Chương 57: Lịch sử mua vé

Đến đây, mẹ Nam cũng không còn gì để phản đối.
Bà bật cười: “Đều đã đưa Tư Tư của mẹ đi đăng ký kết hôn rồi, sao còn gọi là dì vậy?”
Cố Dữ Thâm dừng lại một lát, lần đầu tiên kể từ khi bước vào nhà, anh thoải mái bật cười rồi gọi một tiếng “Mẹ”.


Đây là tên gọi mà đã lâu rồi mà anh không gọi.
Hoặc có thể nói, tự khi anh bắt đầu có ký ức đến nay, anh chưa từng gọi tên gọi này, rất lạ lẫm.
Ký ức của anh về Trương Hiểu Thuần rất mờ nhạt.


Nam Tri cũng thở phào nhẹ nhõm, cô quay lại hỏi Cố Dữ Thâm: “Anh giải quyết chuyện cổ phần khi nào vậy?”
“Ba ngày trước.”
“Ba ngày trước chẳng phải là hôm Tiểu Hồng phỏng vấn em sao?”
“Ừ, thật ra thì lúc trước anh đã nghĩ đến, nhân lúc họp cổ đông nên anh nói luôn.”


Nam Kiêm Thạch ở bên cạnh không nhịn được mà nói: “Dữ Thâm này, thật ra thì không cần phải đưa nhiều cổ phần cho Tư Tư như vậy đâu, con bé này không hiểu chuyện kinh doanh, người làm ba mẹ như ba thì cũng chỉ mong con đối xử tốt với con bé thôi.”


“Không sao đâu ạ, chuyện này không ảnh hưởng gì, cho dù có thỏa thuận này hay không, từ ngày con quyết định đăng ký kết hôn với Nam Tri, con đã quyết định đời này con sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, chỉ cần làm cho ba mẹ và Tư Tư có cảm giác an toàn là được rồi.” Cố Dữ Thâm nói.


Hai người cùng nhau ăn tối ở nhà.
Chỉ trong một bữa cơm tối, Cố Dữ Thâm thành công lấy chinh phục được trái tim thiếu nữ của mẹ Nam bằng mị lực của mình.


available on google playdownload on app store


Rõ ràng là chiều nay lúc vừa mới đến mẹ còn tránh không muốn gặp, đến tối, lúc về mẹ Nam còn không quên dặn dò hai người thường xuyên về nhà ăn cơm.

Rời khỏi Ngự Gia Hoa Đình, Nam Tri và Cố Dữ Thâm đi bộ ra ngoài.


Ánh trăng sáng tỏ, treo trên đỉnh đầu, dưới ánh đèn đường có những con côn trùng đang bay, bầu không khí ban đêm vô cùng yên tĩnh.
Nam Kiêm Thạch vẫn còn chút đạo đức trong kinh doanh, ông hiểu ý nghĩa của 24% cổ phần của Tập đoàn Cố thị, ông cảm thấy rất lo lắng.


Còn Nam Tri thì không có ý kiến gì, Cố Dữ Thâm vì muốn để cô yên tâm, cô chấp nhận 24% cổ phần mà không có bất kỳ gánh nặng trong lòng nào, dù sao thì cô cũng sẽ không chia tay với Cố Dữ Thâm, 24 % cổ phần này vẫn là của Cố Dữ Thâm, không thay đổi gì cả.


Cô nắm tay Cố Dữ Thâm, cười hỏi: “Đợi đến khi em ký thỏa thuận xong, em thật sự trở thành phú bà à?”
Cố Dữ Thâm cũng bật cười, anh nhìn cô: “Vui à?”


“Cũng được.” Cô nhớ đến những kiến thức mà Phượng Giai đã truyền lại cho cô, cười đáp, “Những chuyện mà phú bà có thể làm nhiều lắm đấy.”
Cố Dữ Thâm nhướng mày: “Ví dụ?”
“…”


Cô cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của Cố Dữ Thâm: Em dám nói một cái thử xem.
Nam Tri ngay lập tức không nói nữa, cô sờ lên mặt anh, dỗ dành anh: “Ví dụ như em có thể cầm tiền nuôi anh.”
Cố Dữ Thâm xùy một tiếng, anh nắm chặt tay cô.


Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, tâm trạng tốt của Nam Tri cũng được gió thổi bay lên trời, giống như quả bóng bay.


Lúc trước vẫn còn ẩn hôn, không có cảm giác giống như đã thật sự kết hôn, đến giờ phút này Nam Tri mới thật sự cảm thấy, cô và Cố Dữ Thâm đã kết hôn thật rồi, còn được mọi người chúc phúc.
Cô thở ra một hơi: “Chồng.”
Cố Dữ Thâm dừng chân lại.


Thật ra thì Nam Tri rất ít khi gọi anh như vậy, có lẽ là do hai người quen biết nhau quá sớm, ngày trước đi học còn là bạn cùng bàn, bây giờ mà gọi là chồng thì cảm thấy không quen.


Cô rất lém lỉnh, biết Cố Dữ Thâm thích nghe, cô cố ý không chiều theo ý anh, chỉ có những lúc cầu xin ở trên giường thì cô mới nhẹ nhàng gọi mấy tiếng.
Bỗng nhiên Cố Dữ Thâm nhớ đến những hình ảnh ướt át, yết hầu anh trượt xuống, anh nhìn sang, khàn giọng nói: “Sao vậy?”


“Không có gì, gọi anh thôi.” Nam Tri lắc lắc tay anh, “Thần kỳ thật đấy, kết hôn thật rồi này.”
Cố Dữ Thâm nhắc nhở cô: “Chúng ta đã kết hôn nửa năm rồi.”
“…”
Buổi tối về đến, Nam Tri lấy giấy chứng nhận đăng ký kết hôn của hai người ra xem.


Thật ra thì lúc đó cô cũng muốn nhìn kỹ xem ảnh đăng ký kết hôn trông như thế nào,, nhưng vì sợ mất mặt, cô không muốn thể hiện mình quá quan tâm đến chuyện này, nên chỉ nhanh chóng lướt qua, sau đó giấy chứng nhận đăng ký kết hôn này vẫn luôn để trong ngăn tủ tối tăm, chưa từng được lấy ra.


Trong ảnh, hai người đều mỉm cười nhẹ.
Vẫn là lúc đó chú chụp hình bảo hai người “Cười một cái”, “Này gần một chút” nên mới chụp được tấm hình này.


Nhắc tới cũng kỳ lạ, lúc đó bọn họ vừa gặp lại nhau chưa được bao lâu, rõ ràng trước khi kết hôn mấy ngày hai người họ vẫn còn nói chuyện gay gắt với nhau, hình cưới cũng được chụp một cách vụng về.


Nhưng chính lúc đó hai người bọn họ đều chắc chắn, cho dù có thế nào cũng không thể buông được người trước mặt này.
Cho dù kết quả cuối cùng là thế nào, đều phải có một kết quả với anh, dù nó chỉ là một kết quả.
May mắn thay, hai người đã lựa chọn chính xác.


Từ sau khi tin kết hôn được truyền ra, Nam Tri đến vũ đoàn lại bị mấy cô gái vây quanh hỏi.
Những người này vẫn còn trẻ, vẫn còn trong độ tuổi xem phim thần tượng Hàn Quốc, vừa nghe thấy quá trình kết hôn vô cùng lãng mạn của Nam Tri, bọn họ ngay lập tức trở nên phấn khích, hỏi mãi không ngừng.


Mãi cho đến tuần sau, cuối cùng bọn họ cũng xem Nam Tri như người bình thường.
Sau đó, bọn họ có buổi biểu diễn, Nam Tri lại bắt đầu luyện múa mỗi ngày.


Kết thúc buổi biểu diễn, Nam Tri quay lại cánh gà nghỉ ngơi, mấy cô gái nhỏ đang trò chuyện trên trời dưới đất, nhắc đến vũ công Sherry nổi tiếng ở nước ngoài sắp đến Bắc Kinh biểu diễn.


Sherry là một vũ công ba lê vô cùng nổi tiếng ở nước ngoài, cũng là vũ công múa chính, đương nhuên là Nam Tri đã từng nghe qua tên của cô ấy, còn rất ngưỡng mộ cô ấy, từ lâu cô đã muốn tìm một cơ hội xem buổi biểu diễn của Sherry.
Nam Tri nghiêng đầu hỏi: “Khi nào vậy?”


“Nửa tháng nữa chị, chiều nay bắt đầu bán vé rồi.” Cô gái kia hỏi, “Chị Tư Tư, lúc trước ở nước ngoài chị có quen với Sherry không chị?”
“Chị và chị ấy không quen nhau, nhưng bọn chị có rất nhiều bạn chung.”


Cô gái cảm thán: “À, tốt thật đó, đây chính là lưới quan hệ xã giao của vũ công chính!”
Nam Tri bật cười.
Cô đợi ở cánh gà được một lúc thì Cố Dữ Thâm đến đón cô.
Nam Tri ném điện thoại vào trong túi, cô nhìn thấy chiếc xe ở cách đó không xa.


Cô chạy qua: “Sao anh đến sớm vậy?”
“Giải quyết xong công việc rồi, em mệt không?”
“Không mệt.” Nam Tri nói, “Đúng rồi, nửa tháng nữa anh có rảnh không?”
Cố Dữ Thâm nghĩ một chút: “Có lẽ là có, anh bảo thư ký chừa thời gian trống ra, sao vậy?”


“Có một nghệ sĩ múa ba lê mà em rất thích sắp đến Bắc Kinh biểu diễn, Phượng Giai xem mấy cái này hay ngủ gật, chắc là không muốn đi cùng em, anh đi cùng em được không?”
Cố Dữ Thâm bật cười, anh trực tiếp đồng ý: “Được.”


Vừa rồi mấy cô gái nhỏ trong vũ đoàn nói năm giờ chiều nay bắt đầu bán vé, Nam Tri nhìn đồng hồ, vừa đúng giờ.
Cô lười lấy điện thoại của mình ở trong túi xách ra, nhìn thấy Cố Dữ Thâm đang cầm điện thoại trong tay, cô tiện tay cầm lấy, mở khóa.
mở ứng dụng mua vé và bắt đầu tìm kiếm.


Nơi nổi bật nhất trên trang chủ để thông tin về buổi biểu diễn của Sherry.
Nam Tri bấm vào, ngay lập tức mua hai vé hàng đầu tiên, tốc độ tay rất nhanh, thành công tranh được vé.


Cô tiếp tục nhấn vào phần “Vé của tôi” để xem chi tiết về chỗ ngồi, ngón tay cô kéo xuống, cô bỗng phát hiện ra lúc trước Cố Dữ Thâm cũng từng mua vé trên ứng dụng này.
Bên dưới còn có lịch sử mua vé của anh.
Không ngờ rằng anh cũng có thời gian xem biểu diễn.
Nam Tri hơi ngạc nhiên, cô nhìn kỹ lại.


Tim cô bỗng nhiên đập mạnh, cô không thể tin được mà mở to mắt ra xem, xác nhận lại lần nữa.
Ở đây có mười mấy dòng lịch sử mua vé.
Tất cả đều là các buổi biểu diễn của cô tại vũ đoàn ballet Afir ở nước ngoài.
“Cái này là… Anh mua?” Nam Tri lên tiếng, giọng nói run run.


Tay cầm lái của Cố Dữ Thâm dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn vào màn hình điện thoại, yết hầu anh trượt xuống,  anh thừa nhận: “Ừ.”
Cô không dám tin, cô nhìn kỹ lại thời gian của mấy buổi biểu diễn kia.


Chiếc vé sớm nhất là lúc cô học năm hai đại học, trong buổi biểu diễn “Người đẹp ngủ trong rừng”.
Sau đó, cứ mỗi ba hoặc bốn tháng, hoặc ít nhất là mỗi năm, Cố Dữ Thâm cũng sẽ đi xem buổi biểu diễn của cô một lần.
Khi đó, cô thường biểu diễn ở nhiều nước khác nhau. 


Thường xuyên diễn tại nhiều quốc gia châu Âu, Cố Dữ Thâm cũng đi theo cô, vượt qua hàng nghìn cây số, cứ một lần rồi lại một lần.
Cho nên…


Thật ra thì, cho đến tận bây giờ, Cố Dữ Thâm chưa từng bỏ lỡ quá trình trưởng thành của cô, cho dù anh chỉ đứng trong một góc tối dưới sân khấu, không ai biết đến, nhưng anh vẫn ở bên cạnh cô, nhìn cô từng bước bước lên vị trí vũ công múa ba lê chính như thế nào.


“Anh đến xem em biểu diễn à”, cô quá bất ngờ, hỏi một câu hỏi ngốc nghếch.
Cố Dữ Thâm khẽ cười, anh xoa tóc cô: “Nếu không thì sao?”
Cô không dám tin, cũng cảm thấy khó mà tiếp nhận được.


Cô tự cho là mình đã ở nước ngoài một mình sáu năm, thật ra, mười mấy lần cô cúi đầu chào khán giả, dưới ánh đèn sân khấu, cô luôn nhận được những tràng pháo tay và ánh nhìn từ Cố Dữ Thâm, người đã băng qua đại dương đến xem buổi biểu diễn của cô.


Cô cho là sáu năm nay bọn họ không gặp lại nhau.
Cô cho là lần đầu tiên bọn họ gặp lại nhau ở Bắc Kinh, Cố Dữ Thâm không nhận ra cô ngay.
Thật ra thì không phải là vậy.
Cố Dữ Thâm đến gặp cô.
Sau khi cô trưởng thành, anh cũng không lạ lẫm gì.


“Anh… Sao anh lại qua đó? Lúc đó chẳng phải anh cũng học năm hai đại học sao?”
Chắc là anh phải bận lắm chứ.
Khoảng cách xa như vậy, mười mấy giờ bay, sao anh lại có thể, vào năm hai đại học, sao anh có thể đột nhiên mua vé ra nước ngoài lần đầu tiên xem cô biểu diễn?


Cố Dữ Thâm dừng lại, sau đó anh bình tĩnh nói: “Năm anh học năm hai, Cố Mạnh Cận qua đời.”
Nam Tri hơi ngạc nhiên.
“Ông ấy qua đời vì tai nạn xe, rất đột ngột, không hề bàn giao công ty, mấy cổ đông kia đánh giá thấp anh vì anh còn trẻ, khoảng thời gian đó công ty rất loạn.”


Cố Mạnh Cận qua đời, Cố Dữ Thâm nhậm chức năm hai mươi mốt tuổi.
Anh còn quá trẻ, không ai tôn trọng anh, mọi người đều nghĩ rằng tòa nhà cao tầng này sắp sụp đổ, nhân viên nghỉ việc, thị trường chứng khoán dao động, các cổ đông khác đang âm mưu kiểm soát công ty. 


Không ai nghĩ rằng Cố Dữ Thâm thật sự có thể vững vào ngồi vào vị trí với độ tuổi đó.
Anh đánh mạnh, không khoan nhượng, tất cả những cổ đông đi chệch hướng đều bị anh đánh bại, năm trong tay quyền phát biểu, thành công ổn định lại tập đoàn Cố thị.


Bây giờ nói đến thì tựa như gió nhẹ mây trôi, nhưng vào lúc đó thì lại là cuộc hỗn loạn kéo dài suốt năm tháng.


Tại cuộc họp đại hội đồng cổ đông năm tháng sau, Cố Dữ Thâm cuối cùng cũng vững vàng ngồi vào vị trí này, công ty đã khôi phục lại sự ổn định và phát triển đến quy mô như ngày hôm nay.
Sau năm tháng đấu trí trên thương trường, Cố Dữ Thâm về nhà ngủ một giấc, anh vô cùng mệt mỏi.


Khi anh tỉnh lại thì sắc trời đã tối, trong căn phòng rộng lớn chỉ có một mình anh, yên tĩnh trống vắng, ngoài tiếng kim đồng hồ xoay ra thì không có bất kỳ âm thanh gì.


Cố Dữ Thâm ngồi dậy ở trên giường, trong bóng đêm, anh cầm điện thoại lên, đúng lúc nhìn thấy một tin nhắn —— Afir Ballet Troupe mà bạn theo dõi chuẩn bị mở bán vé biểu diễn.
Cố Dữ Thâm mua một vé, hàng cuối cùng.
Đây là lần đầu tiên anh mua, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.


Lúc đó anh chỉ là cảm thấy, nếu như không thể gặp được Nam Tri một lần nữa, anh sẽ sụp đổ trong bầu trời tĩnh lặng này.
Nửa tháng sau, anh lên máy bay, đến đất nước có cô.


Dưới sân khấu, đa số là những người phương Tây trang điểm tinh tế, quần áo là lượt, chỉ có một mình Cố Dữ Thâm có khuôn mặt non nớt của người châu Á.
Lúc anh đi vào, có rất nhiều người ngoái lại nhìn anh, anh ngồi một mình ở hàng cuối.


Khi ánh đèn tắt đi, tấm màn dần được kéo ra, cuối cùng anh cũng nhìn thấy Nam Tri một lần nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ tỏa sáng rực rỡ của cô ở trên sân khấu, rất giống hồi còn học cấp ba, dường như cô vẫn luôn ở đó, dường như anh vẫn luôn ở dưới sân khấu dõi theo cô.


Cố Dữ Thâm ngồi ở một góc tối, nhìn ánh đèn chiếu xuống Nam Tri, không thể kiềm được nước mắt.
Biểu diễn kết thúc, cả hội trường vỗ tay.
Sau khi cúi chào khán giả, mọi người dần rời đi, còn Cố Dữ Thâm thì ngồi đến khi xung quanh không còn ai rồi mới rồi đi.


Lối ra cho khán giả và nghệ sĩ không giống nhau, anh không thể gặp được Nam Tri.
Vừa ra khỏi nhà hát, anh nhận được điện thoại của trợ lý, nói có chuyện cần anh về nước giải quyết gấp.
Khóe mắt anh vẫn còn đỏ, nhưng biểu cảm vẫn như bình thường, anh bình tĩnh nói “Được”.


Cúp điện thoại, anh dựa vào bức tường bên ngoài rạp hát hút một gói thuốc lá, anh nhìn thấy xe của các vũ công rời khỏi nhà xe, nhìn thấy Nam Tri ngồi cạnh cửa sổ, đang nói chuyện cùng người bên cạnh.


Anh vứt điếu thuốc cuối cùng, bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, khóe miệng nở một nụ cười, mua vé máy bay về nước.
Chẳng qua là những chuyện thế này có được một lần thì sẽ có lần thứ hai, mấy năm sau đó, mỗi khi anh bị áp lực đến nỗi không thở nổi, anh sẽ đến xem Nam Tri biểu diễn một lần.


Cô giống như là liều thuốc thần chữa bách bệnh cho anh, chỉ cần có thể nhìn cô một cái, anh có thể chống lại những ngày tăm tối tuyệt vọng một lần nữa.


Sáu năm chia xa, anh vẫn tận mắt chứng kiến cô gái của anh trưởng thành thế nào, đã mạnh mẽ thế nào, mỉm cười rạng rỡ nắm giữ vương miện của vị trí vũ công chính như thế nào.
Mà anh vẫn như vậy, ở nơi không ai biết, hoặc là tự hào, hoặc là vui mừng, hoặc là rơi lệ.
——————–


Tác giả có lời muốn nói:
Ai muốn xem sếp Cố mít ướt không?






Truyện liên quan