Chương 75: Thời niên thiếu 8
Cố Dữ Thâm thật sự không nhịn được nữa.
Anh không biết rốt cuộc trong đầu Nam Tri đang nghĩ gì, sao lúc nào cũng nói ra những lời làm người khác ngạc nhiên như vậy, cô vậy mà nghĩ ra cách này để dỗ dành anh.
Cố Dữ Thâm vẫn đứng ở mép giường, vẻ lạnh lùng trên gương mặt cũng không còn nữa, chỉ còn lại một xíu xiu vẻ mặt vì không nén được giận mà hiện ra ý cười.
Nam Tri lặng lẽ mở mắt ra, giống như đang wink, sau đó lại len lén nhìn anh.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, Nam Tri biết mình đã thành công dỗ anh được một nửa rồi.
Thế là cô lại chơi xấu, muốn gì được nấy, thấy anh vẫn không để ý, cô lại ném chiếc chăn mềm mại đi.
"Á!" Nam Tri dang hai tay ra, nói, "Em không thở nổi nữa rồi!"
Cố Dữ Thâm cong môi, anh cười trêu cô: "Tưởng anh là chó mà em nuôi à? Tùy tiện dỗ dành vài câu thì lại ngoan ngoãn chạy theo sau mông em à?"
"..."
Nam Tri bĩu môi, trong lòng cô đang phàn nàn, nói gì mà khó nghe vậy, chó gì chứ!
Hơn nữa, gì mà cái mông! Sao lại có thể nói mấy lời thô thiển như vậy với một cô gái chứ!
Nhưng bây giờ Nam Tri cũng không ương ngạnh với anh nữa, thấy anh không để ý đến, cô dứt khoát đứng dậy, định ôm lấy cổ Cố Dữ Thâm, chủ động hôn anh.
Chắc là một nụ hôn sẽ làm tên quỷ hẹp hòi này không giận nữa nhỉ!
Kết quả là cô vừa mới chủ động, Cố Dữ Thâm nhanh chóng đè tay cô xuống, anh nói: "Đừng động đậy, coi chừng rớt kim."
Nam Tri dừng lại một lát, cô không dám động đậy nữa, ngoan ngoãn nằm xuống.
Trong căn phòng bệnh đơn không bật đèn, dưới ánh trăng, Nam Tri nhìn Cố Dữ Thâm đang ngồi ở mép giường, gương mặt anh chìm trong bóng tối càng thêm rõ ràng, trông rất thu hút.
Trái tim Nam Tri đập mạnh, cô ɭϊếʍƈ nhẹ môi dưới, càng muốn hôn anh hơn.
"Anh còn giận à?" Nam Tri hỏi.
Không giận.
Anh giận Nam Tri gì chứ, ở trước mặt cô, anh có giận thế nào cũng phải kìm lại.
Không có cách nào.
Nhưng anh cũng không thể tự nhiên mà lợi dụng Nam Tri được.
Cô gái nhỏ này không sợ trời không sợ đất, cho cô một chút cơ hội là cô lại phá phách, vì để phòng ngừa sau này cô lại như vậy, Cố Dữ Thâm vẫn định dạy dỗ cô một chút.
Cậu thiếu niên ngồi ngay ngắn trên ghế, bày ra dáng vẻ công chính liêm minh, thưởng phạt rõ ràng, anh hỏi: "Sai ở đâu?"
"..."
Nam Tri thực sự cảm thấy không quen với việc thay đổi quan hệ giữa bọn họ.
Được, dỗ dành người ta mà, phải thể hiện thái độ, mình nhịn.
"Em không nên lừa anh nói là mình không sao, cũng không được múa khi chân mình bị trật." Nam Tri cúi đầu xuống, cô nghịch đầu ngón tay, lại không nhịn được mà giải thích, "Chẳng qua là em cũng không ngờ là nghiêm trọng như vậy, em còn tưởng cùng lắm chỉ đau thêm vài ngày thôi."
"Còn gì nữa không?"
Anh lại hỏi, giọng nói lạnh lùng như băng.
Nam Tri hơi ngạc nhiên, còn gì nữa đâu.
Cô cũng không làm chuyện gì khác tệ hại hơn mà đúng không?
Cố Dữ Thâm nhướng mày: "Không nghĩ ra được à?"
"... Hả."
Anh bỗng nhiên đưa tay ra, nắm tay Nam Tri.
Đây là lần đầu tiên Cố Dữ Thâm chủ động tiếp xúc với cô sau khi cô tỉnh lại, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến, cô chớp mắt nhìn Cố Dữ Thâm.
Anh cứ thế nắm tay Nam Tri, nhìn cô: "Em nói với anh, cho dù ch.ết trên sân khấu em cũng sẵn lòng, mà chuyện này thì không liên quan gì đến anh."
Nam Tri dừng lại một lát, lúc ấy cô tức quá nên mới nói vậy, sau đó cũng không để ý đến nữa.
Cô lầm bầm: "Em không cố ý thật mà."
"Tư Tư." Cố Dữ Thâm nói, "Ở chỗ anh, em được viết vào trong tương lai của anh rồi, anh và em yêu nhau không phải vì nhất thời nông nổi, anh luôn muốn ở bên em, mỗi ngày sau này đều có em."
"Cho nên, anh hy vọng cuộc sống của em có thể liên quan đến anh, đương nhiên anh cũng hy vọng là có thể giúp được em thực hiện ước mơ, trở thành vũ công múa ba lê xuất sắc nhất thế giới, lấy em làm niềm tự hào, nhưng anh cũng hy vọng em có thể trân trọng sức khỏe và mạng sống của mình, anh muốn nhìn thấy em ưỡn ngực ngẩng cao đầu giành được vương miện trong giới ba lê, chứ không phải là vết thương chồng chất."
Lý do thật sự làm Cố Dữ Thâm giận là vì Nam Tri không quan tâm đến sức khỏe của mình, cũng không đặt anh vào trong tương lai của cô.
Còn đối với Nam Tri mà nói, thật ra thì rất ít khi cô nghĩ đến tương lai.
Cô luôn lạc quan, sống hạnh phúc ở hiện tại.
"Sau này em sẽ không nói chuyện với anh như vậy nữa." Cuối cùng Nam Tri vẫn thật lòng nói xin lỗi với anh, "Em xin lỗi."
Cố Dữ Thâm: "Em cũng nên thử đặt anh vào trong tương lai của mình rồi."
Nam Tri gật đầu.
Anh xoa tóc cô, bàn tay di chuyển xuống, véo má cô một cái.
Thấy anh không nói tiếng nào, Nam Tri ngước mắt lên nhìn anh: "Vậy anh còn giận nữa không?"
Cố Dữ Thâm thở dài: "Không."
"..."
Quá lạnh lùng.
Nam Tri chép miệng, cô nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng than phiền: "Cố Dữ Thâm, anh thay đổi rồi."
"Ừ?"
"Lúc trước anh rất thích hôn em."
Cố Dữ Thâm hơi ngạc nhiên.
Không nghe thấy câu trả lời của anh, Nam Tri cúi đầu, tiếp tục liệt kê sai lầm của anh một cách cố chấp: "Bây giờ em để cho anh hôn anh cũng không hôn, anh thay đổi rồi, không còn thích em như lúc trước nữa, có phải không, quả nhiên, đàn ông..."
Cô còn chưa nói hết, Cố Dữ Thâm bỗng nhiên cúi người đến gần.
Để phòng ngừa cây kim của Nam Tri bị rơi ra, anh đưa tay ra giữ cổ cô lại, tay còn lại nâng cằm Nam Tri lên rồi hôn xuống.
Quá bất ngờ không kịp đề phòng, Nam Tri mơ màng "ừm" một tiếng.
Cô ngước mặt lên, cả người cô vùi xuống giường.
Nụ hôn này vừa kéo dài vừa ẩm ướt, qua một lúc lâu, cuối cùng Cố Dữ Thâm mới buông cô ra, chóp mũi hai người chạm vào nhau, hàng mi Nam Tri chớp chới, anh nhìn Nam Tri, nghiêm túc nói: "Anh yêu em."
Không chỉ là thích, là anh yêu em.
Mặc dù ở độ tuổi của bọn họ, nói ra những lời này sẽ khiến người ta khó tin, có lẽ ngay cả Nam Tri cũng không hiểu nổi sức nặng của câu nói này, chỉ có Cố Dữ Thâm biết được câu nói này có bao nhiêu chân thành.
Mang theo lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ và trái tim đập mạnh của chàng thiếu niên.
...
Sáng sớm hôm sau, mẹ Nam Tri đến từ sớm.
Lúc đó Cố Dữ Thâm đang nằm ngủ ở mép giường, anh nghe thấy tiếng thì tỉnh lại, anh nhìn Nam Tri vẫn còn đang ngủ, nói nhỏi, "Dì".
Mẹ Nam cũng cảm ơn anh, cảm ơn anh đã đưa Nam Tri đến bệnh viện, còn ở lại một đêm chăm sóc cho cô.
Ngày hôm qua, ba Nam và mẹ Nam cùng đi công tác, buổi tối nhận được điện thoại của Cố Dữ Thâm thì bị dọa sợ, cũng may đứa nhỏ nhà họ Cố này đáng tin, nếu không thì thật sự không biết phải làm sao nữa.
"Vậy cháu mau về ngủ đi, ngủ ở mép giường một đêm, chắc là không ngủ ngon đâu." Mẹ Nam vội vàng nói, "Về nghỉ ngơi cho khỏe."
"Không sao ạ, cháu không mệt." Cố Dữ Thâm nói, " Chờ Tư Tư tỉnh rồi cháu về."
Mẹ Nam còn tưởng là anh nói lời khách sáo, vội vàng nói: "Không sao đâu, bây giờ chẳng phải là có dì ở đây sao, nếu như cháu nghỉ ngơi không tốt mà đổ bệnh thì dì áy náy lắm."
Cố Dữ Thâm hơi buồn ngủ, nhưng vì không muốn để lộ chuyện ai người đang yêu nhau, anh vẫn gật đầu nói "Vâng ạ".
Mẹ Nam tiễn anh ra khỏi phòng bệnh, còn dặn dò: "Dữ Thâm, hôm nào rảnh thì đến nhà dì ăn cơm nhé."
Tiêm thuốc giảm đau có tác dụng an thần, mãi cho đến khi mặt trời lên cao Nam Tri mới tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy mẹ, cô hỏi: "Cố Dữ Thâm đâu mẹ?"
"Mẹ bảo cậu ấy về nghỉ ngơi trước rồi." Mẹ nói, "Sao rồi, chân còn đau không? Thoải mái hơn chút nào chưa?"
"Đỡ nhiều rồi mẹ."
"Con xem con đi, lớn như vậy rồi mà còn không chăm sóc được cho mình, nếu như không có Cố Dữ Thâm ở đó, có té từ trên cao xuống như vậy thì sao đây, còn cần cái chân này nữa không vậy?"
Nam Tri ngoan ngoãn nghe mẹ dạy dỗ, cũng không phản bác lại.
Chiều tối, bác sĩ đi vào kiểm tr.a lại cho cô một lần nữa, đã bớt sốt rồi, chứng viêm cũng không còn nghiêm trọng, chỉ là chân bị thương nặng, sau khi về thì nhất định phải nghỉ ngơi cho khỏe, có thể không đi lại thì ngồi im một chỗ, phải nghỉ ngơi.
Xuất viện về nhà.
Mẹ Nam gọi cho giáo viên chủ nhiệm báo lại chuyện này, dù sao thì sau này Nam Tri vẫn muốn đi theo con đường múa, đôi chân là quan trọng nhất, mẹ cô trực tiếp xin cho cô nghỉ nửa tháng.
Mới đầu Nam Tri còn cảm thấy mỗi ngày không cần phải đi học rất thoải mái, nhưng qua một khoảng thời gian, cô cảm thấy rất chán.
Trong khoảng thời gian này, Phượng Giai, Châu Việt và mọi người cũng đến thăm cô, Cố Dữ Thâm cũng đến.
Nhưng gần đến kỳ cuối học kỳ, chương trình học mỗi ngày trong lớp rất nặng, bài tập cũng nhiều, thêm việc cô sợ mối quan hệ giữa cô và Cố Dữ Thâm bị ba mẹ phát hiện, không dám gặp anh thường xuyên.
Dần dần, cô cảm thấy mình đang mốc meo ở nhà.
Và nhớ Cố Dữ Thâm.
Rõ ràng bọn họ sống trong một khu, nhưng lại có cảm giác rất xa nhau.
Trong bữa cơm tối, ba Nam và mẹ Nam đang nói chuyện thì tình cờ nhắc đến Cố Dữ Thâm.
Ba Nam rất thích anh, thành tích xuất sắc, ngoại hình đẹp trai, lúc tiếp xúc cũng không thấy anh khó chịu như mấy cậu nhóc con nhà giàu, rất lễ phép, còn nói nhà họ Cố cha có tài thì tất nhiên sẽ không sinh ra con bất tài, không cần phải băn khoăn chuyện người thừa kế.
Nam Tri ngồi ở bên cạnh, vui vẻ nghe ba khen bạn trai mình.
Nếu như cô có đuôi, bây giờ chắc chắn không nhịn được mà vẫy rồi.
Cô còn giả vờ nói: "Đồng chí Lão Nam, nghe ba nói như vậy, là chê con gái của ba không đủ xuất sắc đúng không ạ."
Nam Kiêm Thạch cười nói: "Ba không có ý này, con gái cục cưng của ba sao mà không xuất sắc được."
Nam Tri hừ một tiếng, cô lại nói: "Lúc trước ở trường, may mà Cố Dữ Thâm dạy con làm bài tập, bây giờ nhiều ngày không đi học, cậu ấy không dạy con nổi, kỳ thi cuối kỳ này con xong đời rồi."
Nam Kiêm Thạch không để ý đến suy nghĩ nhỏ nhặt của cô, ông còn an ủi nói: "Bây giờ chẳng phải là tình huống đặc biệt sao, sức khỏe là quan trọng nhất, một lần thi không tốt cũng không sao, dù sao ba mẹ cũng không kỳ vọng nhiều vào thành tích của con."
"..."
Câu này quá thẳng thắn.
Thật là tổn thương lòng tự trọng của cô.
Nhưng mà mẹ Nam lại phát hiện ra có gì đó không bình thường, bà mỉm cười nhìn Nam Tri: "Tư Tư, sao hôm nay con lại lo lắng chuyện thành tích vậy?"
"..."
Nam Tri giả vờ bình tĩnh: "Chẳng phải mỗi ngày ba mẹ đều bảo con nghiêm túc học hành sao! Sao bây giờ lại ngăn cản lòng nhiệt tình học tập của con!"
"Đúng đúng đúng, mẹ nói sai rồi." Mẹ Nam vội vàng nói, "Vậy làm sao bây giờ? Mẹ tìm giáo viên dạy kèm để giúp con trong khoảng thời gian này nhé?"
"Không cần không cần." Nam Tri ngay lập tức nói, "Cố Dữ Thâm được hạng nhất khối, dạy giỏi hơn gia sư nhiều."
Ba Nam và mẹ Nam bốn mắt nhìn nhau, do dự một lúc: "Như này có phải là hơi làm phiền người ta rồi không? Dù sao cũng là thi cuối kỳ, Dữ Thâm cũng bận."
"Dạy kèm cho con cũng là một cách để cậu ấy ôn tập mà." Nam Tri nói.
Ban đầu mẹ Nam còn định nói, với trình độ của con, đủ để Cố Dữ Thâm ôn tập à?
Nhưng vì không làm tổn thương tinh thần học tập của con gái nhà mình, bà vẫn không nói ra.
Nam Tri quan sát biểu cảm của ba mẹ, cô lại bổ sung: "Hơn nữa nhà cậu ấy bình thường cũng đâu có ai, mẹ gọi cậu ấy đến nhà chúng ta ăn cơm tối, tiện thể dạy kèm cho con luôn."
"Đúng là nên gọi Dữ Thâm đến nhà mình ăn cơm, lần trước cậu ấy đưa con đến bệnh viện, còn chưa chính thức cảm ơn người ta." Mẹ Nam nói, "Vậy con hỏi thử xem cuối tuần cậu ấy có rảnh không, đến nhà chúng ta ăn cơm."
"Vâng ạ!"
Nam Tri lập tức bỏ đũa xuống, cô vô cùng vui vẻ mà chạy lên lầu, ba mẹ sợ đến nỗi bảo cô cẩn thận một chút.
Quay lại phòng ngủ, Nam Tri nhào lên giường, cô vươn tay ra chiếc tủ cạnh giường để lấy điện thoại, rút dây sạc điện thoại ra, hào hứng gửi tin nhắn cho Cố Dữ Thâm.
Nam Tri: Cuối tuần đến nhà em ăn cơm!
Cố Dữ Thâm: Gì cơ?
Nam Tri đang chuẩn bị gõ chữ, anh gọi điện thoại đến.
Nghe máy, Nam Tri kể chuyện vừa rồi trên bàn ăn lại cho anh, cô lại dặn dò: "Đến sớm một chút, nhớ mang theo mấy cuốn sách."
Cô cao giọng, vô cùng phấn khích.
Nhưng Cố Dữ Thâm lại không vui như cô dự đoán, anh dừng lại một lúc lâu rồi mới "Ừ" một tiếng.
Nam Tri chớp mắt: "Anh không muốn đến à?"
"Không có." Cố Dữ Thâm nói, "Chỉ là đột ngột quá, hơi căng thẳng."
Nam Tri ngạc nhiên: "Anh còn biết căng thẳng à?"
Anh khẽ cười: "Dù sao cũng là ba mẹ em."
Bây giờ Cố Dữ Thâm vừa mới tắm xong, mái tóc vẫn còn đọng nước, anh dừng lại một chút, động tác lau tóc của anh dừng lại, "Vậy anh có cần phải mua ít quà ra mắt không."
Nam Tri không nhịn được mà nói: "Nếu như anh không ngại bị ba mẹ phát hiện thì cứ chuẩn bị quà ra mắt đi."
"..."
-
Ngày hôm sau là thứ bảy.
Mười một giờ sáng Cố Dữ Thâm đã đến rồi.
Nam Tri nghe thấy tiếng chuông cửa thì chạy ra khỏi phòng ngủ, cô không đi xuống mà đứng trên bậc thang, cúi đầu nhìn xuống.
Hôm nay Cố Dữ Thâm mặc áo sơ mi trắng và quần jean, mái tóc hình như ngắn hơn trước một chút, trông gọn gàng hơn, cũng không biết có phải vừa đi cắt sáng nay không, trông sáng sủa và ngoan hơn, không còn dáng vẻ xấu xa của thường ngày.
Anh mỉm cười với mẹ Nam rồi nói: "Cháu chào dì, làm phiền mọi người rồi."
Mẹ Nam cười nói: "Không phiền gì đâu, Dữ Thâm mau vào đi."
Nam Tri ở trên tầng hai nhìn thấy hết, cô bĩu môi.
Biết giả bộ thật đấy.
Mẹ Nam vừa dẫn Cố Dữ Thâm vào nhà, vừa gọi lên trên tầng "Tư Tư".
"Vâng!" Nam Tri vội vàng nhảy xuống bậc thang.
Cố Dữ Thâm đi đến bậc thang đón cô, đúng lúc mẹ Nam vào bếp bê đồ ăn ra, hai người lặng lẽ nắm tay.
Lúc này, Nam Kiêm Thạch ra khỏi phòng làm việc, Nam Tri lại buông ra, tim đập thình thịch.
Cũng may ba Nam không nhìn thấy, ông bảo Cố Dữ Thâm mau ngồi xuống, sau đó đi vào bếp bê đồ ăn.
Nam Tri nhìn chằm chằm hai bóng lưng trong nhà bếp, cô đến bên tai Cố Dữ Thâm: "Kíc.h thích không?"
"Hả?"
"Yêu đương vụng trộm."
"..."
Cố Dữ Thâm khẽ cười, anh đến bên tai tai cô nói nhỏ, "Nắm tay đã tính là yêu đương vụng trộm à?"
Nam Tri ngẩng đầu lên.
Cố Dữ Thâm liếc nhìn phía nhà bếp, nhanh chóng hôn nhẹ lên đôi môi cô.
Đầu óc Nam Tri lập tức trống không, đôi mắt cô mở to.
Cố Dữ Thâm cười: "Đây mới gọi là yêu đương vụng trộm."
"..."
Trước mặt mọi người thì tên này là học sinh giỏi, sau lưng lại là một tên khốn.
Nhưng mà Nam Tri đã tìm thấy dấu hiệu căng thẳng từ mái tóc ngắn của anh —— sáng nay anh cố ý đi cắt tóc, vì để đến nhà cô ăn cơm.
Cũng may bầu không khí trên bàn ăn rất dễ chịu.
Ban đầu Cố Dữ Thâm rất căng thẳng, vì trong ký ức của anh, lúc còn nhỏ, chỉ cần ăn cơm cùng ba mẹ anh sẽ thấp thỏm lo sợ, không biết lúc nào lại cãi nhau ầm ĩ, không biết lúc nào người nào đó lại bực bội buông đũa xuống, cho dù không xảy ra những chuyện này, bầu không khí cũng rất ngột ngạt, không ai nói chuyện.
Cố Dữ Thâm biết nhà của Nam Tri là một gia đình hạnh phúc, nhưng không biết hóa ra bầu không khí trong nhà lại hài hòa đến vậy.
Không phải lo là mình sẽ làm sai, cũng không phải lo là mình sẽ nói sai.
Muốn nói gì cũng được.
Lúc Nam Kiêm Thạch phê bình Nam Tri học hành không nghiêm túc với Cố Dữ Thâm, kể lại những chuyện nghịch ngợm và ngốc nghếch mà cô đã từng làm khi còn nhỏ, Nam Tri cũng giả vờ nổi giận mà gọi "Đồng chí Lão Nam!"
Còn Nam Kiêm Thạch mặc dù ngoại miệng trách móc, nhưng lại tràn đầy lòng tự hào về cô con gái nhà mình.
Cố Dữ Thâm ở trong bầu không khí thế này, lại lần nữa cảm nhận được sự bất lực và tự ti của mình.
Tư Tư của anh lớn lên trong tình yêu thương, nên mới có thể hồn nhiên, liều lĩnh, dũng cảm và nhiệt huyết như vậy.
Cũng chính những phẩm chất này trên người cô, hòa hợp đến nỗi thu hút anh, thu hút một Cố Dữ Thâm chưa từng nhìn thấy ánh mặt trời.
Trên bàn ăn, ba Nam và mẹ Nam chủ động tìm chủ đề nói chuyện với Cố Dữ Thâm, cũng cảm ơn anh đã chăm sóc Nam Tri mấy ngày nay.
Vì để không làm anh cảm thấy gò bó, hai người cũng tìm chủ đề trò chuyện khá thoải mái.
Ví dụ như ——
"Lúc trước bác nghe Tư Tư nói, trong trường có rất nhiều bạn nữ thích cháu." Nam Kiêm Thạch cười nói, "Thảo nào, thành tích xuất sắc, tính cách tốt, ngoại hình cũng nổi bật."
Nam Tri: "..."
Cô cũng sắp quên vụ này rồi.
Mới đầu ba mẹ hỏi cô ở trường có quen không, ở cùng các bạn thế nào, Nam Tri nhắc đến Cố Dữ Thâm, lúc đó hai người vẫn chưa thân nhau.
Nếu cô nhớ không lầm, lúc đó cô không chỉ nói những chuyện này, còn phàn nàn một trận, ví dụ như "Tên ch.ết tiệt, cũng không biết tại sao ở trường có nhiều bạn nữ thích cậu ta như vậy".
Cũng may ba bỏ câu đó đi.
Cố Dữ Thâm cũng không ngờ rằng đột nhiên lại nhắc đến chuyện này.
Anh dừng lại, sau đó cũng "trả lễ" lại một câu: "Tư Tư cũng vậy à, mỗi ngày đều nhận được rất nhiều thư tình."
Đương nhiên, đó là trước kia.
Bây giờ hai người yêu nhau, ai cũng biết, cũng không có ai dám tỏ tình với bạn gái của Cố Dữ Thâm.
Nhưng ba Nam và mẹ Nam chưa từng nghe Nam Tri nhắc đến chuyện này.
Lúc này hai người tò mò: "Bạn nam thích Tư Tư nhiều lắm à?"
Cố Dữ Thâm hơi ngạc nhiên.
Nam Tri: "..."
Cô cướp lời của Cố Dữ Thâm: "Con gái của hai người xinh đẹp như vậy, có người thích con chẳng phải là rất bình thường sao!"
Nhưng cái này không phải là trọng điểm trong mắt ba mẹ Nam.
Bọn họ trực tiếp không để ý đến Nam Tri, tiếp tục hỏi Cố Dữ Thâm: "Vậy Tư Tư nhà bác có yêu đương không?"
Trọng điểm là —— Tư Tư nhà ông ngây thơ đơn thuần, được bọn họ bảo vệ rất tốt, nhưng không được để thằng nhóc nào đó tùy tiện lừa được!
Ở dưới bàn, Nam Tri đá mạnh Cố Dữ Thâm một cái.
Cố Dữ Thâm nhìn cô, nhanh chóng trả lời: "Không có ạ."
Nam Tri cũng gật đầu khẳng định: "Con khó theo đuổi lắm đấu! Không yêu sớm đâu."
Ở bên cạnh, Cố Dữ Thâm nhếch môi, anh khẽ cười.
Tiếng cười kia rất nhẹ, dường như không nghe rõ, nhưng Nam Tri vẫn phản xạ có điều kiện, đá anh một cái.
Động tĩnh hơi lớn.
Mẹ Nam gõ lên đầu cô: "Con đang làm gì đó, ăn cơm cũng quậy được, không ngồi yên được mười phút à."
"..."
Mẹ Nam nhìn Cố Dữ Thâm, cười nói: "Vậy Dữ Thâm giúp hai bác trông chừng Tư Tư một chút, không phải bác sợ con bé yêu sớm ảnh hưởng đến thành tích học tập, mà sợ con bé bị lừa, con bé còn nhỏ, được hai bác bảo vệ quá tốt, muốn yêu đương cũng phải đợi đến khi trưởng thành hơn một chút, nếu như có mấy cậu nhóc không đáng tin cậy đến theo đuổi con bé, con giúp bác lắc hết nước trong đầu con bé ra nhé."
Cố Dữ Thâm mỉm cười: "Cháu biết rồi ạ."
Nam Tri cúi đầu xuống ăn cơm, cô lặng lẽ liếc mắt.
Trong lòng cô nghĩ, mẹ đúng là không có mắt nhìn, tên không đáng tin cậy nhất đang ngồi trước mặt hai người đấy.
...
Ăn cơm xong, mẹ Nam cắt một ít trái cây đem lên phòng Nam Tri, để Cố Dữ Thâm và Nam Tri ở trong phòng học bài.
"Vậy mẹ không làm phiền hai đứa học bài nữa, Dữ Thâm cháu ăn nhiều trái cây vào nhé, Tư Tư, con chiêu đãi người ta đàng hoàng vào." Trước khi ra ngoài mẹ Nam còn dặn dò một câu.
Vừa đóng cửa lại.
Toàn thân Nam Tri ngay lập tức thả lỏng: "Dọa ch.ết em rồi."
Cố Dữ Thâm cười: "Sợ gì chứ?"
"Còn tưởng rằng chuyện hai chúng ta yêu đương vụng trộm bị phát hiện rồi."
"Chẳng phải vừa rồi còn nói yêu đương vụng trộm kí.ch thích à."
Cố Dữ Thâm lấy vở ghi chép trong cặp ra, sắp xếp theo môn học: "Anh đã sắp xếp lại các kiến thức mà em đã bỏ lỡ trong khoảng thời gian này, cũng có bài tập tương ứng, bài tập không khó, đều là những câu hỏi cơ bản, nắm được thì không thi hỏng được đâu."
Nam Tri nhìn chồng vở và bài tập mà anh lấy ra, cô nhất thời nghẹn họng: "Em tốn bao nhiêu công sức để thuyết phục ba mẹ em, để anh đến nhà dạy kèm em học, anh thật sự chỉ đến đây để dạy em học thôi à?!"
Cố Dữ Thâm bật cười, anh nghiêng đầu nhìn cô: "Ừ? Ý em là gọi anh đến đây là vì ý xấu à?"
Nam Tri: "..."
Anh lại đến gần Nam Tri, giọng nói rất nhỏ, nghe rất xấu xa: "Định coi thường anh à?"
"......"
Tên thần kinh.
Hai tai Nam Tri bị anh làm cho nóng lên, cô đẩy anh ra, cúi đầu xuống đọc sách, giả vờ không nghe, cũng vờ như vừa rồi mình không có nói mấy câu mất mặt.
Nhưng Cố Dữ Thâm lại không hợp tác.
Anh duỗi đôi chân dài ra, trực tiếp móc chân vào ghế của cô rồi kéo đến bên cạnh mình, tay anh đặt lên eo Nam Tri, cúi người hôn cô.
Động tác rất mượt mà.
Phòng ngủ không quá rộng, rèm vải trắng nhẹ nhàng tung bay, bầu không khí trở nên mập mờ.
Nam Tri nhanh tay giữ tay anh lại, ngả người ra sau, lại bị anh kéo lại.
Cô kêu lên mấy tiếng.
Nam Tri tát một cái lên mặt Cố Dữ Thâm, "Bốp" một tiếng.
"Vừa rồi anh còn hứa với mẹ em là trông chừng em đấy, bây giờ lại hôn em ở trong phòng." Nam Tri lầm bầm nói, "Coi chừng em gọi mẹ đến xem bộ mặt thật của anh đấy."
Anh cười, tiếp tục hôn cô, trông vô cùng khốn kiếp, "Kêu đi."