Chương 3
"Tối qua ba không về nhà".
Gương mặt Monica đau khổ trong khi đứng nơi cửa sổ phòng ăn. Gray tiếp tục ăn bữa sáng của anh, chẳng có gì làm anh mất ngon cả. Vậy ra đó là lý do Monica dậy sớm sáng nay vì cô thường chưa chịu bò ra khỏi giường sau 10 giờ. Cô định làm gì, thức chờ đến khi Guy về? Anh thở dài tự hỏi không biết Monica muốn anh xử sao với giờ giấc thất thường của Guy: bắt nhịn đói đi ngủ? Anh không thể nhớ lúc nào Guy không có phụ nữ bên cạnh, dù Renee Devlin chắc chắn đã ở với ông bền bỉ hơn các bà khác.
Mẹ anh, Noelle chẳng buồn quan tâm xem Guy đã đi đâu vào buổi tối, miễn là không đi với bà và đơn giản là vờ coi các quan hệ lăng nhăng của chồng bà không tồn tại. Vì Noelle không quan tâm, Gray cũng không quan tâm. Mọi việc sẽ khác nếu Noelle đau khổ nhưng chuyện này không hề có. Không phải vì bà không yêu Guy, Gray nghĩ bà có, theo kiểu của bà. Nhưng bà cực kỳ ghét chuyện vợ chồng, ghét bị đụng chạm, dù là những đụng chạm vô ý và bình thường. Chuyện Guy có bồ là một giải pháp tốt nhất có thể có. Ông không xử tệ với Noelle dù ông chẳng buồn che dấu các mối quan hệ của ông, vị thế là vợ ông của Noelle luôn an toàn. Giải pháp này có vẻ phong kiến, và Gray biết anh không thích chuyện này chút nào khi anh kết hôn nhưng cả hai người đều bằng lòng với nó.
Nhưng Monica không nhận thấy điều đó. Cô bảo vệ Noelle một cách tận tình và gắn bó với bà theo kiểu Gray không bao giờ có thể làm, cô tưởng tượng Noelle bị nhục nhã và tổn thương bởi các mối quan hệ của Guy. Nhưng Monica cũng rất yêu thương Guy, và những lúc Guy quan tâm đến cô, cô vui mừng không gì bằng. Cô luôn tưởng tượng trong đầu gia đình là như thế nào: gắn bó, yêu thương, luôn nâng đỡ nhau, bố mẹ thì tha thiết yêu nhau, và Monica đã cố gắng hết sức để làm cho gia đình của cô giống như bức tranh đó.
"Mẹ biết không?" anh bình thản hỏi, và kềm lại không hỏi Monica có thực sự nghĩ là Noelle sẽ phiền nếu bà biết chuyện đó không. Đôi khi anh thấy tội nghiệp Monica, nhưng anh thương cô và không muốn cố tình làm cô đau lòng.
Monica lắc đầu. "Mẹ chưa dậy."
"Vậy thì lo gì? Lúc mẹ dậy thì ba về và mẹ sẽ nghĩ là ba mới đi đâu ra ngoài lúc sáng thôi."
"Nhưng ba đã đi với bà ta!" Monica xoay lại đối diện anh, đôi mắt đen long lanh. "Mụ Devlin đó."
"Em không biết điều đó. Ba có thể chơi bài nguyên đêm mà." Guy rất thích chơi bài nhưng Gray không tin ông vắng mặt suốt đêm để bài bạc. Nếu anh biết ba anh, mà anh thì rất hiểu ông, nhiều khả năng Guy đã qua đêm với Renee hoặc với một người phụ nữ nào đó đã thu hút được ông. Renee thật khờ nếu bà tin Guy chung thủy với bà hơn chung thủy với vợ.
"Anh nghĩ vậy hả?" Monica hỏi, vẻ mong muốn điều đó xảy ra hơn các điều khác.
Gray nhún vai. "Có thể mà." Gần bằng với khả năng một ngôi sao rơi vào nhà anh hôm nay, nhưng không phải là không thể. Anh uống cạn li cà phê rồi đẩy ghế đứng lên. "Khi nào ba về, nói ba anh đi lên Baton Rouge để coi cái bất động sản mà ba với anh đã bàn. Trễ nhất là 3 giờ anh sẽ về tới nhà." Bởi vì dáng vẻ cô đơn của cô, anh đưa tay choàng qua vai cô và ôm lấy cô. Không biết vì sao mà Monica không có được sự cương quyết và tự tin như các thành viên khác trong họ. Thậm chí Noelle, dù không thực sự là người họ Rouillard, còn biết bà muốn gì và làm cách nào có được điều bà muốn. Monica luôn có vẻ bất lực trước tính cách mạnh mẽ của các thành viên khác trong gia đình.
Cô vùi đầu vào vai anh một lúc như cô thường làm khi cô còn nhỏ và vừa chạy đến báo anh biết có chuyện xảy ra mà ba không giải quyết được. Dù anh chỉ lớn hơn cô 2 tuổi nhưng anh luôn bảo vệ cô và biết từ lúc còn nhỏ là cô không có sức mạnh ý chí như anh.
"Em phải làm gì nếu ba đã đi với mụ lẳng lơ đó?" cô hỏi, giọng cô nghẹn ngào nơi vai anh.
Gray cố kềm không để mất kiên nhẫn, nhưng ít nhiều nó cũng thể hiện trong giọng nói của anh. "Em không phải làm gì hết. Đó không phải là chuyện của em."
Cô rụt lại, vẻ tổn thương, và nhìn anh trách móc. "Sao anh có thể nói vậy? Em lo cho ba!"
"Anh biết thế." Anh cố nhẹ giọng. "Nhưng nó chỉ phí thời gian thôi, và ba sẽ không cám ơn em đâu."
"Anh luôn bênh ba, vì anh cũng giống như ba thôi!" Nước mắt từ từ lăn tròn trên má cô, và cô quay đi. "Em cá cái bất động sản ở Baton Rouge có hai chân và ngực bự. Thế thì chúc anh vui vẻ!"
"Tất nhiên rồi," anh châm biếm. Anh thật sự sẽ đi coi một số bất động sản, sau đó lại là chuyện khác. Anh là một thanh niên trẻ trung, cường tráng, với những ham muốn ȶìиɦ ɖu͙ƈ mạnh mẽ không hề giảm đi từ lúc anh dậy thì. Lúc nào nó cũng âm ỉ trong anh, một cảm giác khát khao. May mắn là anh có thể hấp dẫn phụ nữ để có thể giảm bớt sự thèm khát này, và buồn cười là tài sản của gia đình anh cũng đã giúp anh nhiều trong những cuộc chinh phục tình ái.
Anh không quan tâm lý do phụ nữ tìm đến anh, vì thích anh và ham muốn cơ thể anh hay vì cô ấy thích tài khoản ngân hàng của nhà Rouillard. Lý do gì cũng được, cái anh cần là một cơ thể ấm áp mềm mại nằm dưới anh, đón nhận những đam mê của anh và tạm thời giúp anh thỏa mãn. Anh chưa yêu ai cả, nhưng anh yêu sex và mọi thứ về sex: mùi hương, cảm giác, âm thanh. Giây phút yêu thích nhất của anh là lúc anh bắt đầu xâm nhập vào cơ thể của người phụ nữ và cảm thấy cơ thể cô còn chút e ngại nhưng cuối cùng cũng chấp nhận anh - cảm giác được đón nhận vào vòng ôm nóng ấm, ẩm ướt, khít rịt. Tuyệt, cảm giác đó thật tuyệt. Anh luôn cực kỳ cẩn thận với chuyện tránh mang thai ngoài ý muốn, luôn dùng bao cao su dù người bạn tình nói là cô có dùng thuốc ngừa thai, bởi vì phụ nữ thường nói dối về chuyện này và một người đàn ông khôn ngoan sẽ không bao giờ chơi trò may rủi với chuyện này.
Anh không biết chắc nhưng anh nghĩ Monica vẫn còn là con gái. Dù cô giàu tình cảm hơn Noelle, cô vẫn bị ảnh hưởng bởi mẹ ít nhiều, một chút gì đó lạnh lùng xa cách khiến đàn ông không dám đến gần. Cô là một sự phối hợp kỳ cục của ba và mẹ, cô có sự lạnh lùng của mẹ nhưng không có tính cương quyết của bà, có tình cảm giống ba nhưng không có đam mê xác thịt như ông. Trái lại, Gray có sự đam mê như ba và tính cương quyết, tự chủ của mẹ. Anh thích sex nhiều nhưng anh không là nô lệ của cái đó như Guy. Anh biết khi nào nên nói không và nói như thế nào. Tạ ơn Trời, anh cũng có hiểu biết tốt hơn ba anh khi chọn phụ nữ.
Anh kéo nhẹ một lọn tóc sẫm màu của Monica. "Anh sẽ gọi chú Alex để coi chú biết ba đâu không." Alexander Chelette, một luật sư ở Prescott, là bạn thân nhất của ba.
Môi cô run run nhưng cô vẫn cố mỉm cười qua làn nước mắt. "Chú sẽ tìm thấy ba, và khuyên ba về nhà."
Gray cười khẩy. Không hiểu sao Monica có thể sống đến 20 tuổi mà vẫn không học hiểu gì về đàn ông.
"Anh không chắc chuyện đó đâu, nhưng có thể chú có thể khuyên được em."
Anh vẫn định nói với Monica là Guy đã đi chơi bài, dù cho Alex biết rõ số điện thoại của khách sạn mà Guy đã thuê qua đêm.
Anh vô phòng làm việc mà Guy thường dùng làm nơi giải quyết vô số vấn đề tài chính của nhà Rouillard, và cũng là nơi Gray học để giải quyết chúng. Gray thích thú với sự phức tạp của ngành kinh doanh và tài chính, nhiều đến nỗi anh bỏ qua cơ hội chơi bóng chuyên nghiệp để lao vào thế giới kinh doanh. Mà nó cũng chẳng phải là một sự hi sinh quá lớn cho anh, anh biết anh chơi giỏi để trở thành chuyên nghiệp nhưng anh không có tố chất của một ngôi sao. Nếu anh cống hiến cuộc đời cho thể thao, anh có thể chơi trên dưới 8 năm, nếu anh may mắn không bị chấn thương, và có được một mức lương kha khá. Cuối cùng thì khi phải chọn lựa, dù anh thích chơi bóng nhiều nhưng anh vẫn mê kinh doanh nhiều hơn. Trò chơi này anh có thể chơi lâu hơn chơi bóng và kiếm nhiều tiền hơn và cũng vẫn đầy tính ăn thua.
Dù Guy có thể đã gần nổ mũi tự hào nếu con trai ông thành cầu thủ chuyên nghiệp, Gray nghĩ ông đã phần nào nhẹ nhõm tinh thần vì Gray đã chọn quay về nhà. Vài tháng sau khi Gray tốt nghiệp ĐH, Guy đã hân hoan nhồi vào đầu anh những kiến thức kinh doanh mà không có sách vở nào có thể cung cấp được.
Gray đưa tay vuốt nhẹ mặt gỗ bóng loáng của cái bàn lớn. Một tấm ảnh cỡ 8x10 của Noelle nằm ở một góc, vây quanh là các tấm hình nhỏ hơn của chính anh và của Monica ở các độ tuổi khác nhau, như một nữ hoàng và các phụ tùng. Hầu hết mọi người sẽ nghĩ là như một người mẹ với các con chung quanh và trên gối, nhưng Noelle không có chút tình mẫu tử nào. Ánh bình minh tỏa sáng lên tấm ảnh, làm nổi bật những chi tiết nhỏ thường ít ai để ý, và Gray dừng lại ngắm khuôn mặt mẹ anh.
Bà là một phụ nữ đẹp, hoàn toàn khác với vẻ đẹp của Renee Devlin. Renee giống như mặt trời, nóng bỏng, sáng lòa, trong khi Noelle giống mặt trăng, lạnh lùng, xa vắng. Bà có mái tóc sẫm màu dày, mượt và bới theo kiểu rất thanh lịch, và đôi mắt xanh tuyệt đẹp mà chẳng người con nào thừa hưởng được. Bà không phải là người Pháp lai Creola nhưng là người Mỹ bình thường, vài người trong xứ đã tự hỏi có phải Guy Rouillard đã cưới người ở tầng lớp thấp hơn không. Nhưng bà đã tỏ ra cao quý như nữ hoàng, hơn hẳn những người sinh ra là Creola nên những nghi ngờ này đã mau chóng trôi vào quên lãng. Điều duy nhất gợi nhớ chính là tên của anh, Grayson, là họ của bà, nhưng vì nó đã được làm gọn lại thành Gray từ lâu nên hầu hết mọi người đều nghĩ là tên này được chọn vì nó gần giống tên ba anh.
Cuốn lịch hẹn của Guy để mở trên bàn. Gray tựa hông vào bàn, với lấy cái điện thoại và đưa mắt dò theo các cuộc hẹn được liệt kê trong ngày. Guy có một cuộc hẹn với một người tên William Grady, một chủ ngân hàng lúc 10 giờ. Và lần đầu tiên từ sáng đến giờ, Gray cảm thấy có chút lo âu. Dù chuyện gì đi nữa, Guy không bao giờ để phụ nữ làm cản trở việc kinh doanh, và ông sẽ không bao giờ đi họp mà không cạo râu hay thay quần áo.
Anh nhanh lẹ bấm số của Alex, thư ký của ông trả lời ngay sau hồi chuông đầu tiên. "Phòng luật sư Chelette và Anderson,"
"Chào Andrea. Alex tới chưa?"
"Rồi," bà trả lời với vẻ hài hước khi nhận ngay ra giọng trầm ấm mượt như nhung không lẫn với ai được của Gray. "Cậu biết ông ấy mà. Chỉ có một cơn động đất mới có thể giữ ông ấy khỏi đến đây đúng 9 giờ thôi. Giữ máy để tôi liên hệ với ông ấy."
Anh nghe một tiếng click báo cuộc gọi của anh đã để ở chế độ chờ, nhưng biết rõ Andrea, bà sẽ không gọi Alex qua tổng đài đâu. Anh đã đến chơi ở văn phòng của Alex thường xuyên, lúc nhỏ cũng như lớn, để biết những lúc bà dùng tổng đài là khi có khách lạ trong văn phòng. Còn bình thường, bà chỉ quay ghế sang và cao giọng gọi vì cửa phòng Alex ngày sau lưng bà.
Gray mỉm cười khi nhớ lại Guy đã phá ra cười khi ông kể chuyện Alex đã cố làm Andrea xử sự chuyên nghiệp hơn, xứng đáng với tính chất một văn phòng luật. Tội nghiệp Alex hiền lành không có một thế nào với bà thư ký của mình. Bị sửa lưng, bà trở nên lạnh lùng đến nỗi cả văn phòng như hóa đá. Thay vì gọi "Alex" như mọi khi, bà gọi "ngài Chelette" mỗi khi nói chuyện với ông, luôn dùng tổng đài để liên hệ ông, và những cuộc trò chuyện thân mật biến mất. Mỗi khi Alex dừng tại bàn để trò chuyện, bà đứng lên đi vào toilet. Những chi tiết nho nhỏ bà thường quan tâm như phần việc hằng ngày, giúp nhẹ gánh Alex rất nhiều, giờ bà để cho Alex lo. Ông thấy ông phải đi làm sớm hơn và về trễ hơn trong khi Andrea bỗng có một lịch làm việc cực đúng giờ. Không ai có thể thay thế bà, thư ký luật sư không dễ tìm ở Prescott. Sau 2 tuần, Alex đành hạ mình đầu hàng và Andrea lại tiếp tục gọi vọng qua cửa văn phòng như trước.
Một tiếng click nữa vang lên khi Alex bắt máy. Giọng chậm rãi hiền lành của Alex vang lên. "Chào cháu Gray. Hôm nay dậy sớm hả cháu."
"Không sớm lắm đâu chú." Anh luôn luôn thức sớm hơn Guy nhưng hầu hết mọi người đều nghĩ cha nào con nấy. "Cháu định đi Baton Rouge để coi một số bất động sản. Chú này, chú có biết ba cháu đang ở đâu không?"
Đầu dây bên kia im lặng một chút. "Không, chú không biết." Một thoáng im lặng nặng nề. "Có chuyện gì à?"
"Ba không về nhà tối qua, mà ông có hẹn với Bill Grady lúc 10 giờ."
"ch.ết thật," Alex nói nhỏ nhưng giọng ông có vẻ hơi lo lắng. "Trời ạ, chú đã không nghĩ - mẹ kiếp!"
"Chú Alex," giong Gray gọn và khô như thép, vọng qua đường điện thoại. "Chuyện gì đang diễn ra vậy?"
"Chú thề với cháu, Gray à, chú không nghĩ ông ấy sẽ làm chuyện đó," Alex đau khổ nói. "Có thể ông ấy không làm vậy đâu. Chắc ông ấy ngủ quên thôi."
"Làm chuyện gì?"
"Ông ấy có nói tới chuyện đó vài lần nhưng chỉ khi ông đang uống rượu thôi. Chú thề là chú không nghĩ ông nghiêm túc khi nói vậy. Trời ạ, sao ông ấy có thể làm thế?"
Cái điện thoại trong tay Gray khẽ phát ra những tiếng răng rắc. "Nghiêm túc về chuyện gì?"
"Về chuyện rời bỏ mẹ cháu." Có thể nghe thấy tiếng Alex khó khăn nuốt nước bọt qua đường dây. "Và bỏ đi với Renee Devlin."
Thật nhẹ nhàng, Gray bỏ ống nghe xuống. Anh đứng lặng vài giây, nhìn xuống cái điện thoại. Không thể nào - Guy không thể làm vậy, phải không? Tại sao bỏ đi với Renee khi ông có thể ngủ với bà ở đây bất cứ lúc nào ông muốn? Alex sai rồi. Guy không bao giờ bỏ con cái mình hay công việc làm ăn, nhưng ông đã vui mừng khi Gray từ chối làm cầu thủ chuyên nghiệp, và đã đào tạo anh khẩn cấp về việc quản lý mọi thứ.
Trong một vài phút Gray tê người với cảm giác không tin được, nhưng anh là người thực tế nên những giây phút đó không tồn tại lâu. Cảm giác tê tái đó biến mất, một cơn giận khủng khiếp ùa về. Anh di chuyển như một con rắn bắt đầu tấn công, anh giật cái điện thoại và ném nó qua cửa sổ, các mảnh kính vỡ tung tóe giục các bước chân hối hả chạy về phía phòng làm việc.
Mọi người đều ngủ nướng trừ Faith và Scottie. Cô rời túp lều ngay khi vừa cho em ăn sáng xong, để đưa em ra khe suối chỗ nước cạn để chơi tát nước và bắt cá nhảy. Em chẳng bao giờ bắt được nhưng em rất thích trò này. Buổi sáng hôm nay thật đẹp, ánh mặt trời nghiêng nghiêng dát vàng các cành cây và nhảy múa trên mặt nước. Mùi không khí tươi mát và trong trẻo, ngập tràn các màu sắc tươi tắn và tinh khiết, xua tan đi mùi chua khó chịu của bia rượu vương vấn nơi mũi cô, mùi từ 4 người cô để ngủ nướng tại nhà cho hết cơn say sưa tối hôm trước.
Hi vọng Scottie sẽ giữ quần áo của em được khô như mong mặt trời mọc phía Tây. Vì thế, vừa đến suối là cô cởi áo và quần của em, để em nhào xuống nước chơi với mỗi chiếc tã trên người. Cô đã mang thêm một cái tã khác để dành mặc cho em khi họ ra về. Cô cẩn thận treo quần áo của em lên một thân cây rồi bước xuống suối để lội trong lúc canh chừng em. Nếu có một con rắn bơi qua, em cũng chẳng hiểu để sợ. Cô cũng không sợ nhưng cũng đề phòng.
Cô để em chơi khoảng vài giờ rồi bế em lên khỏi suối trong khi em giãy giụa phản đối suốt. "Em không thể ở dưới nước hoài," cô giải thích. "Coi, tay chân em nhăn nheo hết rồi nè, giống như 1 quả đào khô." Cô ngồi trên nền đất thay tã rồi mặc đồ vô cho em. Vì em không ngừng loay hoay tìm cách chạy xuống nước lại nên cô làm chuyện này thật vất vả.
"Mình đi coi sóc đi," cô nói. "Em có thấy con sóc nào không?"
Bị đánh lạc hướng, em lập tức nhìn lên cây, mắt em mở tròn vì hứng khởi khi tìm kiếm sóc trên các nhánh cây. Faith nắm bàn tay bụ bẫm của em và chậm rãi dắt em đi bộ xuyên rừng, chọn con đường về nhà dài nhất. Có thể khi họ về tới nhà, Renee đã quay về.
Dù mẹ cô trước đây đã từng đi suốt đêm nhưng lần nào bà làm như vậy, cô cũng cảm thấy lo lắng. Không nói ra nhưng lúc nào cô cũng sợ rằng có một đêm Renee bỏ đi mà không quay trở lại. Faith biết rõ thực tế phũ phàng là nếu Renee gặp 1 người đàn ông nào có chút tiền và hứa hẹn sẽ cung cấp cho bà những thứ tốt đẹp, bà sẽ bỏ đi không hề nuối tiếc. Mà điều duy nhất giữ bà ở lại Prescott là Guy Rouillard và những gì ông cung cấp cho bà. Nếu Guy bỏ bà, bà cũng sẽ chẳng lưu luyến gì mà ở đây lâu hơn khoảng thời gian đủ cho bà đóng gói đồ đạc.
Scottie để ý thấy được 2 chú sóc, 1 đang nhảy qua nhảy lại trên cây còn 1 đang leo lên một cây khác, vì thế em vui vẻ đi theo Faith. Tuy nhiên, khi vừa nhìn thấy túp lều, em nhận ra họ đang đi về nhà và bắt đầu làm những âm thanh hậm hực không bằng lòng và ì người ra, cố giằng tay khỏi tay cô.
"Scottie, thôi nào," Faith nói, cố kéo em ra khỏi rừng lên con đường đất bụi bặm dẫn về nhà. "Chị không thể chơi với em bây giờ được, chị phải đi dọn dẹp. Nhưng chị hứa sẽ chơi xe với em khi chị-"
Cô nghe thấy tiếng động cơ xe trầm trầm đằng sau, ngày càng rõ hơn khi xe đến gần, và ý nghĩ đầu tiên đầy vui mừng là mẹ đã về. Nhưng không phải là chiếc xe hơi màu đỏ đắt tiền của Renee đang đánh góc vào nhà cô. Nó là 1 chiếc Corvette mui trần màu đen, được mua để thay cho chiếc màu bạc Gray đã lái từ hồi trung học. Faith ch.ết sững trên đường, quên hết Scottie hay Renee khi tim cô ngừng đập 1 thoáng rồi bắt đầu thình thịch dữ dội trong lồng ngực cô với một sức mạnh làm cô muốn xỉu. Gray đang ghé vào đây!
Cô quá sửng sốt với niềm hạnh phúc ùa đến nên cô gần như quên mất chuyện kéo Scottie khỏi đường để đứng né trong bụi cỏ. Gray, tim cô hát vang. Đầu gối cô run rẩy và cơn run rẩy lan dần lên cơ thể mảnh mai của cô với ý nghĩ được thực sự nói chuyện với anh, dù chỉ là một câu chào ấp úng.
Mắt cô dán chặt vào anh, thu lấy từng chi tiết nhỏ khi anh ngày càng lái xe đến gần cô hơn. Dù anh đang ngồi sau tay lái và cô không thể thấy được anh nhiều, cô nghĩ anh có vẻ gầy hơn lúc còn chơi bóng và tóc anh cũng dài hơn. Mắt anh vẫn không thay đổi, vẫn đầy cám dỗ và mê hoặc. Chúng lướt qua cô khi chiếc Corvette chạy ngang qua chỗ cô và Scottie đang đứng và anh gật đầu cộc lốc.
Scottie rục rịch và giật tay em lại vì em bị quyến rũ bởi chiếc xe xinh đẹp. Em rất thích xe của Renee, và Faith luôn phải canh chừng và giữ em tránh xa chiếc xe vì Renee sẽ nổi điên nếu em rờ vào nó và để lại dấu tay.
"Được rồi," Faith thì thào, vẫn còn choáng ngợp. "Mình đi coi xe đẹp đi." Họ bước trên đường và theo dấu xe Corvette, lúc này đã dừng trước cửa lều. Gray trượt ra khỏi chỗ ngồi sau tay lái và tung đôi chân dài nhảy qua cửa ra khỏi xe như nó là một chiếc xe của con nít. Nhảy 2 bước lên bậc thềm, anh giằng mạnh cánh cửa mở ra và bước vô nhà.
Anh ấy không gõ cửa, Faith nghĩ. Có chuyện gì rồi. Anh ấy đã không gõ cửa.
Cô tăng tốc, kéo Scottie nhanh hơn nên đôi chân ngắn của em bị hụt và em ré lên phản đối. Cô nghĩ đến tim của em và một cơn sợ hãi nhói lên trong cô. Cô dừng lại gấp, mau lẹ cúi xuống bế em lên. "Chị xin lỗi em. Chị không cố ý bắt em chạy." Lưng cô đau nhức vì sức nặng của em nhưng cô phớt lờ nó và đi vội về nhà. Những viên đá nhỏ lăn tròn dưới đôi chân trần của cô một cách vô thức, những đám mây bụi nhỏ tung lên với từng bước cô đi. Sức nặng của Scottie như làm cô chậm hơn, như trì hoãn cô không về tới nhà được. Tai cô ù ù, một cảm giác hoảng loạn ùa đến trong tim làm cô muốn nghẹt thở.
Cô nghe một tiếng gầm từ xa mà cô nhận ra là giọng của ba, đan xen với giọng trầm hùng như tiếng sấm của Gray. Hổn hển, cô bước vội đôi chân gầy trên đường và cuối cùng cũng về đến nhà. Cánh cửa lưới kêu cót két khi cô mở mạnh nó ra để ào vào nhà, rồi dừng gấp và đứng chớp mắt cho quen với khung cảnh tối tăm trong nhà. Những tiếng la hét chửi rủa không ra đâu vào đâu vang lên chung quanh cô, làm cô cảm thấy như cô bị kẹt trong 1 cơn ác mộng.
Cô hớp vội vài hớp không khí và để Scottie tụt xuống sàn. Bị những tiếng la hét làm hoảng sợ, em ôm chặt lấy chân cô và vùi mặt vào đó.
Khi mắt cô đã quen với sự âm u trong nhà, và tiếng ù ù trong tai cô đã giảm đi, những tiếng la hét bắt đầu có nghĩa, và cô ước là chúng cứ tiếp tục khó hiểu như trước.
Gray đã lôi Amos khỏi giường và kéo ông vô bếp. Amos đang la hét và chửi thề, nắm lấy khung cửa để trì hoãn sức kéo của Gray. Nhưng ông không thể đấu nổi với người đàn ông trẻ trung hơn và lại đang trong cơn giận dữ, nên chỉ có thể loạng choạng lấy thăng bằng khi Gray đẩy ông vô đứng giữa bếp.
"Renee đâu?" Gray quát, tướng anh đầy đe dọa làm Amos co rúm lại.
Đôi mắt đầy ghèn của Amos lướt nhanh qua căn bếp như tìm vợ ông. "Không có ở đây," ông ấp úng.
"Tôi có thể thấy bà ta không có ở đây, đồ ngốc! Tôi muốn biết bà ta đang ở đâu!"
Amos lắc lư trên đôi chân trần và bỗng ợ lớn. Ông để ngực trần, quần vẫn không gài khóa. Mái tóc không chải lởm chởm chỉa đủ mọi hướng, râu ria không cạo, mắt đỏ ngầu và hơi thở hôi hám mùi rượu. Tương phản với ông là Gray, đứng cao hơn hẳn, nguyên 1.93 mét cơ bắp săn chắc, mái tóc đen chải gọn về sau, chiếc áo sơ-mi trắng tinh với chiếc quần tây ôm khít.
"Cậu không có quyền xô đẩy tôi vòng vòng như vậy, tôi không cần biết ba cậu là ai," Amos phàn nàn. Dù vậy, ông co rúm lại mỗi khi Gray cử động.
Russ và Nicky cũng đã ra khỏi phòng của họ nhưng không tỏ vẻ gì là hậu thuẫn cho ba. Đối diện với một Gray nóng giận không phải là việc họ thường làm, bắt nạt kẻ có thể gây rắc rối cho họ không phải là kiểu của họ.
"Ông có biết Renee ở đâu không?" Gray hỏi lại, giọng lạnh lùng.
Amos nhún vai. "Có lẽ ra ngoài rồi," ông ấp úng, sưng sỉa.
"Khi nào?"
"Ý cậu khi nào nghĩa là sao? Tôi đang ngủ. Làm quái nào tôi biết bà ta đi khi nào?"
"Tối qua bà ta có về nhà không?"
"Đương nhiên rồi! Mẹ nó, cậu muốn nói gì?"
Amos hét lên, giọng nhừa nhựa cho thấy lượng cồn vẫn còn nhiều trong máu ông.
"Tôi đang nói là mụ vợ lẳng lơ của ông đã bỏ đi!" Gray hét lại, gương mặt anh đầy giận dữ, gáy anh gồng lên.
Một cơn hoảng sợ ập đến Faith, mắt cô mờ đi. "Không," cô kêu lên hoảng hốt.
Gray nghe thấy cô và anh quay phắt lại. Đôi mắt đen của anh ánh lên giận dữ khi nhìn cô. "Ít ra trông cô tỉnh táo hơn. Cô biết Renee ở đâu không? Tối qua bà ta có về không?"
Thẫn thờ, Faith lắc đầu. Một thảm họa đen tối đang lờ mờ hiện ra trước cô, và mũi cô bỗng ngửi thấy mùi vàng cay nồng, mùi chua của sự sợ hãi... của chính cô.
Môi anh cong lên, khoe hàm răng trắng khi anh gầm gừ. "Tôi cũng không nghĩ vậy. Bà ta đã bỏ đi với ba tôi."
Faith lại lắc đầu, và cô dường như không thể dừng lại. Không. Từ này vang ong ong trong đầu cô. Trời ơi, không, xin đừng.
"Cậu nói dối!" Amos hét lên, lảo đảo đi đến cái bàn khập khiễng và ngồi phịch xuống 1 cái ghế. "Renee sẽ không bỏ tôi và bọn trẻ. Cô ta yêu tôi. Thằng bố đàng điếm của cậu đã đi với một con mới mà ông ta -"
Gray nhào tới như một con rắn tấn công. Nắm đấm của anh bay vào cằm Amos, những đốt tay đập mạnh vào xương và cả Amos với cái ghế đổ nhào ra sàn. Cái ghế nát thành từng miếng gỗ vụn dưới ông.
Với một tiếng la sợ hãi, Scottie vùi mặt sâu hơn vào hông Faith. Cô quá sững sờ để nhớ ra chuyện trấn an em nên em bắt đầu khóc.
Amos quờ quạng bò dậy, rồi lảo đảo đi ra sau bàn để cái bàn ở giữa ông và Gray. "Sao cậu đánh tôi?" ông rên rỉ, tay ôm cằm. "Tôi có làm gì cậu đâu. Chuyện ba cậu với Renee làm đâu phải lỗi tại tôi!"
"La hét gì ở đây vậy?" giọng Jodie đầy khêu gợi, chị thường dùng giọng này khi muốn thu hút đàn ông. Faith nhìn ra chỗ cửa phòng của cô và Jodie, mắt cô mở lớn đầy kinh hoàng. Jodie đứng dựa cửa, mái tóc cà-rốt không chải được hất ra sau đôi vai trần của chị. Chi mặc độc một cái qυầи ɭót bằng ren màu đỏ, tay yểu điệu giữ chiếc áo 2 dây cùng màu hờ hững nửa khoe, nửa che ngực chị. Chị chớp mắt với Gray vẻ ngây thơ một cách giả tạo làm Faith muốn rúm người lại.
Vẻ mặt Gray cau lại đầy khinh bỉ khi anh liếc chị, miệng anh hơi cong lên rồi anh cố tình quay lưng lại với chị.
"Tôi muốn các người biến mất khỏi đây trước khi đêm xuống," anh nói với Amos, giọng đanh thép. "Các người làm ô uế đất của chúng tôi, và tôi mệt mỏi với sự ô nhiễm của các người."
"Đi?" giọng Amos vỡ ra. "Thằng khốn khinh người kia, mày không thể bắt tụi tao đi. Có luật-"
"Ông không có trả tiền thuê," Gray nói, môi anh nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo. "Luật trục xuất không dành cho kẻ xâm nhập trái phép. Cút đi." Anh quay lưng và tiến về phía cửa.
"Khoan," Amos kêu lên. Ánh mắt hoảng hốt của ông lướt khắp phòng như tìm phương giải cứu. Ông ɭϊếʍƈ môi. "Đừng vội. Có thể... có thể họ chỉ đi du lịch ngắn ngày, họ sẽ về mà. Đúng rồi, Renee sẽ về mà, cô ấy đâu có lý do gì mà bỏ đi."
Gray cười khô khan, ánh mắt khinh bỉ của anh lướt quanh căn phòng, để ý sự bài trí nghèo nàn của túp lều. Ai đó, có lẽ là cô con út, đã cố gắng giữ cho nó sạch sẽ nhưng điều đó giống như cản nước triều dâng lên vậy. Amos và 2 thằng con trai, bản sao của ba nó, sưng sỉa ngó anh. Cô con gái lớn vẫn đứng dựa cửa, cố gắng khoe hết bộ ngực của cô ta với anh mà không làm rớt miếng vải gọi là áo đó. Thằng nhỏ bị bịnh Down thì đang bám chặt đôi chân cô con út và gào khóc. Cô gái vẫn đứng như hóa đá, nhìn anh chằm chằm với đôi mắt xanh mở to, vô hồn. Mái tóc đỏ sẫm của cô lòa xòa trên vai và đôi chân trần lấm lem.
Đứng thật gần anh nên Faith có thể đọc thấy vẻ mặt của anh, và tâm hồn cô co rúm lại khi ánh mắt anh lướt quanh túp lều và những người cư ngụ trong nó, cuối cùng dừng lại nơi cô. Anh đã đánh giá cuộc đời cô, gia đình cô, bản thân cô và thấy nó vô giá trị.
"Không có lý do gì để bỏ đi?" anh cười khẩy. "Trời ạ, tôi có thể nói là bà ta không có lý do gì để quay lại!"
Trong sự im lặng sau đó, anh bước vòng qua Faith và đẩy cánh cửa lưới mở ra. Nó đập mạnh vào tường rồi đóng sầm lại. Máy chiếc Corvette gầm lên và một giây sau, Gray đi mất. Faith đứng hóa đá giữa căn bếp, với Scottie vẫn bám lấy chân cô khóc lóc. Đầu óc cô mụ mẫm. Cô biết cô cần làm một cái gì đó, nhưng là cái gì? Gray đã nói là họ phải rời đi, và sự phũ phàng của nó làm cô ch.ết trân. Đi? Họ sẽ đi đâu? Cô không thể bắt đầu óc cô làm việc. Tất cả những gì cô có thể làm là giơ tay lên vuốt tóc Scottie, đôi tay nặng như chì, và nói "Không sao đâu, sẽ ổn mà," dù cô biết đó chỉ là lời nói dối. Mẹ đã bỏ đi và mọi sự sẽ không bao giờ ổn lại nữa.