Chương 22: Trút giận

Vài ngày nữa, có mấy cuộc họp kêu gọi đầu tư chính thức khai mạc, tổng giám đốc Lê vì chuyện này mà đặc biệt mời Cố Dữ Thâm dùng bữa.
Tổng giám đốc Lê tự mình rót rượu vang cho Cố Dữ Thâm, ông cười nói: “Tổng giám đốc Cố, rượu vang ở nhà hàng Tây này khá ngon đấy.”


Cố Dữ Thâm nhấp một ngụm, anh đặt ly về chỗ cũ, bình thản nói: “Không tệ.”
“Cuộc họp kêu gọi đầu tư ngày kia —— “
Cố Dữ Thâm tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Lê yên tâm, dự án mà bác coi trọng không phải là mục tiêu hàng đầu của tập đoàn Cố thị, rút lui cũng không sao.”


Tổng giám đốc Lê: “Vậy thì tốt quá, sau này tổng giám đốc Cố có việc gì cần giúp thì cứ việc nói.”
“Thật ra bây giờ cháu có một việc nhỏ cần tổng giám đốc Lê giúp đỡ.” Cố Dữ Thâm cười cười.


Tổng giám đốc Lê giật mình, đây là lần đầu tiên Cố Dữ Thâm tìm ông giúp đỡ, thật ra thì với năng lực hiện tại của tập đoàn Cố thị, làm gì có chuyện không thể tự giải quyết được mà nhờ ông giúp đỡ chứ.


“Tổng giám đốc Cố cứ việc nói, nếu có thể giúp, bác chắc chắn sẽ giúp.”
“Với năng lực tổng giám đốc Lê, đương nhiên là có thể giúp.” Cố Dữ Thâm nhấp một ngụm rượu, “Cũng là chuyện liên quan đến kêu gọi đầu tư, dự án số ba, hy vọng bác có thể giúp đỡ, nhường lại.”


Tổng giám đốc Lê chưa hiểu rõ.
Dự án số ba đối với ông và Cố Dữ Thâm mà nói, chỉ là một dự án nhỏ trong số những dự án tầm trung thôi, có cũng được không có cũng được, dùng dự án này để đổi lấy một dự án khác, ông đương nhiên sẵn lòng.


available on google playdownload on app store


Chỉ là sao Cố Dữ Thâm lại xem trọng dự án số ba như vậy? Hơn nữa, với năng lực của tập đoàn Cố thị, thật sự không cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của ông, ai có thể cạnh tranh được với Cố thị chứ.


“Đây là chuyện nhỏ thôi, tổng giám đốc Cố đã lên tiếng rồi, đương nhiên là bác sẽ đồng ý.” Tổng giám đóc Lê nói, “Chẳng qua là bác muốn hỏi sao tổng giám đốc Cố lại muốn dự án số ba?”


“Không phải cháu muốn, chỉ là biết thời biết thế trả nợ ân tình thôi.” Cố Dữ Thâm chỉ nói một chút rồi dừng, anh không nói thêm.


Tổng giám đốc Lê cũng đã đọc qua thông tin về các đối thủ cạnh tranh, biết rõ những công ty nào hiện đang để mắt tới dự án số ba, trong số họ, công ty cần dự án này nhất để cắm rễ là Nam Kiêm Thạch, ông ta mới có thể đặt phạm vi kinh doanh về lại Bắc Kinh, đây chính là lúc cần dự án nhất.


Chỉ là Nam Kiêm Thạch và Cố Dữ Thâm có quan hệ gì?
Trước đây cũng đâu nghe thấy giao tình gì giữa hai người họ.


Nhưng thấy Cố Dữ Thâm không muốn nói rõ hơn, tổng giám đốc Lê cũng không hỏi nhiều nữa, ông đổi chủ đề khác: “Bác nghe Phức Phức nói, hôm nay ở đây có biểu diễn violin, sao vẫn chưa thấy ai ra vậy?”


“Phức Phức” chính là con gái út của tổng giám đốc Lê, là con gái do vợ sau của ông sinh ra, năm nay vừa tròn hai mươi.
Lê Phức lầm bầm nói: “Chúng ta đến muộn rồi, vừa mới kết thúc lượt biểu diễn đầu tiên, không sao đâu ạ, ít phút nữa sẽ đến lượt thứ hai.”


Cánh tay Cố Dữ Thâm khoác lên tay vịn ghế sofa, cổ tay lười biếng rũ xuống, tay cầm điếu thuốc, ánh mắt lười biếng quét qua chỗ Lê Phức đang ngồi, rất bình tĩnh.


Nhưng mà Lê Phức đỏ mặt ngay lập tức, giống như là được động viên, cô chủ động bắt chuyện: “Anh Dữ Thâm, bình thường anh bận rộn đến nỗi không có thời gian xem biểu diễn nhạc cụ sao?”


Giọng của cô gái mềm mại, còn là nói với người chồng ẩn hôn của mình, Nam Tri ngồi ở cách đó không xa nghe được, cả người không thoải mái.
Cố Dữ Thâm uống rượu vào là cả người trông lười biếng lông bông, rất quyến rũ, anh lười biếng nói: “Tôi vốn dĩ không thích.”


Lê Phức lập tức hỏi lại: “Vậy anh thích làm gì vậy?”
Cố Dữ Thâm cười cười, không trả lời.
Tổng giám đốc Lê liếc nhìn vẻ mặt của anh, ông cười cười rồi nói Lê Phức: “Hôm nay con làm sao vậy, tr.a hộ khẩu à?”
Lê Phức nũng nịu: “Con chỉ hỏi một chút thôi mà.”


Cố Dữ Thâm cũng không muốn vì Lê Phức mà khiến tổng giám đốc Lê khó chịu, anh búng tàn thuốc rồi nói: “Trẻ con mà bác, không sao đâu.”
Lê Phức cười, cô nhấn mạnh nói: “Em không còn là trẻ con đâu, đã học đại học rồi.”
Nam Tri ở bên cạnh không chịu nổi nữa, cô liếc mắt nhìn qua.


Mặc dù, mối quan hệ giữa cô Cố Dữ Thâm không phải là kiểu chỉ vài ba câu là có thể nói rõ ràng, nhưng dù gì bây giờ hai người cũng là vợ chồng hợp pháp, cảm giác ngồi ở bên cạnh nhìn người phụ nữ khác nũng nịu với chồng mình, giống như là có người liên tục tát vào mặt cô vậy.


Nam Tri lấy điện thoại ra, gửi một dấu chấm hỏi qua cho anh.
Điện thoại Cố Dữ Thâm đặt ở trên bàn rung lên, màn hình sáng lên, anh lười biếng đặt điếu thuốc xuống, nghiêng người qua xem.
Chẳng bao lâu sau, Nam Tri nhận được tin nhắn trả lời của anh.
“Tên cặn bã:?”
“”


Rất tốt, cái biệt danh mới này anh rất xứng.
“Nam Tri: Sếp Cố, kiểm điểm một chút đi.”
Ở bên cạnh, Cố Dữ Thâm nhìn điện thoại, không nhịn được mà bật cười.
Lần đầu tiên Tổng giám đốc Lê nhìn thấy biểu cảm này trên khuôn mặt anh.


Trong ấn tượng của ông, Cố Dữ Thâm vây quanh bởi quyền lực, năng lực và sự gan dạ như đang đội ánh hào quang, tuy cũng buông tuồng, nhưng không ai thực sự cảm thấy anh dễ tính, luôn tỏ ra kiêu ngạo và cách biệt.


Tổng giám đốc Lê tò mò hỏi thêm một câu: “Chuyện gì mà khiến tổng giám đốc Cố vui vẻ như vậy?”
“Cũng không có gì.” Anh bình tĩnh nói, khóe miệng nhếch lên, trả lời tin nhắn như không có ai ở đây.
“Tên cặn bã: Bà Cố muốn đến ngồi một lát không?”
Nam Tri: “…”


Cô cảm thấy như bước chân của mình đang bước vào một cái hố sâu hơn.
Lúc đầu, đầu óc chập mạch nên mới kết hôn chớp nhoáng, còn không thông báo cho ba mẹ, bây giờ lại không biết nên mở miệng thế nào, cô sợ bị mắng, mà càng trì hoãn thì lại càng bị mắng.


Cố Dữ Thâm thì hay rồi, chỉ có một mình, không cần phải thông báo với ai.
Đe dọa ẩn hôn chỉ nhắm vào cô thôi.
Nam Tri nhỏ giọng mắng một câu “Khốn kiếp”, không ngờ anh lại trả lời tin nhắn.


Đúng lúc Phượng Giai quay lại, mặt cô hớn hở, chỉ là cô cũng nhìn thấy Cố Dữ Thâm ở bàn bên kia, nụ cười trên mặt bỗng chốc cứng đờ, sau đó cô liếc nhìn Nam Tri, nhịn cười rồi ngồi xuống.
Phượng Giai hỏi: “Đây lại là trò chơi mới của cặp đôi vừa mới cưới của chúng ta à?”


Nam Tri lười giải thích: “Cậu xin được WeChat của người kia chưa?”


“Đương nhiên được rồi, đã kết bạn luôn rồi.” Phượng Giai huơ huơ điện thoại lên, “Cậu cũng không nhìn xem bao nhiêu năm nay chị đây yêu đương đều uổng phí à? Cậu tưởng rằng ai cũng giống cậu à, trơ mắt nhìn chồng mình ăn cơm với tiểu yêu tinh khác.”


Nam Tri ngước mắt lên: “Cậu biết cô ta?”
“Biết chứ, hình như tên là Lê Phức, còn trẻ, lúc trước theo đuổi Cố Dữ Thâm ghê lắm đấy.”
“…”


Phượng Giai mỉm cười, cô nhìn Nam Tri: “Cậu không nghĩ là, với những gì mà Cố Dữ Thâm có, sẽ có rất nhiều cô gái mê muội đem bám đấy chứ?”
Nam Tri biết là chắc chắn có, nhưng không ngờ rằng cô lại tận mắt nhìn thấy như thế này.


Nghệ sĩ đàn violin đã quay đại, tiếng đàn violin đẹp đẽ len lỏi khắp nhà hàng Tây.
Nhìn thấy Nam Tri giả vờ như không quen biết, Phượng Giai cũng không xen vào chuyện của người khác nữa, cô chống tay lên má, nhìn mục tiêu mới của mình trên sân khấu.


Thỉnh thoảng còn nhìn thấy cô bắn tim, Nam Tri không nhìn nổi nữa, cô dứt khoát đứng dậy.
“Làm gì vậy?” Phượng Giai kéo cô lại.
“Đi vệ sinh.”
Phượng Giai: “Tớ đi cùng cậu.”
“Không phải cậu vừa mới đi sao.”


“Chỉ tô son lại thôi.” Phượng Giai xích lại gần Nam Tri, cô nhỏ giọng nói, “Hơn nữa tớ cũng không thể quanh quẩn trước mắt anh ấy mãi được, kiểu quan hệ này ấy mà, như gần như xa mới là cách thu hút con người nhất, không hiểu sao hả?”
“…”


Nam Tri không thể nào hiểu được cái lý luận này của Phượng Giai.
Từ trong phòng đi ra, Nam Tri đứng trước gương rửa tay, Phượng Giai cũng đi theo sau, ở đây không có ai, có thể nói chuyện mà không cần né tránh, cũng không cần cố tình nói nhỏ.
“Cố Dữ Thâm không nhìn thấy cậu mà?” Phượng Giai hỏi.


“Nhìn thấy.”
“Vậy thì là giả bộ không thấy?” Phượng Giai cười nói, “Hai người xứng đôi thật đấy.”
Nam Tri lấy kem dưỡng da tay từ trong túi xách, cẩn thận bôi lên tay: “Nếu không làm vậy thì không dễ giải thích, cũng làm tổn thương trái tim của cô gái nhỏ kia.”


Phượng Giai nhướng mày: “Cậu đừng có giả vờ, cậu tốt bụng như vậy sao?”
Nam Tri cười cười: “Tớ có đấy.”


“Thôi cậu xuống giùm cái, cậu mà tốt bụng như vậy thì Phượng Giai tớ theo họ cậu.” Phượng Giai nói, “Nhưng mà á, Lê Phức còn trẻ mà đã thích Cố Dữ Thâm được hai ba năm rồi, từ lâu tớ đã cảm thấy là không có hy vọng rồi, Cố Dữ Thâm nhìn không giống như là sẽ thích mấy người nhỏ tuổi vậy đâu.”


Nam Tri còn định hỏi Phượng Gia tại sao Cố Dữ Thâm lại không thích mấy người nhỏ tuổi, cửa nhà vệ sinh bỗng nhiên bị đẩy ra, Lê Phức đi tới, thay cô trả lời câu hỏi kia.
Phượng Giai: “…”


Từ nhỏ, Lê Phức đã được nuông chiều quen thói, ở cùng tầng lớp nên đương nhiên cô cũng sẽ biết Phượng Giai, nhưng rõ ràng cô ta đang tức đến nỗi muốn xé rách mặt, nuốt không trôi.


“Chị Phượng Giai, chị đừng có nghĩ là chị thân với anh Châu Việt thì chẳng khác nào cũng thân với anh Dữ Thâm, thế nào, ngay cả người em thích thế nào chị cũng biết à, chẳng lẽ chính miệng anh ấy nói với chị sao?”
Nam Tri ở bên cạnh nghe mấy chuyện không liên quan, cô cảm thấy buồn cười.


Cô gái nhỏ ở trước mặt Cố Dữ Thâm còn đỏ mặt mắc cỡ, sao sau lưng lại giống như đổi thành người khác vậy?


Phượng Giai dựa vào ba mình, đương nhiên là không sợ, cô cười lạnh: “Vậy em tự mình đi hỏi xem anh Dữ Thâm của em thích kiểu người như em không, mặt dày ba năm rồi vẫn không chịu bỏ cuộc á?”
Lê Phức tức giận giậm chân: “Vậy anh Dữ Thâm cũng không thích chị!”


Phượng Giai càng cười vui hơn: “Chị chả muốn cậu ta thích chị đâu.”
Lê Phức hoàn toàn nghe không lọt tai: “Mẹ tôi nói, anh Dữ Thâm nhất định sẽ thích tôi! Tôi mới hai mươi tuổi, trẻ hơn các chị, còn lâu anh Dữ Thâm mới thích các chị!”


Vừa rồi, Nam Tri cũng nghe Phượng Giai kể những chuyện liên quan đến nhà họ Lê.
Bây giờ cô thật sự rất muốn nói, mẹ cô nói như vậy chẳng qua là bà ta cảm thấy mình vẫn còn trẻ tuổi xinh đẹp, dựa vào nó để đi lên thôi, nhưng cô lại cảm thấy nói như vậy với một cô nhóc hai mươi tuổi thì ác quá.


Vì vậy, cô nhịn lại rồi đổi sang cách nói khác khách quan hơn: “Em thật sự trẻ hơn bọn chị, nhưng xét về ngoại hình, chị nghĩ chị đẹp hơn một chút đấy.”
Phượng Giai ngay lập tức bật cười thành tiếng, còn vỗ tay cho cô.


Lê Phức nhịn đến nỗi mặt đỏ bừng lên, trợn mắt nhìn Nam Tri: “Chị là ai vậy? Liên quan quái gì đến chị!”
“Chị à.” Nam Tri lau khô ngón tay, cô nhìn vào trong gương chải tóc, nghiêng đầu nói, “Nói không chừng chính là kiểu mà anh Dữ Thâm của em thích đây.”
Lê Phức cảnh giác nhìn cô.


Người phụ nữ trước mặt quả thật là rất xinh đẹp, nét mặt tinh tế, xinh đẹp đến kinh người, mang một đôi giày cao gót, để lộ ra một đoạn bắp chân trắng trẻo, không có chỗ nào sai cả.
Nhưng Lê Phức lại rất chắc chắn mình chưa bao giờ gặp Nam Tri, chắc là không quen anh Dữ Thâm của cô đâu nhỉ.


“Không thể nào!”
Nam Tri cười nói: “Vậy em đợi mà xem.”
Lê Phức rất bảo vệ Cố Dữ Thâm, cô cãi lại: “Anh Dữ Thâm không phải loại người như vậy đâu!”
“…”
Cố Dữ Thâm rốt cuộc là đã cho con bé uống thuốc gì vậy, mê muội đến mất trí rồi.


Nam Tri nhún vai, cô cười đủ rồi, đi ra ngoài cùng Phượng Giai.

Chẳng lâu sau, Lê Phức cũng từ nhà vệ sinh quay lại, cô ngồi xuống còn không quên trừng mắt nhìn Nam Tri ở bên cạnh, Nam Tri nhìn thấy hết, nhưng giả vờ như không nhìn thấy.


Vừa rồi, thấy Nam Tri cũng dứt khoát đáp trả, Phượng Giai không để tâm trạng của mình bị ảnh hưởng, tiếp tục nghe biểu diễn đàn violin, ăn xong cũng không chịu đi, ngược lại thì bàn của Cố Dữ Thâm đứng dậy trước.
Đi ra ngoài.
Tổng giám đốc Lê hỏi: “Tổng giám đốc Cố về thế nào vậy?”


“Lát nữa cháu về, đợi người ạ.” Cố Dữ Thâm nói.
Tổng giám đốc Lê: “Vậy bác đưa Phức Phức về trước, sau này chúng ta lại gặp.”
Cố Dữ Thâm nhàn nhạt trả lời.
Lê Phức dậm chân, làm nũng với ba mình: “Ba, chân con mỏi quá, ba lái xe qua đây đi, con ở đây đợi ba.”


Tổng giám đốc Lê rất hiểu con gái nhà mình, ông cũng không cản, nếu thật sự có thể liên hôn với tập đoàn Cố thị, vậy thì càng đáng mình, ông đến bãi đậu xe một mình, ngoài cửa nhà hàng Tây chỉ còn lại hai người là Cố Dữ Thâm và Lê Phức.


Cố Dữ Thâm không để ý đến Lê Phức, anh cúi đầu gửi tin nhắn cho Nam Tri: “Về chưa?”
“Nam Tri: Ra rồi.”
Lê Phức đi một bước đến gần anh: “Anh Dữ Thâm.”
Anh nhìn chằm chằm mình cô ta, uống rượu vào rồi, trông anh lười biếng, ngay cả nói cũng lười, anh chỉ nhìn một cái.


Lê Phức thích sự quyết đoán của anh, không nhịn được mà bị hấp hẫn, cô hỏi nhỏ: “Ngày mai anh có rảnh không?”
“Không rảnh.”
Lê Phức phồng má lên, “Ồ” một tiếng, đúng như dự đoán, cô cũng không thất vọng.


Cùng lúc đó, Nam Tri và Phượng Giai cũng đi ra, Lê Phức nhìn thấy, cũng chú ý thấy Cố Dữ Thâm đã nhìn qua.
Lúc đó, cô cảm thấy tim mình như bị nghẹn lên trên cổ họng, bởi vì Nam Tri thật sự quá đẹp, không thể phủ nhận được.


Nhưng cũng may là Cố Dữ Thâm chỉ nhìn một cái, sau đó lại nhìn đi chỗ khác, không nhìn lại.
Lê Phức thở phào nhẹ nhõm.
Điện thoại Cố Dữ Thâm có tin nhắn mới.
“Nam Tri: Em qua đó quấy rầy như vậy không được đâu nhỉ?”


Cố Dữ Thâm xùy một tiếng, anh kiên nhẫn trả lời: “Cần em quấy rầy.”
Nam Tri: “…”
Lê Phức không biết nội dung cuộc trò chuyện của hai người, cô còn cảm thấy anh Dữ Thâm quả nhiên là một ‘chính nhân quân tử’, không vì vẻ ngoài mà có hứng thú với người ta.


Cô cảm thấy như đã giành được một chiến thắng, càng vênh váo hơn, đến gần anh tố cáo: “Anh Dữ Thâm, anh nhìn cô gái bên kia đi, vừa rồi em gặp chị ấy ở nhà vệ sinh, còn bị chị ấy bắt nạt đó.”


Cố Dữ Thâm dừng lại một lát, sau đó ngước mắt lên, anh bật cười, lúc anh cười giọng lại dịu dàng đi vài phần: “Cô ấy bắt nạt em thế nào?”


Lê Phức cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, cô thêm mắm dặm muối: “Chị ấy cười em, còn bôi nhọ anh, nói là chị ấy chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, anh sẽ lập tức đến.”
“…”
Nam Tri đến gần, nghe thấy rõ ràng.


Nhưng mà Lê Phức hiển nhiên là không hề lo lắng rằng cô sẽ nghe được, còn sợ là không đả kích được cô.
Cô nhìn tin nhắn “Cần em quấy rầy” kia của Cố Dữ Thâm trong điện thoại, cô xoa tay, đứng thẳng người, đạp giày cao gót đi qua.
Nam Tri đứng trước mặt Cố Dữ Thâm và Lê Phức.


Lê Phức không ngờ rằng cô sẽ lập tức đến đây, khóe mắt lập tức nhìn qua Cố Dữ Thâm.
Vẻ mặt anh không thay đổi, cũng không vì những lời nói kia mà tức giận, anh bình tĩnh nhìn Nam Tri, nhưng Lê Phức không chú ý tới khóe miệng đang cười của Cố Dữ Thâm, giống như đang xem trò vui.


Nam Tri cũng không nhìn anh, cô nhìn Lê Phức, nghiêng đầu hỏi: “Vừa nãy tôi nói như vậy sao?”
Lê Phức không thể lùi được, chỉ có thể mặt dày nói: “Vốn dĩ là vậy!”


“Được rồi.” Nam Tri gật đầu, cô thỏa hiệp, “Nhưng mà em nói cũng không sai, chị chỉ cần ngoắc ngoắc đầu ngón tay, anh Dữ Thâm của em sẽ đến gần.”
Lê Phức kinh ngạc mở to mắt.
Không phải kinh ngạc chuyện gì khác, mà là sao người này dám nói như vậy trước mặt Cố Dữ Thâm!


Nam Tri nhìn Cố Dữ Thâm, cô thật sự đưa ngón trỏ ra ngoắc ngoắc hai cái.
Cố Dữ Thâm dừng lại ba giây, sau đó tắt điếu thuốc, đút tay vào túi quần, nghiêng người bước qua.
Nam Tri hơi nhón chân lên, cô đến bên tai anh, tỏ vẻ thân mật hỏi: “Sếp Cố, anh thấy em đủ đẹp không?”


Cố Dữ Thâm diễn trò cùng cô, anh cười: “Đủ.”
Nam Tri lại hỏi: “Ở đây không tiện bắt xe, sếp Cố có thể đưa em về không?”
Lúc cô thật sự muốn chọc tức người khác, cô sẽ điều chỉnh giọng cho phù hợp.


Cô biết ảo tưởng của Lê Phức về Cố Dữ Thâm là một ‘chính nhân quân tử’ không mê sắc đẹp, vậy thì cô sẽ tự tay đập vỡ đi ảo tưởng đó.
Lúc này, Cố Dữ Thâm thật sự không nhịn được cười nữa, anh lười biếng ngả người xuống, tựa lên vai cô.


Hô hấp nóng bỏng phả vào tai cô, hơi nhột, Nam Tri muốn tránh đi, nhưng giờ phút quan trọng này cô phải nhịn xuống.
Yết hầu anh trượt xuống, giọng nói khàn đi: “Ừ.”
Dù chỉ là một chữ, nhưng so với “Có thể đưa em về không?” của Nam Tri, càng thêm mập mờ.


Lê Phức mở to mắt, những ảo tưởng về Cố Dữ Thâm trong lòng cô ba năm nay hoàn toàn vỡ nát, đôi mắt ngấn lệ, đáng tiếc Cố Dữ Thâm không thèm nhìn Lê Phức một cái, ngược lại, anh còn Nam Tri bằng ánh mắt khó hiểu.
Nam Tri diễn xong rồi, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn vào lòng bàn tay anh.


Cố Dữ Thâm nắm tay cô, đưa cô ra bãi đậu xe.
Nam Tri quay đầu lại tạm biệt Phượng Giai đang cười nắc nẻ ở bên cạnh rồi đi theo Cố Dữ Thâm.

Trút giận xong vô cùng thoải mái, chỉ là Nam Tri lạnh nhanh chóng cảm thấy khó chịu ——
Cô và Cố Dữ Thâm đến bây giờ vẫn còn nắm tay nhau.


Cô nhẹ nhàng rút tay hai lần, nhưng Cố Dữ Thâm lại hồn nhiên như không có cảm giác.
Không gian yên tĩnh làm cho bầu không khí dần trở nên nóng lên.
Cho đến khi ngồi lên xe, anh mới buông tay ra.
Tài xế ngồi ở phía trước, hỏi có phải họ về Cẩm Tú Sơn Trang không, Cố Dữ Thâm “ừ” một tiếng.


Nam Tri có thể ngửi được mùi rượu vang thơm phức trên người người đàn ông, cùng với nhiệt độ tăng cao sau khi có cồn vào người, cùng với bả vai hai người bây giờ đang chạm vào nhau, khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.


Vừa rồi diễn trò không có cảm giác, bây giờ hai người trở lại quan hệ hôn nhân, vô cùng lúng túng.
Cô muốn lặng lẽ dời sang bên cạnh, di chuyển sang bên kia một chút.


Không ngờ lại bị Cố Dữ Thâm phát hiện ra ý đồ ngay lập tức, anh giơ tay lên, cánh tay ôm chầm lấy bả vai cô, dùng một chút sức, kéo cô vào trong lòng mình.
Anh nghiêng đầu đến bên tai cô.


Dưới góc độ của Nam Tri, có thể nhìn thấy đường quai hàm góc cạnh của anh, yết hầu trên cổ họng, cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh.
Không biết có phải là do ảo giác của cô không, dái tai của cô hình như bị môi anh chạm vào.
Anh thờ ơ mỉm cưởi: “Hết giận rồi à?”


——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Sếp Cố: Vợ thật là đáng yêu






Truyện liên quan