Chương 69: Thời niên thiếu 2
Nam Tri nhìn Cố Dữ Thâm xóa tấm hình kia đi —— thật ra thì tấm hình này rất mờ, hoàn toàn không nhìn thấy rõ mặt. Sau đó cô mới nhớ ra vừa rồi mình tức giận mà chạm vào vết thương sau gáy anh.
"Cậu..." Nam Tri hơi do dự, "Vết thương của cậu lành chưa?"
"Hòm hòm rồi."
"Tôi xem một chút."
Đều đã từng khóc trước mặt người ta rồi, chẳng mấy chốc Nam Tri cũng trở nên thân thiết với anh hơi, không nói tiếng nào mà vạch áo khoác sau gáy Cố Dữ Thâm ——
Đúng là bị thương thật, giống như là bị cái gì đập mạnh vào, vết trầy đỏ sẫm, vẫn chưa kết vảy, chỗ vừa rồi bị Nam Tri chạm vào lại ứa máu.
"Á..."
Nam Tri ngẩn người, cô chớp mắt, vội vàng nói, "Xin lỗi nhé, tớ không biết là nó nghiêm trọng đến thế."
Cô còn tưởng là đã khỏi lâu rồi.
Cố Dữ Thâm không thèm để ý: "Không sao."
Dừng lại một lát, Nam Tri vẫn còn áy náy, "Cậu không băng lại sao?"
"Vết thương nhẹ."
"... Tớ thấy là vẫn nên băng bó lại, nếu không để lại sẹo rồi tớ phải chịu trách nhiệm."
Nam Tri lầm bầm, cô sờ đầu, nhớ ra mình đang mặc đồ ngủ, "Đi thôi, gần đây có nhà thuốc."
Những lúc bình thường, Cố Dữ Thâm hoàn toàn không để ý đến, nhưng lần này ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đi theo.
Nam Tri lại nhớ tới thư tình và rượu thuốc vẫn còn trong cặp sách của cô ở nhà, cô cũng nói với Cố Dữ Thâm, sau đó bổ sung thêm: "Tớ không cố ý đâu, là cậu ấy để sai ngăn kéo, tớ còn tưởng là của tớ."
Cố Dữ Thâm nhướng mày, anh thuận miệng nói: "Thư tình của cậu không ít nhỉ."
Nam Tri vỗ lên vai anh, giống như an ủi: "Cậu cũng không kém."
Lúc này Cố Dữ Thâm không nhịn được nữa, anh bật cười thành tiếng.
Hai người sóng vai nhau đi trong khu vườn ngoài biệt thự tối tăm yên tĩnh, Nam Tri mặc một chiếc áo khoác len màu trắng mềm mại, Cố Dữ Thâm mặc áo thun trắng và áo khoác, hai chiếc bóng cứ chồng lên nhau rồi tách ra theo góc chiếu của đèn.
Nhà thuốc không xa, ra khỏi quẹo một lần thì có một tiệm.
Nam Tri mua cồn khử trùng và băng gạc đưa cho Cố Dữ Thâm.
Anh đút tay vào túi: "Không biết."
"..."
Nam Tri không nhịn được mà nói, "Với cái tần số đánh nhau này của cậu mà không chịu học băng bó?"
Cố Dữ Thâm khiêm tốn nói: "Tôi không đánh nhau nhiều."
"..."
Ồ.
Cậu "không đánh nhau nhiều" nhưng tôi lại phát hiện hai lần liên tục.
Nhưng mà vừa rồi mình cũng có chạm vào vết thương của người ta, Nam Tri vẫn giúp anh khử trùng băng bó.
Nhìn ở khoảng cách gần, trông vết thương càng đáng sợ hơn.
Nam Tri cau mày, cô cũng nhẹ tay hơn nhiều, khử trùng xong cô còn thổi nhẹ lên vết thương.
Thật ra thì mấy cậu ấm ở khu chung cư Lung Hồ đều có vẻ ngoài nổi loạn, nhưng dựa vào địa vị thế này có thể tránh được rất nhiều mâu thuẫn, ít đánh nhau hơn.
Cũng không biết rốt cuộc Cố Dữ Thâm bị thương thế nào.
Băng bó xong, Nam Tri vỗ lên lưng anh: "Được rồi."
"Đi thôi."
Vừa mới đứng dậy, bụng lại kêu lên.
Là Nam Tri.
Sau khi mắc lỗi trên sân khấu, tâm trạng cô không tốt, chưa ăn cơm tối nên lúc này cảm thấy đói.
Chỉ là bụng kêu ngay trước mặt Cố Dữ Thâm.
Rất ngượng...
Chắc không nghe thấy đâu nhỉ?
Kết quả một giây sau anh bật cười thành tiếng.
Nam Tri: "..."
"Đói à?"
"..."
"Muốn ăn gì?"
Nam Tri mím môi: "Thịt nướng."
Anh cười.
Gần đây không có tiệm thịt nướng nào, Nam Tri sợ nửa đêm ba mẹ phát hiện mình không có ở nhà, thế là đến quán xiên nướng gần đó.
Quán này có bàn và ghế nhựa, lúc này có khá nhiều người, đám đông ồn ào.
Hai người có ngoại hình nổi bật, thu hút không ít sự chú ý.
Nam Tri chưa ăn tiệm này bao giờ, nhưng mà lúc trước nghe Phượng Giai nói là ăn cũng không tệ.
Ông chủ đang đứng trước bếp nướng, đầy mồ hôi, nói bằng giọng Bắc Kinh: "Gọi gì đây?"
Cũng trễ rồi, Nam Tri sợ mập, từ trước đến giờ cô không có thói quen ăn khuya, cô gọi không nhiều, một nửa là xiên thịt, một nửa là xiên rau.
"Được." Ông chủ trả lời, "Đồ uống thì tự lấy ở tủ mát."
Cố Dữ Thâm gần tủ lạnh, anh nghe vậy thì bước lên trước, mở tủ rồi quay đầu lại.
Anh không lên tiếng, chỉ nhướng mày, im lặng mà hỏi.
Nam Tri nhìn một lượt, đều là đồ uống có lượng calo cao, cộng thêm hôm nay tâm trạng cô không tốt, cô nói: "Rượu."
Anh hơi ngạc nhiên, không hỏi nhiều: "Bia?"
"Ừ."
Một tay anh xách chai bia 330ml, lại lấy thêm hai chai khác, sau đó đi thẳng đến bàn ngoài, chân bàn treo một cái dụng cụ mở chai, anh đè lên chai bia, bình thản khui hai chai.
Bọt bia sủi lên, tràn ra ngoài cổ chai.
Nam Tri kéo ghế ra ngồi xuống, cô giơ tay lên cầm lấy chai bia, đầu ngón tay vừa mới chạm vào thân chai, bị lòng bàn tay Cố Dữ Thâm đè lại.
Nam Tri nhìn anh: "Làm gì vậy?"
"Biết uống à?"
"Ngàn ly không say."
Câu này dùng để hù dọa.
Cố Dữ Thâm khẽ cười, để lại một câu: "Uống say tôi không quan tâm đâu."
"Không cần cậu lo." Nam Tri trả lời.
Tính cách này của cô thú vị thật.
Khác với tính cách mạnh mẽ từ khi còn nhỏ của Phượng Giai, cô dịu dàng và kiêu ngạo, giống như một đóa hồng mọc trong nhà kính, nhưng khắp người lại đầy gai.
Cố Dữ Thâm thả lỏng tay.
Nhìn cô từ từ đổ bia vào cốc nhựa, một lớp bọt trắng phủ lên mặt trên.
Cô nghiêng đầu uống một lúc nửa cốc, sau đó thoải mái "Hà" một tiếng.
Cố Dữ Thâm nhếch môi.
Chẳng mấy chốc, xiên nướng đã được đem lên, cô vừa ăn xiên nướng vừa uống bia.
Không khí thoang thoảng mùi thơi của đồ nướng và dầu, không biết từ bao giờ cô lại đổ một lớp mồ hôi mỏng, Nam Tri lau sạch tay, buộc mái tóc đang bù xù lên.
Vài lọn tóc không nghe lời, bị gió thổi nhẹ rồi dính lên cổ đang đầy mồ hôi.
Cố Dữ Thâm không ăn mấy, anh chỉ uống rượu.
Anh dựa lưng vào ghế, và tất nhiên, cái ghế nhựa này không thoải mái cho cơ thể, anh ngồi không thoải mái, lưng bị ép lại, Cố Dữ Thâm cũng không biết tại sao mình phải đi ăn khuya với Nam Tri.
Anh vừa cảm thấy khó hiểu vừa lướt điện thoại.
Lúc này, Châu Việt gọi đến, vừa nghe máy đã gọi một tiếng "Cố gia".
Cố Dữ Thâm rút một điếu thuốc ra, ngậm lên miệng, từ từ châm lên, hít một hơi khói, giọng nói lười biếng: "Ừ?"
"Kỳ nghỉ Quốc Khánh qua được một nửa rồi, khi nào cậu về khu chung cư Lung Hồ?"
"Về rồi."
"Về rồi?" Nhà của Châu Việt và Cố Dữ Thâm sát nhau, "Đèn đâu có sáng."
"Đang ăn khuya gần đây."
Nam Tri ăn xiên thịt bò, cô nói gì đó không rõ, Cố Dữ Thâm đến gần một chút: "Sao cơ?"
Cô nuốt miếng thịt trong bụng xuống: "Mở thêm chai bia."
Cố Dữ Thâm nhìn sắc mặt cô, không đỏ, xem ra tửu lượng cũng được.
Anh kẹp điện thoại lên vai, anh không dùng đồ khui, chỉ đặt miệng chai lên mặt bàn, dễ dài khui được.
Nam Tri nhướng mày, cô chậc chậc hai tiếng, lặng lẽ giơ ngón cái lên.
Mỗi một động tác, mỗi một biểu cảm của cô đều rất thú vị, Cố Dữ Thâm bật cười.
Châu Việt ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy âm thanh, anh mở to mắt: "Cậu đi ăn khuya với con gái?"
Mặt trời mọc đằng Tây à? Hay là anh đang mơ?
"Nam Tri."
Cô gái ngồi đối diện ngẩng đầu lên.
Cố Dữ Thâm lắc lắc điện thoại, cô cúi đầu tiếp tục ăn đồ nướng.
Châu Việt:
Miệng mở ra mà không nói nên lời.
Mặc dù Nam Tri cùng Cố Dữ Thâm cũng không phải là không quen, nhưng cái này đêm hôm khuya khoắc một khối mà cật dạ tiêu cũng rất quỷ dị, Cố Dữ Thâm cũng không phải là sẽ cùng cô nương đơn độc ăn cơm tính cách a.
Không dám hỏi không dám hỏi.
Anh sợ hãi cúp điện thoại.
Cố Dữ Thâm không biết lúc này cậu ta đang nghĩ gì.
Cho đến khi Nam Tri bỏ que xiên cuối cùng xuống, ôm bụng ợ một cái, Cố Dữ Thâm ngẩng đầu lên.
"..."
Sao đột nhiên mặt lại đỏ như vậy?
Anh lại nhìn lên bàn, cô đã uống xong hai chai bia.
Cố Dữ Thâm đưa ngón trỏ ra, để trước mặt cô.
Vốn dĩ anh định hỏi cô đây là số mấy, nhưng không ngờ Nam Tri lại giơ tay lên, bàn tay mềm mại nắm lấy ngón trỏ của anh.
Cố Dữ Thâm dừng lại, yết hầu anh trượt xuống.
Năm ngón tay cô nắm chặt, siết chặt lại, hai má đỏ bừng mỉm cười nhìn anh: "Đi thôi, về nhà nào."
Như thể là bị dòng điện xuyên qua, bỗng nhiên Cố Dữ Thâm không nhìn đi chỗ khác, hơi nghiến răng, đôi môi mím thành một đường thẳng.
Cô mượn sức Cố Dữ Thâm đứng dậy, đi về phía trước.
Đi đường cũng không vững, quanh co ngoằn ngoèo, đi ba bước là sẽ vấp ngã.
Được Cố Dữ Thâm kịp thời giữ tay cô lại, anh trêu: "Vừa rồi ai nói mình uống ngàn ly không say?"
"Ai vậy?"
Người say rượu không chịu thừa nhận.
"..."
Cố Dữ Thâm lôi cô đi về phía trước, chân anh dài nên bước chân lớn, Nam Tri cố hết sức, đến đoạn đường lát đá cuội thì bị trật chân.
Đau, tính tình cũng bùng phát.
"Cõng tớ." Đại tiểu thư giơ hai tay lên, vô cùng tự tin.
Lúc đó Cố Dữ Thâm vẫn chưa được cô thuần phục, toàn thân góc cạnh, không thể nào cõng cô được.
Thấy anh đứng im, Nam Tri chuẩn bị trực tiếp leo lên lưng anh.
Lần đầu tiên Cố Dữ Thâm gặp một cô gái điên say rượu như vậy, anh đen mặt lại, cảnh cáo: "Vừa rồi tôi đã nói rồi, cậu say thì tôi không quan tâm."
Nam Tri nghĩ một chút rồi nói: "Ngoại hình tớ xinh đẹp như thế, cậu để tớ ở đây không an toàn."
Cố Dữ Thâm bật cười: "Vậy cậu uống say trước mặt tôi thì an toàn? Tôi không phải là nam à?"
"Cậu phải không?"
"?"
"Ồ, đúng thế." Nam Tri gật đầu mạnh, trông không được thông minh cho lắm, "Nhìn cậu như một tên khốn kiếp ấy."
Cô gái này gan lớn thật.
Nếu là người khác dám nói trước mặt Cố Dữ Thâm như vậy.
"Cậu nhìn đâu ra vậy?"
"Kiêu căng tự phụ, tự cao tự đại muốn ch.ết."
Cố Dữ Thâm vẫn đang ngậm thuốc lá, bị câu này của cô chọc đến nỗi nuốt luôn khói thuốc: "Cậu nghĩ cho kỹ, bây giờ cậu còn không đi thẳng được, cậu muốn mắng tôi hay là nói chút gì đó dễ nghe."
Mặc dù đại tiểu thư uống say, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
Chưa suy tư được ba giây, cô ngẩng đầu lên nhìn Cố Dữ Thâm, âm thanh giòn giã vang lên: "Anh!"
"..."
Cố Dữ Thâm bị khói làm sặc, lúc anh ho khan thở ra khói trắng.
Nam Tri đến gần, cô vui vẻ "Ồ ồ" một tiếng: "Máy phun sương này!"
"..."
Đồ thần kinh này.
Cố Dữ Thâm đẩy cô ra.
Cô gái uống say lấy hai tay ôm lấy mặt, giống như đang dùng máy phun sương vậy, da mặt cô rất mịn màng, thêm chút sắc hồng, trông ngốc nghếch đáng yêu.
Cố Dữ Thâm chưa bao giờ gặp một cô gái như vậy.
Bên cạnh anh không có bạn nữ nào thân thiết, nhưng dựa vào ngoại hình của mình, anh đã tiếp xúc với nhiều cô gái, hoặc là tự tin hoặc là xấu hổ, nhưng đều không giống với Nam Tri.
"Đi." Cố Dữ Thâm nắm chặt cánh tay cô đi về phía trước.
Nam Tri lảo đảo: "Mau cõng tớ nhanh lên!"
Cô vênh mặt lên sai bảo.
Cố Dữ Thâm lười để ý đến cô.
Anh tiếp tục đi về phía trước, Nam Tri lại hét lên: "Tớ cũng nói chuyện dễ nghe rồi sao cậu lại chơi xấu!"
"Cậu nói gì?"
"Anh đó."
"Gì chứ?"
Đại tiểu thư ngây thơ hoàn toàn không nhận ra mình đã nhảy xuống hố: "Anh!"
Cố Dữ Thâm nhếch môi, sau vài giây, thật sự không nhịn được mà khẽ cười.
Đêm khuya, bên trong khu chung cư Lung Hồ.
Cố Dữ Thâm cõng Nam Tri đi dọc theo con đường đến nhà cô.
Kẻ say rượu trên lưng thật sự phiền phức và dài dòng, từ việc đọc thuộc lòng chín chín bảng cửu chương cho đến lòng tốt của con người, vô cùng ồn ào, nhưng nụ cười trên khóe miệng Cố Dữ Thâm vẫn không nhạt đi.
Anh chưa bao giờ là người kiên nhẫn, nhưng vẫn cõng Nam Tri đi hết đoạn đường kia.
-
Đến cửa nhà họ Nam.
Cố Dữ Thâm vừa chuẩn bị ấn chuông cửa, lại bị Nam Tri nhanh tay giữ lại, cô đặt ngón trỏ trên môi: "Suỵt ——!"
"..."
"Đừng làm ba mẹ tớ tỉnh, tớ lén chạy ra ngoài đó." Cô nói vào tai anh.
Khoảng cách rất gần. Hơi thở nóng bỏng mang theo vị cồn lành lạnh phả vào tai anh.
"Chìa khóa."
"Không mang theo."
"..."
Nam Tri dựa vào vai anh nằm một lúc, cũng tỉnh táo trở lại, cô "à" một tiếng, lặp lại: "Tớ không mang theo."
"..."
Chịu rồi.
Cố Dữ Thâm không nói gì, anh giơ tay lên định ấn chuông cửa lần nữa, lại bị Nam Tri giữ tay lại: "Ba mẹ tớ xuống nhìn thấy hai chúng ta bây giờ, không giải thích được nhỉ?"
Lúc này lại có đầu óc rồi.
Cố Dữ Thâm: "Vậy cậu nghĩ cách đi."
"Hay là tối nay tôi ngủ ở nhà cậu nhé?"
"..."
Được rồi, vẫn là không có đầu óc.
"Ngủ nhà tôi." Cố Dữ Thâm bật cười, "Sao cậu lại cảm thấy ngủ ở nhà tôi thì dễ giải thích hơn vậy?"
"Chúng ta đừng để người khác nhìn thấy là được." Nam Tri nói, "Ba mẹ cậu ngủ chưa?"
Động tác của anh dừng lại, bình tĩnh nói: "Không có ở đây."
Nam Tri hào hứng: "Vậy đi thôi!"
"..."
-
Hôm sau.
Vì uống nhiều rượu nên khô miệng khô lưỡi, lúc Nam Tri tỉnh lại thì đã tờ mờ sáng, cô nhìn lên trần nhà khoảng chừng ba phút, cô đột nhiên mở to mắt.
Cô ngồi trên giường, nhìn xung quanh.
Cmn đây là đâu vậy?!
Cô cúi nhìn người mình, vẫn ổn vẫn ổn, quần áo vẫn còn.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là khung cảnh ở khu chung cư Lung Hồ, bên ngoài là một cái hồ nhân tại, trông rất rộng rãi.
Vị trí này ——
... Nhà của Cố Dữ Thâm?
Cùng lúc đó, trong đầu Nam Tri cuối cùng cũng hiện lên mấy đoạn phim.
Á a a a a a!!!
Đây là cái gì thế!!!
Nam Tri không chịu nổi nữa, cô vừa lúng túng, vừa cảm thấy lát nữa mà gặp phải Cố Dữ Thâm, có thể cô sẽ bị đánh.
Hay là chạy trước cho rồi...
Cho dù sau này Cố Dữ Thâm có nhắc đến thì cũng không chịu thừa nhận, nói là anh gặp ma rồi, tối hôm qua cô không có ra ngoài, chưa từng gặp anh!
Nói đi là đi.
Nam Tri nhìn sắc trời ở bên ngoài, cô hít một hơi, đi chân trần ra ngoài.
Trong phòng rất yên tĩnh, Cố Dữ Thâm vẫn chưa dậy.
Nam Tri tự động viên mình ——nhân cơ hội này...
Vừa ra đến cửa, cô giơ tay lên vặn nắm cửa, Nam Tri cuối cùng cũng thở phào một hơi, mỉm cười thả lỏng.
Cô nhẹ nhàng vặn chốt cửa, không phát ra chút tiếng ồn nào.
Cô từ từ mở cửa ra, ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Ánh ban mai nằm ngay phía trước!
Nam Tri bước ra khỏi cửa nhà Cố Dữ Thâm, vừa xoay người định đóng cửa lại, chân cô chỉ mang đôi vớ màu trắng, cầm đôi giày trên tay.
Cô thở dài một hơi, đang cúi người chuẩn bị mang giày vào, vừa ngước mắt lên nhìn hướng sáu giờ trước cửa nhà Cố Dữ Thâm, Phượng Giai, Châu Việt và một nhóm bảy tám người đúng lúc đi qua, bây giờ đang ngạc nhiên nhìn cô, không khống chế được biểu cảm trên khuôn mặt.
Nam Tri: Á?
Gặp ma rồi?
Ngày nghỉ mà sáu giờ các cậu đã dậy rồi
Bầu không khí rất yên tĩnh, dường như gió cũng dừng lại.
Không biết đã qua bao lâu, Phượng Giai vỗ lên vai Châu Việt ở bên cạnh: "Tôi bị ảo giác à?"
Châu Việt há hốc mồm: "Tôi cũng bị ảo giác."
Nam Tri: "..."
Sau ba giây, khắp khu chung cư Lung Hồ vang lên tiếng thét lanh lảnh của Phượng Giai —— "Nam Tri! Cậu yêu đương mà không nói với tớ!!"
-
Đám cậu ấm cô chiêu ở khu chung cư Lung Hồ vốn dĩ hẹn nhau cùng đi ngắm bình minh, kết quả đến nơi mới phát hiện trời có rất nhiều mây, hoàn toàn không thấy được mặt trời, bây giờ đang buồn bã quay về, không ngờ rằng lại thấy được màn này.
Ngày hôm qua Nam Tri hoàn toàn không xem tin nhắn nhóm, không biết chuyện bọn họ sẽ đi ngắm bình minh.
Cho nên, sáu giờ rưỡi sáng ——
Phòng khách nhà họ Cố vô cùng ồn ào, Nam Tri ngồi trên ghế sofa đơn, Phượng Giai cầm đầu những người khác chen chúc ngồi trên chiếc ghế sofa dài, Cố Dữ Thâm mặc đồ ngủ thong thả đi xuống cầu thang.
Nhìn thấy mọi người, anh bình tĩnh ngước mắt lên, nhìn một vòng, sau đó nhìn người đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn.
Phượng Giai lên tiếng, cô tức giận: "Ngồi xuống đó đi."
Cô chỉ về phía Nam Tri.
Cố Dữ Thâm không quan tâm, anh dựa lên ghế sofa, bình tĩnh xoa mặt.
Giọng điệu Phượng Giai giống như thẩm vấn: "Bắt đầu từ khi nào?"
Nam Tri lén nhìn Cố Dữ Thâm, anh giống như không có ý định trả lời, giống như người đang trong tình cảnh ngượng ngùng chỉ có một mình cô.
"Gì mà khi nào?" Không biết tại sao, Nam Tri cảm thấy chột dạ.
"Yêu đương!"
"Ai yêu đương với cậu ta! Sao tớ có thể yêu đương với Cố Dữ Thâm được!" Nam Tri kích động, cô nhất quyết chối, "Đúng không Cố Dữ Thâm!"
Vấn đề chuyển qua Cố Dữ Thâm.
Vì thế, mọi người đồng loạt nghiêng đầu sang phải, nhìn anh.
Cố Dữ Thâm từ từ ngáp một cái, vẫn duy trì vẻ mặt không hứng thú.
Im lặng.
Mỗi một giây im lặng giống như lưỡi dao đâm lên người Nam Tri.
Cố ý.
Cmn cậu ấy cố ý!
Nam Tri nổi điên, cô cầm chai nước suối trên bàn ném qua: "Cậu nói chuyện đi!"
Chai nước suối bay qua, "Bộp", rơi lên tay Cố Dữ Thâm.
Lúc này ngay cả Phượng Giai cũng im lặng, một đám người ngơ ra —— mặc dù mọi người cùng nhau lớn lên, nhưng địa vị của Cố Dữ Thâm thì khác, có liên quan đến tập đoàn Cố thị và tính cách của anh, chơi thì chơi mà giỡn thì giỡn, thật sự chưa có ai dám không nể nang gì trước mặt Cố Dữ Thâm.
Mà bây giờ Nam Tri trực tiếp ra tay.
Bầu không khí bỗng nhiên lạnh đến đỉnh điểm.
Có yêu đương hay không cũng không còn quan trọng nữa, với tình huống trước mặt, mọi người cũng tin là hai người không yêu đương, cho dù có thì cũng chắc chắn sẽ chia tay.
Ngay lúc mọi người tưởng là Cố Dữ Thâm sắp nổi điên, anh chống tay lên mặt, mỉm cười.
Giọng nói của cậu thiếu niên trầm thấp khàn khàn, lồng ngực rung lên, toát ra sự khoan dung không dễ nhìn ra được.
Mọi người:?
"Hòm hòm là được rồi." Cố Dữ Thâm lười biếng nói, "Cho dù hai người bọn tôi yêu nhau thì cũng không cần giải thích với các cậu?"
Nam Tri:?
Quá đỉnh.
Cậu biết làm sáng tỏ đấy.
Nhưng mà Cố Dữ Thâm ra lệnh đuổi khách, mọi người rời đi.
Mọi người vừa bất ngờ vừa ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không có khả năng, với tính tình này của Nam Tri, sao Cố Dữ Thâm có thể chịu được, hai người này mà ở bên nhau, chẳng phải là xung đột mỗi ngày sao?
...
Trên đường về.
Phượng Giai kéo tay Nam Tri lại hỏi, Nam Tri không có cách nào, đành phải nói sự thật.
"Cậu không nói sớm." Phượng Giai nói, "Nhưng mà Cố Dữ Thâm đối xử với cậu rất khác."
"Khác thế nào?"
"Không nói được, chính là rất tốt, vừa rồi tớ tưởng là cậu ta sẽ nổi điên."
Nam Tri cũng không bận tâm: "Ồ, có thể là vì tớ xinh đấy."
Ngoại hình đẹp sẽ được ưu tiên, Nam Tri đã phát hiện ra quy luật này từ lâu rồi.
Phượng Giai nghiêng đầu: "Tớ cũng xinh mà."
"Vậy lần sau cậu thử một chút, nói không chừng cậu ấy cũng không nổi điên đâu." Nam Tri nói.
"Phải không." Phượng Giai nghĩ.
Châu Việt ở phía sau nghe hai vị đại tiểu thư nói chuyện: "......"
-
Thật ra thì lúc đầu Nam Tri cũng không phát hiện ra Cố Dữ Thâm đối xử khác với cô.
Dù sao thì từ nhỏ đến lớn đều có rất nhiều bạn nam đến lấy lòng cô, cô đã quen rồi, nhưng sau đó nhìn thấy thái độ của Cố Dữ Thâm với các bạn nữ khác, dần dần cô cũng nhận ra.
Ví dụ như khi cô và Phượng Giai làm những trò ngốc ngếch tuổi teen, anh khẽ cười.
Ví dụ như trong giờ học cô bị gọi đứng dậy trả lời câu hỏi, anh lặng lẽ viết câu trả lời xuống.
Ví dụ như anh kiên nhẫn với cô.
Sau khi nhận ra được chuyện này, Nam Tri mới ỷ lại vào sự chiều chuộng của anh mà được voi đòi tiên, giống như là muốn tạo ra một phần địa bàn riêng của mình trong lãnh địa của Cố Dữ Thâm.
Nhưng mà sự thay đổi này chỉ có bọn họ biết.
Tuổi trẻ đã phủ lên mối quan hệ này một lớp sương mù dày đặc.
Người ngoài nghĩ cô gái có ngoại hình xinh đẹp như Nam Tri đã bước vào tầng lớp của những người ở khu chung cư Lung Hồ, thậm chí còn có mối quan hệ đặc biệt với Cố Dữ Thâm.
-
Cuối tháng mười, vào sinh nhật của Châu Việt, còn tổ chức một bữa tiệc hoành tráng.
Tính tình của Châu Việt rất được các bạn yêu thích, quan hệ rộng và có rất nhiều bạn bè, tiệc sinh nhật không chỉ mời nhóm bạn ở khu chung cư Lung Hồ, còn có cả những người bạn giàu có khác.
Ăn tối xong, một nhóm nam nữ đổi địa điểm tiếp tục chơi.
Bên trong phòng karaoke.
Một nhóm thanh niên ngồi lại để chơi bài, trong suốt trò chơi, Cố Dữ Thâm chơi giỏi nhất, tiền cược trên bàn cũng nhiều nhất.
Còn Nam Tri thì ngồi trò chuyện cùng các bạn nữ, trò chuyện về những ngôi sao đang nổi tiếng hiện nay, về lịch chiếu phim trong tháng mười, và về bộ váy mới ra của một thương hiệu nào đó.
Bỗng nhiên, có người vứt quân bài, nói không muốn chơi nữa, nếu tiếp tục thua thì về nhà sẽ bị đánh, đề nghị chuyển sang trò chơi phạt rượu.
"Được, chơi gì?" Châu Việt hỏi.
"Chơi xúc xắc đi, người thua phải uống rượu."
Châu Việt bật cười: "Được rồi, Cố gia của chúng ta chơi xúc xắc cũng giỏi, hôm nay cậu không chỉ thua tiền, còn phải uống rượu đấy."
Châu Việt lại gọi mấy bạn nữ đến chơi cùng.
Nam Tri nói cô không biết chơi, Châu Việt: "Dễ lắm, chơi mấy ván là biết à."
Phượng Giai cũng kêu cô tham gia: "Chơi cùng đi chơi cùng đi, cậu không uống được tớ uống thay cậu."
Nam Tri đành gật đầu đồng ý.
Các bạn nữ sang ngồi cùng, lúc này Cố Dữ Thâm đứng dậy, lấy vài bộ xúc xắc từ dưới màn hình TV, quay lại ngồi xuống cạnh Nam Tri.
Họ đếm theo chiều kim đồng hồ, Cố Dữ Thâm ngồi sau Nam Tri.
Ván đầu tiên.
Đến lượt Nam Tri thì đã gọi "13 số 3", cô không biết chơi nên gọi đại, "15 số 6".
Mọi người phá lên cười.
Sau khi đếm đến 15, thường thì không ai gọi nữa.
Kết quả Cố Dữ Thâm không hề do dự mà gọi: "16 số 6."
Châu Việt ngạc nhiên: "Vậy mà cậu không mở à?!"
"Vậy cậu mở đi." Cố Dữ Thâm vẫn bình tĩnh.
Trạng thái này rất đáng sợ, Châu Việt đúng là bị anh dọa rồi, không dám mở của anh, tiếp tục gọi, cuối cùng bị người khác mở.
Mở nắp xúc xắc.
Năm viên xúc xắc của Cố Dữ Thâm không có viên nào là 6.
"Đm!" Châu Việt không nhịn được mà nói, "Vậy mà cậu cũng dám gọi 16!?"
Cố Dữ Thâm lười biếng bật cười: "Cậu cũng không mở mà."
"Cmn tôi mà tin cậu nữa thì tôi là kẻ ngốc!"
Mấy ván liên tục, cho dù Nam Tri kêu gọi bao nhiêu, Cố Dữ Thâm cũng không mở, anh tiếp tục gọi thêm, vì thế mà uống vài ly rượu.
Chỉ là Nam Tri không thấy vui, cô chỉ ngồi xem, mọi người cũng nghe cô.
Cô tự uống rượu, dựa vào ghế sofa, bên trái là Cố Dữ Thâm, bên phải là một chàng trai cô không quen, tên là Khang Kiêu.
Vừa chơi xúc xắc vừa trò chuyện với Nam Tri.
Rõ ràng là bắt chuyện, Nam Tri cũng lịch sự trả lời.
Bên trong căn phòng tối tăm, Cố Dữ Thâm nghiêng đầu nhìn hai người họ, sau đó liên tục mở xúc xắc của Khang Kiêu.
Trong 20 ván sau, Khang Kiêu thua hơn một nửa, cứ một ly rồi lại một ly, sau đó lại thua tiếp, cậu ta đầu hàng: "Không được không được, uống không nổi nữa."
Châu Việt nói: "Đừng có chơi xấu nhé."
Khang Kiêu mỉm cười xin tha: "Hôm nay nhiều người đẹp như thế, đừng để tôi làm trò cười cho thiên hạ nữa."
Hành động của cậu ta vừa rồi mọi người đều nhìn thấy, còn nói thẳng ra.
Vậy là mọi người nhao nhao lên, nhìn Nam Tri và cậu ta.
"Không uống rượu được." Có người nói, "Vậy thì đổi một câu thật lòng đi."
Tiếng ồn lại lớn hơn.
Khang Kiêu: "Được thôi."
Câu hỏi rất đơn giản —— Cậu nói người đẹp nào?
Khang Kiêu uống một ngụm rượu, thản nhiên trả lời: "Nam Tri đó."
Nam Tri: "..."
Bị nói thế này, Nam Tri cũng không ngượng ngùng, cô cười với mọi người, không trả lời.
Hôm nay cô không buộc tóc mà xõa xuống, mái tóc dài xõa trước ngực, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn rất ngây thơ trong sáng, lại có sức hấp dẫn riêng.
Bỗng nhiên, Cố Dữ Thâm cũng dựa vào ghế.
Hai người cùng dựa lên ghế sofa, cánh tay chạm vào nhau, da thịt tiếp xúc, nhiệt độ cơ thể anh hơi nóng, lúc anh dựa vào, Nam Tri có thể ngửi được hương gỗ trên người anh.
Nam Tri ngước mắt lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt anh.
Cảm giác không rõ, tim cô đập mạnh.
Giống như tình cảm bí mật được trao đổi trong thế giới ồn ào.
...
Đến khuya mới kết thúc.
Mọi người ra khỏi karaoke, khu vực này là khu phố đi bộ sầm uất nhất, giờ này có rất nhiều người và xe qua lại, không khí đã bắt đầu mang theo cái lạnh của mùa thu đầu đông.
Mọi người đi tìm taxi, chào tạm biệt.
Khang Kiêu đi đến rồi nói: "Nam Tri, tôi gọi được xe rồi, chúng ta cùng về đi."
Nam Tri vừa định từ chối, bỗng nhiên —— có một cánh tay đặt lên vai cô
Quay đầu lại.
Trọng lượng của Cố Dữ Thâm đổ lên người Nam Tri, lười biếng, tay kẹp một điếu thuốc chưa châm lửa, anh uống rượu, bản tính bướng bỉnh và cà lơ phất phơ của anh lại nổi lên, nhưng đồng thời lại mang một chút dịu dàng của một tên khốn kiếp.
"Không tiện đường, không cần đâu." Cố Dữ Thâm cười với người kia, "Tôi đưa cậu ấy về."