ta đồng ý, con mau vào cửa nhà ta đi…Ủa?”
Tự dưng bà lại có cảm giác như giọt nước mưa bắn lên mặt, nhìn cái chai trên tay — trống không. Bà trống rỗng nhìn Tả La — cả đầu y đều là nước.
Nguy rồi Bà lão theo trực giác lùi về sau, một lúc lâu thấy nam nhân mặt vẫn không đổi lấy ra thêm một cái khăn tay lau đầu, khó khăn chật vật cũng đỡ hơn một chút, y nhìn bà lão vẻ mặt sợ hãi, đành nở nụ cười cứng nhắc,
“Được rồi, không còn nước không phải lo bị ướt nữa, giờ ngài nói cho tôi biết ngài ở đâu đi.”
Bà lão chớp chớp mắt đáng yêu, ngoan ngoãn nói ra một địa chỉ.
Đó là một nhà dưỡng lão, Tả La liền hiểu được vì sao bà lão thoạt nhìn có vẻ điên điên khùng khùng, có lẽ là tuổi đã cao nên trí óc không còn tỉnh táo minh mẫn như xưa. Trước khi đi bà lão còn cường ngạnh đưa cho y một hộp nhạc, nói là quà cho cháu dâu.
Y cứ giải thích mình là đàn ông, không thể là cháu dâu của bà được, nhưng mà bà lão cứ kiên quyết muốn y nhận.
Chỉ là một chiếc hộp bình thường cũ kĩ không đáng bao nhiêu tiền, Tả La đành bất đắc dĩ nhận lấy.
Khi lái xe về, thật lâu thật lâu sau, Tả La vẫn có thể nhìn thấy gương chiếu hậu hiện lên bóng dáng của bà lão, bà dùng sức vẫy cánh tay nhỏ gầy, đến khi nhân viên nhà dưỡng lão thấy liền kéo bà vào trong.
Về sau nếu được lại cùng Mộ Dung đến thăm bà ấy đi, nhìn bà có vẻ rất cô đơn…Bởi vì cô đơn cho nên mới nhận người nhà lung tung chăng? Tả La nghĩ.
Nghĩ đến Mộ Dung y lại nghĩ đến con quỷ kia, trong lòng đột nhiên căng thẳng, Tả La gọi điện cho Mộ Dung.
“Alo! Anh yêu chạy đi đâu thế? Tan làm lâu lắm rồi, Tư Tư em đã gọi người đi đón đến công ty, bọn em đói bụng lắm! Đúng không Tư Tư?” Giọng Mộ Dung từ đầu dây bên kia truyền tới, nghe nam tử tinh thần phấn chấn cùng cô nhóc kẻ xướng người hoạ, Tả La chợt thấy nhẹ lòng, thấp giọng nói.
“Ừ, tôi mới đưa một vị lớn tuổi về nhà, tôi lập tức về đây, muốn đi đâu ăn cơm, tôi đưa hai người đi.”
Vốn nghĩ bản thân rồi sẽ sống cô độc cho đến khi trở thành một ông lão quái gở không ai bận tâm, cuối cùng bị đưa đến nhà dưỡng lão, sau đó ch.ết trong cô quạnh mới phù hợp với cuộc sống của y, nhưng giờ thì sao? Cuộc sống hiện tại của y, có người yêu y, có người y yêu, có một cô con gái thương yêu khắng khít, ba người cùng chung sống vui vẻ hoà thuận. Đây là chuyện mà Tả La không bao giờ có thể ngờ đến, hết thảy đều tựa như một giấc mộng, quá đỗi vui sướng, quá đỗi…hạnh phúc.
Cho nên Tả La luôn cẩn thận quý trọng nó.
Tư Tư muốn ăn món nướng kiểu Hàn, thuận tiện đi xem luôn bộ phim hoạt hình mới của Disney, sau đó còn đưa cô nhóc đến công viên giải trí chơi cả buổi, rồi mới cõng Tư Tư mệt phờ ngủ tít trên lưng trở về nhà.
Mộ Dung tay không tiện đành phải nhìn Tả La cõng Tư Tư lên lầu, điều duy nhất gã có thể làm chính là tr.a chìa khoá vào ổ mở cửa, sau khi vào nhà việc đầu tiên Tả La làm là thả Tư Tư xuống, cởi giầy cởi áo khoác cho cô nhóc, đắp chăn lên.
Tả La ngồi bên giường nhìn đứa nhỏ ngọt ngào ngủ dưới ánh đèn nhàn nhạt, bất tri bất giác cong khoé môi.
“Cảm ơn.” Thấy Mộ Dung đứng ở cửa nhìn mình và Tư Tư, Tả La cười nói.
Khuôn mặt vốn cứng nhắc vì nụ cười hạnh phúc có chút ngốc nghếch này mà trở nên sinh động tươi sáng hơn nhiều.
Mộ Dung đột nhiên biến sắc, không nói một câu đóng cửa tắt đèn, trong bóng tối kéo Tả La chạy đi.
“Huh?” Tả La không hiểu gì, ngay giây tiếp theo đã đi tới phòng khách sáng trưng, lại nghe một tiếng trầm đục, lưng bị Mộ Dung đè lên cánh cửa phòng Tư Tư mới đóng lại, môi bị gã dùng sức chiếm lấy.
“Ưm!” Tả La không thể động đậy, môi bị người ta khát khao xâm chiếm, đầu lưỡi quy củ của y bị đối phương bá đạo cuốn vào miệng, đầu lưỡi đột nhiên bị cắn không dám chống cự, đành phải nhận cưỡng ép của đối phương, vừa ngậm vừa ʍút̼ vừa cắn. Tả La chợt có ảo giác, mình sẽ bị gã nuốt vào bụng, vạn kiếp bất phục…
Không hiểu cách thở khi hồn nồng nhiệt, Tả La như con cá thiếu nước, Mộ Dung mãi mới nhận ra sự khổ sở của y, khẽ cắn đầu lưỡi của y một cái, buông môi y ra.
Song tay và chân lại không rời y.
Một tay Tả La bị người Mộ Dung dùng sức đè lại, tay kia bị cánh tay đối phương đè nặng, đùi Mộ Dung bá đạo chen vào giữa hai chân y, không an phận cọ xát bộ vị mẫn cảm dưới thân y.
“Cậu làm gì –” Bởi vì thở dốc, chất vấn của Tả La khó tránh được yếu ớt thiếu sức mạnh.
“Ai biểu anh hấp dẫn em?” Tội phạm nói đến đúng lý hợp tình.
“Dùng vẻ mặt đáng yêu như thế nói cảm ơn em. Em vừa thấy liền không chịu nổi.” Cằm Mộ Dung nhẹ nhàng gác lên đầu vai Tả La, tay trái cầm tay Tả La khẽ di chuyển, để đối phương chạm vào thứ đã sớm phấn chấn bừng bừng nơi khố hạ của mình.
“Anh khơi hoả, anh phải có trách nhiệm dập.”
Hơi thở Mộ Dung nóng rực phả vào tai y, gã tinh tế gặm cắn vành tai tinh xảo, khiến Tả La run rẩy không thôi. Run rẩy xong lại tới nóng bừng. Nhiệt độ nóng bỏng từ tai lan truyền tới lòng bàn chân, nóng từ trong ra ngoài…
“Tôi khơi cái gì chứ.” Tả La đỏ bừng mặt, run rẩy muốn đẩy bàn tay Mộ Dung ra, song thứ đang cương rõ ràng kia khiến y cảm giác như tay mình sắp bỏng tới nơi rồi.
Lời còn chưa nói xong, đầu càng ngày càng cúi thấp, thấp đến nỗi nhìn thấy tay của chính mình đang *** loạn chạm vào nơi đó của gã.
Tả La nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu.
“Đi tắm đã, tôi không muốn để người ngợm bẩn thỉu.”
Y đẩy Mộ Dung ra, không quay đầu lại đi thẳng vào phòng tắm. Mộ Dung ngây người tại chỗ không thể tin nổi, trợn mắt nhìn, mãi một lúc sau mới đỏ bừng mặt.
“A!”