Chương 52:
“Mạc Hoành, từ nhỏ đã sống cùng ông ngoại ở Ninh Hạ, ông ngoại cưng chiều nó, môi trường ở Ninh Hạ rất tốt, dưỡng bệnh rất ổn, nhưng mà, sống ở đó, chưa nói đến việc tiếp xúc với mọi người không nhiều, bản thân Mạc Hoành cũng không thích nói chuyện, càng ngày càng khép kín, về sau sức khỏe tốt hơn một chút, ông ngoại cuối cùng cũng yên tâm để nó trở về.” “Trường học mới, học sinh mới vào bị lạc lõng là chuyện bình thường. Trở về nhà, trẻ con trong xóm nhỏ phớt lờ nó, nói nó có bệnh, sẽ truyền nhiễm. Có một lần nó té xỉu ngoài sân, chẳng có ai đến đỡ, chẳng có ai chạy đi báo với người lớn, tôi lên trung học, cấp ba, hơn sáu giờ mới về đến nhà —- thấy em trai mình nằm trên sân đá lạnh ngắt. Khi ấy, tôi rất hận, hận không thể đánh ch.ết mấy người kia, đứa trẻ mới hơn mười tuổi, sao trái tim con người lại tàn nhẫn đến vậy!” “Tính cách Mạc Hoành khá trầm, mấy đứa trẻ khác trèo cây leo tường, nó thì đọc sách, thành tích của nó rất tốt, năm nào cũng đứng thứ nhất.” “Nhà bên cạnh có một đứa bé, lúc bắt đầu lên trung học, chơi khá thân với Mạc Hoành, bạn cùng lớp, cái gì cũng đem ra so sánh với Mạc Hoành từng tí một, thành tích ở trường, bài tập nghỉ hè, Mạc Hoành không thích so bì với người ta, nhưng có được một người bạn, trong lòng nó rất vui.” “Cái năm trung học ấy, xảy ra chuyện. Mạc Hoành tạm nghỉ học nằm viện nửa năm.” “Em trai của tôi, từ nhỏ đến lớn đều rất kiên cường, ngã bệnh, tiêm thuốc, truyền dịch, làm trị liệu, đau đớn là thế nhưng chưa bao giờ than một tiếng.” “Bị người ta đánh, bị người ta chửi mắng, khóc trời gọi đất rủa nó ch.ết trôi —- nó cũng chịu.” “Lạc tiểu thư, tôi luôn nghĩ rằng em trai tôi rất kiên cường, tôi luôn nghĩ như vậy. Mãi đến tận lần đó, kỳ nghỉ hè năm ba, nó trở về nhà. Nó nói muốn tắm rửa trước. Tôi lên lầu gọi nó ăn cơm. Nó đang khóc, khóa mình trong phòng tắm mà khóc.” “—- Mấy năm nay, cuộc sống của Mạc Hoành không ổn, rất không ổn, tôi cứ nghĩ mãi, Lạc Trăn, trong mấy năm đó, cô đã trao cho nó những gì, sau khi lấy lại, sao khiến nó khổ sở đến thế.” “Mạc Hoành trọng tình cảm, trọng trách nhiệm, nếu nó cảm thấy mình nợ người ta cái gì, nó nhất định sẽ trả, nó cảm thấy, nó nợ nhà họ Đường, nên nó phải trả.” “Lạc Trăn, tôi hy vọng cô hiểu rõ —- em trai tôi không thông minh, nhưng, cô có thể thông minh.” “…” Lạc Trăn ngắm người đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt hơi trắng bệch, nhưng vẫn tuấn tú bất phàm như cũ.
Kéo kéo bộ quần áo bệnh nhân như đồ của tù nhân ấy, “Xấu thật.”
“Haizz.” Lạc Trăn thở dài một tiếng, ngồi bên mép giường, vươn tay chọc vào gương mặt tuấn tú ấy, “Anh xem con người anh ấy, đúng thật là —-”
“Haizz haizz haizz, đúng là khó chịu.” Chọc mạnh ba cái.
Người đang say giấc nồng, đôi lông mày đẹp đẽ khẽ nhíu lại.
“Biết đau sao, ha, đau ch.ết anh luôn, đỡ để tôi mỗi lần thấy lại buồn phiền.”
Ngón tay chầm chậm dịch chuyển lên trên, phủ lên tầm mắt đang nhắm lại kia.
Lạc Trăn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe miệng, cúi người xuống, đôi môi dịu dàng khẽ hôn lên bờ môi trắng nhợt ấy.
Đôi mắt sâu hoắm từ từ mở ra.
Lạc Trăn bật người dậy, đón nhận con ngươi đen láy đó.
“Tỉnh rồi à, người đẹp say ngủ.”
Người trên giường nhìn cô, im lặng.
“Khụ.” Hiếm khi Lạc Trăn bị nhìn đến nỗi có phần xấu hổ, bèn đứng dậy, giọng nói lúng túng, “Em nói cho anh biết, sau này đừng ngốc nghếch mà cưỡng hôn em, kỹ thuật hôn của anh còn tệ lắm, một tí cảm giác cũng chẳng có.” Sau khi cưỡng hôn người ngã bệnh xong, trái lại còn hừng hực uy hϊế͙p͙ đối phương đừng cưỡng hôn cô, loại sự tình này cũng chỉ có Lạc Trăn mới làm được, hơn nữa còn diễn tấu như thể là chuyện đương nhiên.
“Sao em lại ở đây?” Thanh âm lãnh đạm cất lên, hơi mơ hồ.
“Đồng nghiệp của anh nói anh bị bệnh, ha, người đó đúng là đáng ghét. Còn nữa, có một cuộc điện thoại bất minh gọi tới, bảo anh sắp teo rồi, em đoán người đó chắc là cô gái đang kéo em họ anh ra ngoài khi em vừa tới, em không hề biết hóa ra anh còn có một người chị gái nữa.”
Mạc Hoành chuyển đề tài, ánh mắt trầm xuống, “Tôi nói rồi, tôi không muốn nhìn thấy em nữa, em còn tới để làm gì?”
Lạc Trăn cười hừ, “Không, chẳng phải em cũng không tình nguyện đến đây sao? Nhưng chị anh nói, em không đến thì sẽ cho em biết tay, vì thế, em nghĩ rồi, dù sao hôm nay cũng không có việc gì để làm, đành bớt thời gian đến thăm vậy.”
Mạc Hoành ngoảnh đầu trợn mắt nhìn cô, im lặng hồi lâu, “Giờ em đã đến thăm, có thể đi được rồi.”
Lạc Trăn cười khì khì, “Làm gì mà nóng thế, em còn chưa ăn cơm, đúng rồi, lúc em vừa đến có rẽ qua tiệm sủi cảo của bác gái gói lấy hai phần, muốn em chia cho một phần không?” Cầm sủi cảo đặt trên bàn bên cạnh lắc lắc.
Mạc Hoành nhíu mày, nhìn hai phần sủi cảo lắc lư trước mắt, đột nhiên dạ dày hơi đau.
“Haizz, thật ra, em cũng không muốn chia cho anh, hôm nay thực sự rất đói, tính ra hai phần còn chưa đủ no.” Lạc Trăn kéo ghế ngồi xuống, tách đôi đũa dùng một lần, “Thật sự không muốn hả?”
“Không cần.” Khuôn mặt hơi ửng đỏ.
“Ha, em cũng chỉ thuận mồm hỏi thôi.”
Gương mặt trắng bệch càng đỏ hơn, “Em, em ăn xong thì đi đi.” Cáu kỉnh muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể chẳng có tí sức lực nào.
“Haizz.”
“Em thở dài cái gì?!” Kiềm chế không được, lạnh lùng phát tác.
Lạc Trăn nhai lấy nhai để, vội nói, “Mạc Hoành, nói thế nào nhỉ, dường như trong em lại trỗi dậy một thôi thúc.”
Mạc Hoành cau mày nhìn cô.
“Chính là cái thôi thúc khi em bắt đầu theo đuổi anh đó.” Lạc Trăn khe khẽ mỉm cười, “Không bắt anh đầu hàng, thề không làm người.” Lạc Trăn đặt cây đũa xuống, xoay ghế nhìn sang Mạc Hoành, “Mạc Hoành, anh đừng ồn ào với em nữa có được không, bệnh của anh,” Ngữ khí hơi khinh thường, “Cũng không phải bệnh gì quá to tát, bệnh tim của người ta mới phải lo lắng từng tí một, không cẩn thận cái là có thể game over, anh lo lắng thì được cái gì chứ.”
“…”
“Anh đừng có lúc nào cũng lườm, lườm, lườm em.” Lạc Trăn nhíu mày, ngừng một lát, “Không phải anh mắc bệnh phổi xong ngay cả trung tâm ngôn ngữ cũng lây nguy hiểm đấy chứ? Ôi trời, thế thì thật là đáng tiếc, giọng nói của anh cũng dễ nghe lắm.”
Mạc Hoành cố nén từng đợt đau đớn trào dâng trong dạ dày, “Em sao, sao lại thành ra thế này —-”
“Đừng kích động, đừng kích động.” Lạc Trăn nhếch miệng, khẽ ho, cười một cái, “Thôi được, kể ra cũng nghiêm trọng rồi.”
Giọng hát trầm ấm của Lương Tịnh Như vang lên, Lạc Trăn rút điện thoại ra, tiếng chuông này là của Lạc phu nhân.
Lạc Trăn không bước ra ngoài liền nghe máy, “Mẹ, sao thế ạ, con đang bận mà.”
Đầu kia điện thoại truyền đến hai tiếng cười lớn, “Lạc Trăn, ngoan lắm.”
Lạc Trăn nghiến răng, “Sao lúc nào cũng là cậu bạn nhỏ Lạc Lăng thế nhỉ? Mẹ đâu, có chuyện gì cứ để lãnh đạo trực tiếp nói với chị.”
“Ngoan lắm, lãnh đạo bảo chị về nhà một chuyến, việc gấp, về nhanh đi, thế nhé, bye bye.”
Lạc Trăn nhìn chằm chằm vào di động, “Who do you think you are!”
Cô quay đầu lại, phát hiện Mạc Hoành không hề rời mắt khỏi mình, một cảm giác phức tạp dao động bất định trong đôi mắt. Lạc Trăn nhíu mày, “What?”
Mạc Hoành chuyển tầm mắt, “Em về đi.”
“Ha.” Lạc Trăn đi đến bên giường, “Được được, em về.”
Cơ thể Mạc Hoành khẽ run lên.
Hai tay Lạc Trăn chống lên mép giường, cúi đầu nhìn đồng hồ, “5h15’, từ đây đi xe về chắc mất khoảng một tiếng, đau đầu quá, lại còn bị thuyết giáo nữa.”
Mạc Hoành không đáp lại, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Lạc Trăn phủ người xuống tì trán lên gương mặt nghiêng nghiêng của anh, “Em đi đây.”
“…”
Bờ môi ấm ấp nhẹ nhàng lướt qua đôi má lạnh ngắt, “Ngày mai lại đến thăm anh.”
Một loạt những động tác loạt soạt, người đi ra ngoài rất hiếm có nhẹ tay đóng cửa.
Mạc Hoành quay đầu lại, nhìn về cánh cửa, ánh mắt lành lạnh không một gợn sóng, vươn ngón tay do dự vuốt lên má, sau đó, từ từ dịch xuống, phủ lên đôi môi.
Trong khoảnh khắc, mi mắt hơi cụp xuống, khóe miệng xinh đẹp khe khẽ nhếch lên.