Chương 9: Thảm khốc

Ý nghĩ này quanh quẩn trong đầu cô, cô lắc đầu, không tự mình đa tình nữa.
Nam Tri quay lại phòng bao một mình, ngay lập tức có người hỏi: “Nam Tri, sếp Cố đâu rồi?”
“Đi trước rồi.” Cô nói.
“Đi đâu vậy?”
Đi đâu thì sao mà cô biết được, Nam Tri thầm nghĩ.


Cô trả lời: “Không biết.”
Mọi người cũng không quá quan tâm đến vấn đề này, sau khi nâng ly chạm cốc, buổi họp lớp này cuối cùng cũng kết thúc.
Xuống dưới lầu, mọi người chào tạm biệt xong thì bắt taxi về.


Cuối tháng mười một, sắp đến cuối năm, trong khoảng thời gian sắp tới công việc của mọi người sẽ càng bận rộn, cũng không biết đến khi nào mới có cơ hội gặp lại, nên mọi người chúc nhau năm mới vui vẻ trước.
Vì nhầm lẫn chuyện uống thuốc, tối nay Nam Tri không uống rượu, cô đưa Phượng Giai về nhà.


Lúc sau, vận may của Phượng Giai không tốt, thua liên tiếp mấy ván, hơi say rồi, lại mượn men say mà hát mấy bài có độ khó cao, giọng nói trở nên khàn đặc.
Nam Tri đỡ cô, để cô ngồi vào ghế lái phụ.


Phượng Giai gục người xuống, còn tiến đến bóp mặt cô, bí ẩn nói: “Con gái trưởng thành rồi, dám gạt mẹ rồi.”
Nam Tri nhìn cô, mỉm cười, cảnh cáo: “Đừng có nôn trên xe tớ đấy.”


“Nói nghiêm túc với cậu đấy.” Phượng Giai nói ra những lời này bằng giọng nói vô cùng nghiêm túc, “Vừa nãy cậu ra ngoài chưa được bao lâu thì Cố Dữ Thâm cũng đi ra ngoài, các cậu nói gì vậy?”
“Sao cậu biết là bọn tớ đã nói chuyện vậy.”


available on google playdownload on app store


Phượng Giai trừng cô: “Tư Tư, câu này của cậu không có ý nghĩa gì cả.”
Nam Tri thở dài: “Cũng không nói gì, anh ấy chỉ thuận miệng hỏi tớ sao lại cắt tóc thôi.”
“Cậu cắt tóc rồi?”
Nam Tri cố ý trêu cô: “Có người mẹ nào như cậu à?”


Phượng Giai nhún vai: “Cậu ta hỏi cậu cái này làm gì?”
Nam Tri dừng lại vài giây, cuối cùng cô chỉ nói: “Tớ nào biết được.”
“Các cậu rốt cuộc là có ý gì, định làm lành à?” Phượng Giai hỏi.


Nam Tri bất đắc dĩ hỏi ngược lại: “Cậu nhìn hai bọn tớ có giống định làm lành chút nào không?”
“Cái này tớ cũng không biết, ban đầu cả đám bọn tớ cũng không nghĩ rằng hai người sẽ yêu nhau đâu, ai ngờ sau đó hai cậu lại cho bọn tớ một bất ngờ lớn như vậy.”
“…”


Ngay từ đầu, Cố Dữ Thâm không hề chiều chuộng Nam Tri đến nỗi muốn gì được đó.


Tính tình như đạn pháo kia của anh đã tồn tại được mười mấy năm, Nam Tri cũng không phải là người có tính tình dễ bảo, Cố Dữ Thâm lớn hơn cô một tuổi, thường xuyên quản lí cô, nói mà cô không nghe thì sẽ uy hϊế͙p͙.


Nếu là gặp đúng lúc Nam Tri đang bướng bỉnh, hai quả đạn pháo này sẽ cãi nhau.
Kiểu quan hệ này rất kỳ lạ, cũng rất khó đoán.
Lúc đầu, nhóm của Phượng Giai vẫn còn rất nhỏ, chưa hiểu biết sâu rộng, không ngờ rằng người yêu còn có kiểu này.


Dù sao thì những người lén lút yêu nhau ở trong trường đều hận rằng không thể ở cạnh nhau mọi lúc.
Vì thế, mặc dù bọn họ biết Cố Dữ Thâm đã đổi tính, kiên nhẫn với con gái, nhưng cũng chỉ đơn giản nghĩ là giống như anh trai dạy dỗ em gái vậy.


Chẳng hạn như Nam Tri thường xuyên ăn kẹo, dễ bị đau răng, Phượng Giai sẽ mách cho Cố Dữ Thâm, để Cố Dữ Thâm dạy dỗ cô.
Mà cách làm của Cố Dữ Thâm cũng rất thẳng thắn.
Trực tiếp mang thùng rác đến trước mặt cô, để tự mình vứt socola trong ngăn bàn vào.


Nam Tri không nỡ, anh giữ lấy vai cô, hung hăng cảnh cáo, đừng để anh nói lần hai.
Sau đó cũng không biết hai người bọn họ quấn quýt với nhau từ lúc nào rồi trở thành người yêu.
Mãi cho đến khi Halloween năm lớp mười một.


Trường cấp ba của bọn họ theo hướng phát triển giáo dục toàn diện, không chỉ khuyến khích học thuật, đoàn hội rất nhiều, hoạt động đoàn hội cũng nhiều, lễ Halloween năm đó còn tổ chức một buổi tiệc hóa trang.
Những bạn muốn tham gia có thể tự chuẩn bị.
Halloween, ngày 1 tháng 11, hôm đó là chủ nhật.


Mỗi tối chủ nhật bọn họ đều quay trở lại trường, tối hôm đó là bữa tiệc hóa trang.
Trước đó một tuần Nam Tri đã bắt đầu khuyến khích, dụ dỗ Cố Dữ Thâm tham gia, nhưng đều bị anh từ chối.


Còn Phượng Giai và Nam Tri thì thích cái đẹp, thích hành xác, sao có thể bỏ qua buổi tiệc hóa trang tại trường được chứ.
Hai người nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định đóng vai Hắc Bạch Vô Thường.
Nam Tri đóng vai Hắc Vô Thường.


Không thuê được trang phục thích hợp, cuối cùng cô phải thuê một bộ đồ thái giám màu đen và một chiếc mũ địa chủ tròn vành màu vàng.
Quần áo không được thì phần hóa trang gánh —— vẽ “vòng mắt đen” đậm, hai má đỏ hồng không đều nhau, kết hợp với đôi môi đỏ thẫm.


Nam Tri có ngoại hình xinh đẹp trong sáng, trang điểm như vậy không làm cô xấu đi, chỉ là trông rất ngây thơ đáng yêu.
“Hắc Bạch Vô Thường” cùng nhau hành động, trong bữa tiệc hóa trang họ chụp rất nhiều ảnh, nhưng đến gần cuối buổi tiệc Phượng Giai không tìm được Nam Tri.


Cuối cùng, nhìn thấy cô đứng trong góc tối bên ngoài bữa tiệc.
Còn Cố Dữ Thâm đang đứng đối diện.


Trên người anh là đồng phục học sinh chỉnh tề sạch sẽ, khóa kéo kéo đến trước ngực —— những người không tham gia bữa tiệc đều đang học tiết tự học buổi tối, Cố Dữ Thâm từ lớp học đến đây.


Dáng người anh cao, dưới ánh đèn đường, bóng anh hoàn toàn át đi bóng của Nam Tri, thật giống như để “Hắc Vô Thường” hòa mình vào bóng đêm.
So sánh hai bên, trang phục của Nam Tri lúc này càng trông ngớ ngẩn.


Cô giơ hai tay lên làm giống như Hắc Vô Thường, mặc bộ trang phục Trung Quốc nói một câu tiếng Anh: “Treat or trick (cho kẹo hay bị ghẹo)!”
Cố Dữ Thâm dựa vào tường, hai tay giấu vào trong bộ đồng phục, mặc cho bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Nam Tri có cơ hội sờ lên cổ anh.


Anh nhìn cô từ trên xuống: “Cậu đóng vai gì vậy?”
“Cậu không nhìn ra à” Nam Tri bất mãn, “Hắc Vô Thường!”
“Đến lấy mạng tôi à?”
“Không cho kẹo thì lấy mạng.”
Cố Dữ Thâm đưa tay từ túi bên phải ra, nắm lại rồi đưa đến trước mặt cô.


Cô luôn bị anh hạn chế ăn kẹo, Nam Tri không ngờ rằng anh lại thật sự chuẩn bị kẹo Halloween cho cô, nhất thường được cưng chiều mà lo sợ, cô mở to mắt, giống như một chú chó nhỏ nhìn chằm chằm vào tay anh.
“Kẹo gì vậy?”
Anh mở tay ra, là một viên kẹo bạc hà nhỏ.


Loại kẹo thường đặt trước quầy thu ngân ở mỗi nhà ăn.
“…”
Nam Tri không nhịn được mà liếc mắt: “Biết ngay là không trông đợi gì vào cậu rồi.”
Cố Dữ Thâm hỏi: “Không hài lòng à?”


“Không hài lòng!” Nam Tri trợn mắt nhìn anh nói, “Cậu đây không phải đặc biệt mua cho tôi đâu, chỉ là ăn cơm xong tiện tay lấy một viên mà thôi.”
“Không hài lòng ——” Cố Dữ Thâm đến gần, áp tay cô lên cổ mình, cười nói, “Vậy thì lấy mạng đi.”


Đầu ngón tay Nam Tri chạm vào yết hầu anh, nhô ra, mang nhiệt độ ấm áp của cơ thể.
Cô không nhịn được mà cong đầu ngón tay lại, móng tay cọ vào giống như gãi ngứa, sau đó, yết hầu Cố Dữ Thâm trượt lên trượt xuống.


Cô không được tự nhiên mà ɭϊếʍƈ môi, không hiểu sao lại thấy nóng, nhưng vẫn mạnh miệng: “Lấy thì lấy, ai sợ cậu chứ.”
Cố Dữ Thâm lại cười, giọng nói trầm khàn: “Tôi dạy cậu cách làm thế nào để lấy mạng tôi.”


Buổi tối, cô mặc trang phục cosplay Hắc Vô Thường, hai người lại còn nói về chủ đề lấy mạng hay không lấy mạng, Nam Tri cảm thấy hơi sợ.
Cô vừa mới rụt cổ lại, Cố Dữ Thâm đã đưa tay xoa lấy cổ cô, cúi người hôn cô.
Ngay lập tức, Nam Tri trợn to mắt.
Mất sạch cảm giác, cô đứng đơ ra tại chỗ.


Đến khi tỉnh táo lại, cô và Cố Dữ Thâm đã đổi vị trí cho nhau, bây giờ là cô tựa vào tường —— nếu như không có bức tường này, cô đã không đững vững nổi rồi.
Cô thở hổn hển, đỏ mặt nhìn Cố Dữ Thâm, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch.


Cố Dữ Thâm xé vỏ kẹo, bỏ viên kẹo kia vào trong miệng cô, ngón cái nhẹ nhàng chạm vào đôi môi ẩm ướt của cô.


Đầu ngón tay Nam Tri quấn vỏ kẹo bạc hà, một lát sau cô mới tỉnh táo lại, ngón tay trỏ chỉ vào bộ đồng phục của anh, cô tố cáo: “Rõ ràng, rõ ràng là Bạch Vô Thường cậu muốn lấy mạng tôi.”
“Ừ?”
“Tôi suýt chút nữa thì ch.ết ngạt rồi!”


Anh cười, giọng nói vừa trầm lại vừa dịu dàng: “Tư Tư.”
Anh gọi cô là Tư Tư.
Phượng Giai ở bên cạnh không cẩn thận mà xem được cả quá trình, “Vèo” một cái, cô rụt đầu lại.


Cô không nghe thấy những gì họ nói, nhưng cô thật sự đã nhìn thấy Cố Dữ Thâm cúi đầu hôn “Quỷ nhỏ” mặc đồ đen trang điểm đậm.
Khung cảnh đó thật sự hơi đáng sợ.


Mà Halloween đêm hôm đó, ở trong góc tối ấy, không ai nhìn thấy thứ ánh sáng bị đèn nén trong đôi mắt Cố Dữ Thâm, cũng không ai nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của Cố Dữ Thâm.
Lấy mạng là trò đùa, nhưng cũng không hẳn là không phải.


Lúc Nam Tri rời đi, cái mạng này của anh suýt chút nữa thì mất luôn rồi.

Sau đó, Nam Tri lại uống thuốc mấy ngày, cuối cùng cơn sốt kéo dài cũng khỏi hẳn.


Chuyện với Cao Tịch ầm ĩ rất lớn, vốn dĩ nên xử lý Cao Tịch, nhưng Nam Tri đã trực tiếp đổ cả chai gel xịt tóc lên đầu cô ta, cách làm không đúng, cả hai đều phải bị phạt nếu cần thiết.
Vì thế trưởng vũ đoàn vẫn chưa xử lý, một tờ giấy cam kết và một lời xin lỗi công khai thì xí xóa.


Nam Tri cũng không quan tâm.
Sau đó, cô đến vũ đoàn thì gặp Cao Tịch một lần, cô ta cũng cắt tóc, chỉ dài đến vai, đủ để buộc lại, ngắn hơn cô nhiều.
Cuối cùng cũng vui vẻ.
Có bị phạt hay không không quan trọng.
Thoải mái là được.


Cách ngày diễn chính thức càng ngày càng gần, Nam Tri kết thúc lần diễn thử cuối cùng, lúc xuống sân khấu cô nhận được tin nhắn của mẹ.
“Mẹ: Tư Tư con đang làm gì đó?”
Cô gửi ảnh sân khấu qua, mẹ lại hỏi tối nay có có rảnh không, có muốn cùng nhau ăn cơm không.


“Nam Tri: Được ạ, lát nữa con về nhà nhé.”
“Mẹ: Về sớm một chút.”
“Nam Tri: Con biết rồi.”
Đặt điện thoại xuống, Nam Tri nhìn đồng hồ, cô đến bệnh viện làm vật lý trị liệu cho thắt lưng, châm cứu mấy lần đã làm giảm bớt đi cơn đau thắt lưng.


Chạng vạng tối, cô lái xe về nhà, đúng lúc gặp ba mẹ đang đi xuống lầu.
“Tư Tư ngồi xe ba con đi, vết thương thắt lưng của con không lái xe lâu được đâu.”
Cô nghe lời bước xuống xe, hỏi: “Không phải là sẽ ăn cơm sao mẹ?”
“Chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
“Đi đâu thế mẹ?”


Ba người lên xe, mẹ cô có: “Quốc Phủ Quán.”
“Sao lại đến đó ăn cơm?”
“Thì thấy con mỗi ngày vất vả như vậy, đưa con đến đó ăn ngon một bữa ấy mà.”
Nam Tri không tin: “Mẹ bớt lại đi.”
Mẹ nhìn cô: “Ba con có một người bạn, cùng bọn họ ăn một bữa cơm.”


Cô cau mày: “Cùng con trai người ta?”
Mẹ cô lúng túng gật đầu: “À.”
Nam Tri trực tiếp muốn mở cửa xuống xe, nhưng mẹ cô quá hiểu tính cô, đã giữ lấy tay cô trước: ” “Con định làm gì vậy! Chỉ là đi ăn cơm thôi, chẳng hề bắt con và Tiểu Dịch yêu nhau ngay lập tức.”


“Mẹ, con đã nói rồi, bây giờ con không muốn bàn đến chuyện này.”
“Chỉ là ăn bữa cơm mà thôi, con đi gặp mặt một chút, nhỡ thích thì sao, ngoại hình Tiểu Dịch cũng khá được đấy.”
Nam Tri không còn cách nào khác, cuối cùng cũng đồng ý.


May là bạn bè xung quanh cô cũng có người bị giục đi xem mắt, xem như là có chuẩn bị tâm lý.
Cô định theo ba mẹ gặp mặt một lần là được rồi, để họ không có gì để nói.
Đến dưới lầu Quốc Phủ Quán.
Nam Tri không đi thẳng vào nhà hàng, cô đến nhà vệ sinh trước.


Cô rửa tay xong đi ra ngoài thì đụng phải một người đàn ông, trên người mặc bộ âu phục, đang gọi điện thoại, anh thong thả nói với người ở đầu bên kia: “Lát nữa nếu như cô gái đó không xinh, tôi gửi tín hiệu cho cậu đến cứu tôi đấy.”
Nam Tri nhìn anh qua gương.


Ngoại hình cũng được, đôi mắt đào hoa, chỉ thiếu hai chữ “trai tồi” viết lên trên mặt.
Một lát sau, người đàn ông kia lại bất mãn thở dài: “Chẳng phải là nịnh ông già nhà tôi sao, nếu không ai lại thích đến mấy chỗ này.”
Sau đó, nói vài câu rồi cúp máy.


Người đàn ông đang soi gương chỉnh sửa lại quần áo, cài hai cúc áo sơ mi trên cùng lại, thu lại nụ cười, lại lộ ra vẻ ngoài lịch sự, nho nhã.
Người đàn ông chú ý đến ánh mắt của Nam Tri, ánh mắt hai người chạm nhau, sau đó mỉm cười với cô.
Nụ cười kia rất khó đoán.


Có chút khiêu khích.
Nam Tri chỉ đưa mắt nhìn một cái, không quan tâm, xoay người rời đi.
Trong phòng đã có người, chính là gia đình “Tiểu Dịch” trong miệng mẹ Nam Tri.
Mà dường như nhân vật chính không có ở đây, chỉ có hai người là ba mẹ Dịch.


Mẹ Dịch khen: “Nam Tri xinh thật đấy, quả nhiên là dân học múa, khí chất và dáng người không ai so được.”
Đang nói, cửa lại mở ra.
Người đến chính là nam chính của bàn cơm này.
Mẹ Nam quay đầu lại nhìn, cũng khen con trai của người kia một câu xem như “đáp lễ”.


“Đúng rồi Nam Tri, dì giới thiệu với con một chút.” Mẹ Dịch nói, “Đây là con trai dì, tên là Dịch Bân Đình.”
Nam Tri đứng dậy, cô quay đầu lại.
Hơi ngạc nhiên một chút.
Chính là người đàn ông vừa rồi gặp ở nhà vệ sinh.


Vừa rồi cô còn than thở không biết con gái nhà nào xui xẻo đến mức xem mắt với loại đàn ông cặn bã này.
Hóa ra chính là cô.
“…”


Dịch Bân Đình tự nhiên cũng nhận ra cô, nhưng mà da mặt người này cũng có chút “dày”, không những không thể hiện ra mặt, mà còn lịch lãm đưa tay ra: “Chào em, Nam Tri, hân hạnh được làm quen với em.”
Nam Tri chỉ bắt tay đơn giản, cô rút tay về ngay lập tức.


Cũng may mọi người không chú ý quá nhiều đến hai người trẻ tuổi, Nam Tri thở phào nhẹ nhõm.
Nam Khiêm Thạch chạm ly với ba Dịch: “Lần này may là có anh giúp đỡ, không thì tôi cũng không thể nhận đơn hàng lớn đó nhanh như vậy được.”


Ba Dịch: “Không cần phải nói lời cảm ơn, tôi và Tập đoàn Vạn Lâm đã lâu không hợp tác, tiện tay giúp đỡ anh thôi, lúc đầu anh cũng có ơn với tôi, hôm nay nếu có thể cùng gia đình gắn kết thêm thì càng tốt.”
Nam Tri hơi ngạc nhiên.
Chuyện mà Nam Khiêm Thạch nhắc tới không phải cô chưa từng nghe qua.


Hồi đó lúc còn ở nước ngoài, ba cô cần sự giúp đỡ, phải hoàn thành một dự án lớn, mới có thể bước chân vào thị trường trong nước.
Lúc này nghe vậy, chắc chắn là chú Dịch đã giúp một tay.


Nam Tri liếc nhìn Dịch Bân Đình, đúng lúc anh ta cũng đang nhìn cô, rồi sau đó nhìn cô mỉm cười.
Không bị người lớn nhìn chằm chằm, đôi mắt đào hoa kia của anh ta lại bắt đầu.


Nam Tri không biết là do cô có thành kiến với đôi mắt này hay là thế nào, dù sao thì cô bị nụ cười của anh ta làm cho mất tự nhiên.
“Xin lỗi, chú dì, con xin phép đi vệ sinh.” Cô đứng dậy rời khỏi bàn.
Sau khi ra ngoài, Nam Tri không đến nhà vệ sinh, cô trực tiếp xuống lầu, ra ngoài hóng gió.


Nam Khiêm Thạch đã từng trải qua giai đoạn phá sản, trong thời gian đó, Nam Tri đã cảm nhận được sự ấm lạnh của lòng người, cũng bị người ta trêu đùa chế nhạo.
Có lẽ là đã từng trải qua cuộc sống như vậy nên cô nhạy cảm hơn hồi còn bé rất nhiều.


Trường hợp vừa rồi khiến cô cảm thấy, cô đang thực hiện một sứ mệnh, một nhiệm vụ nào đó là ăn cơm cùng Dịch Bân Đình.
Cô dựa vào lan can hóng gió.
Bỗng nhiên, hai tiếng còi xe vang lên ——
Cố Dữ Thâm dừng xe trước mặt cô, anh hạ cửa xe xuống, anh hỏi vô cùng tự nhiên: “Sao lại ở đây?”


Tâm trạng đang thế này mà gặp Cố Dữ Thâm khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Anh nghiêng đầu: “Đưa em về nhé?”
Nam Tri còn chưa kịp trả lời, Dịch Bân Đình đã bước tới: “Nam Tri, em ở đây à, ba mẹ đang chờ em về đó.”
Đèn pha của chiếc xe sau chiếu thẳng tới, chiếu vào ba người họ.


Giống như lưỡi kiếm sắc bén lao ra khỏi vỏ ——
Một dao phá vỡ tất cả lớp ngụy trang, mà còn đâm mạnh vào vết thương ẩn giấu tận cùng.
——————–
Hiện trường thảm khốc!
Sếp Cố cảm nhận được nguy cơ rồi, cách kết hôn còn xa sao?






Truyện liên quan