Chương 53: Chân tướng

Editor: Hạ Y Lan
Cổ Khánh Nhất đến Bách Hóa Trung Đại, dừng xe xong hắn liền đến cửa hàng.
Có một chuyện đến bây giờ hắn vẫn chưa hiểu rõ, vì sao Kiều Vi Nhã lại không quan tâm đến cửa hàng mà lại cho một người ngoài trông coi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Trước kia hắn chỉ lo đưa tay lấy tiền, cũng không nghĩ quá nhiều, nếu như biết có một ngày hắn sẽ đi đến bước ly hôn thế này, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ mặc như bây giờ, càng nghĩ càng thấy hoảng sợ.


Từ Linh thấy Cổ Khánh Nhất đến, cười khinh bỉ, người đàn ông này chỉ được vẻ ngoài xem như tốt, dáng người cao lớn, trên thực tế chỉ có nhìn mà không dùng được, không có đầu óc như một tên ngốc, vậy mà cũng bị người đàn bà như Tiêu San cột chặt như thế.


Cổ Khánh Nhất cười nhạt nói: "Từ Linh, tôi muốn nói chuyện với cô một chút, có thời gian không?"


Từ Linh quyến rũ cười một tiếng: "Thời gian à, nói có thì có, nói không thì không, không biết cảnh sát Cổ tìm tôi có việc gì, vợ của anh giao phó cửa hàng cho tôi...giờ đây tôi phải một mình mang gánh nặng đây này."


Cổ Khánh Nhất cười một tiếng: "Tôi chỉ hàn huyên với cô một chút chuyện thôi, cũng không có gì đâu, Từ Linh, chúng ta vào khu ẩm thực ngồi một chút, không mất thời gian đâu."


available on google playdownload on app store


Từ Linh gật đầu: "Được thôi, nhưng mà cảnh sát Cổ phải đợi tôi một lát, bạn trai tôi nói muốn tới đây, tôi đang chờ anh ấy đến, tầm năm phút nữa thôi, sẽ không làm trễ nãi chuyện lớn của cảnh sát Cổ."


Bạn trai? Cổ Khánh Nhất hơi giật mình, hắn cũng từng nghe đến bạn trai của Từ Linh, hình như là một ngoại thương, hẳn là không có gì đáng ngại.


"Không sao, chúng ta chờ là được." Cổ Khánh Nhất cười một tiếng rồi nhìn mấy người trong cửa hàng, mấy nhân viên này làm như không thấy hắn, ai bận việc nấy, hồn nhiên không để hắn trong mắt.


Lúc trước, Tiểu Vương nhìn thấy hắn ít nhất sẽ tiếp đón chào hỏi, hiện tại có cũng được mà không có cũng không sao khách sáo cũng không có, có thể thấy Kiều Vi Nhã đã quyết tâm ly hôn với hắn.(.com)
Đợi trong chốc lát, quả thật A Thái đến cửa hàng.


Từ Linh kéo A Thái giới thiệu hai người với nhau, A Thái chỉ lạnh nhạt gật đầu, thậm chí Cổ Khánh Nhất đưa tay hắn cũng không bắt, đối với người đàn ông này, hắn thật sự không có hứng.


Cổ Khánh Nhất chỉ cho là A Thái giả vờ bộ dạng người có tiền, không thèm để ý, ba người rời khỏi cửa hàng đến khu ẩm thực, tìm một chỗ an tĩnh ngồi xuống, Cổ Khánh Nhất gọi mấy ly nước.
Từ Linh cười nói: "Cảnh sát Cổ, có lời gì anh cứ việc nói thẳng, chỉ cần tôi biết nhất định sẽ nói."


Cổ Khánh Nhất nhìn A Thái, Từ Linh cười: "Bạn trai tôi sẽ không nói gì."


Cổ Khánh Nhất cười một tiếng: "Cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là tôi muốn biết, trước đây cô và Tiểu Nhã không thường xuyên lui tới, sao cô ấy lại yên tâm giao cửa hàng cho cô, cô ấy nói trong khoảng thời gian này cửa hàng luôn lỗ vốn, cũng không biết là thật hay giả, nếu như lỗ thật, vậy tôi sẽ bảo cô ấy bán cửa hàng thôi."


"Cảnh sát Cổ, anh không tin vợ của anh hay là không tin tôi? Nhất định là anh không hỏi được gì từ Tiểu Vi cho nên mới đến đây hỏi tôi? Chuyện của anh tôi đều biết, tôi thật sự thấy không đáng cho Tiểu Vi, nếu anh thật sự là một người đàn ông hãy nhanh chóng ly hôn, cả thành phố B này chỉ lớn chừng ấy, anh cho rằng chúng tôi không biết gì sao, nói thật cho anh biết, thời điểm Tiêu San đến khám thai ở khoa phụ sản, tôi đã nhìn thấy, tôi còn thấy mẹ của anh ở bên cạnh, thật là tận tình chu đáo còn hơn mẹ ruột, đã như vậy còn không nhanh chóng ly hôn còn chờ gì nữa? Tôi sợ kích thích Tiểu Vi nên không dám nói cho cô ấy biết, kể từ khi các người kết hôn, mỗi lần chúng tôi họp lớp đều không thể thấy cô ấy nhưng cũng không đồng nghĩa với việc mấy người bạn như chúng tôi không quan tâm cô ấy, anh không đến đây tôi cũng muốn tìm anh nói chuyện đấy? Nhanh ly hôn đi, dây dưa như vậy cũng không có ý nghĩa, Tiêu San đó không phải là người có tiền sao? Bây giờ anh còn do dự cái gì?" Từ Linh nói cơ hồ như không kịp thở, không cho người khác xen vào. (editor Hạ Y Lan)


Mặt Cổ Khánh Nhất ngày càng đen, Từ Linh nói xong, hắn cười lạnh: "Từ Linh, lời vô căn cứ thì cô không nên nói lung tung, tôi không biết Tiêu San nào, cô không nên có ác ý phỉ báng tôi!"


Từ Linh dựa vào vai A Thái, nhẹ giọng cười: "Cảnh sát Cổ, anh đừng vội, tôi còn chưa nói gì với Tiểu Vi cả, tôi thật sự không nhẫn tâm nói cho cô ấy biết, anh cũng biết, cô ấy không có một người thân nào ở bên cạnh, anh và Đồng Đồng là người thân duy nhất của cô ấy, mấy năm qua cô ấy toàn tâm toàn ý giữ gìn ngôi nhà này vì các người, anh thì sao? Anh đã làm gì? Haizz, tôi thấy chẳng đáng..... Hơn nữa, cô ấy chỉ có một mình, gặp chuyện gì thà nghẹn ch.ết trong bụng cũng không nói ra, cho nên dù là tôi cô ấy cũng sẽ không tin tưởng, cảnh sát Cổ, tôi nguyện ý làm trung gian cho các người, tôi sẽ nói với Tiểu Vi để cô ấy đồng ý ly hôn với anh, như thế nào?"


A Thái yên lặng nhìn sắc mặt dần thay đổi, đã giận đến mức không kềm được  của Cổ Khánh Nhất, trong lòng cười lạnh không dứt, thật là đúng lúc lại có thể gặp được hắn, người đàn ông này có chỗ nào xứng với Kiều Vi Nhã.


"Từ Linh, từ hôm nay trở đi, cô không cần đến cửa hàng nữa, nếu cửa hàng bận rộn thì trong nhà của chúng tôi có rất nhiều người tới xử lý, cô......"


Từ Linh hít một hơi đồ uống lạnh, cười nói: "Cảnh sát Cổ, chuyện này không đến lượt anh lo... chẳng lẽ anh không biết, hơn một nửa tiền bù lỗ của cửa hàng này là do tôi đắp vào  mới miễn cưỡng chống đỡ được, bởi vì cô ấy không trả được tiền cho tôi, nên doanh thu trong hai ba năm sắp tới đều là của tôi, nhưng nếu anh có thể lấy tiền đến trả...thì tôi sẽ đi."


Cổ Khánh Nhất cả kinh đứng lên, sao có thể chứ? Kiều Vi Nhã chưa từng nói thâm hụt vốn nhiều như thế, càng không nói cô thiếu người ta số tiền lớn như vậy. Việc buôn bán của cô ở Đại Trung so với người khác là tốt nhất, sao lại lỗ vốn? Chẳng lẽ? Kiều Vi Nhã đã chuẩn bị ly hôn với hắn từ sớm, cho nên dời tất cả tài sản, là hắn đã xuống tay chậm.


Hắn liên tưởng đến mấy tranh chữ kia, Kiều Vi Nhã đột nhiên dời chúng đi chỗ khác làm hắn ứng phó không kịp.


Cổ Khánh Nhất tỉnh táo lại, từ từ thông suốt tất cả, hắn đột nhiên toát mồ hôi lạnh, Kiều Vi Nhã của hôm nay tựa như một thợ săn, mà bây giờ hắn đã thành công thành con mồi dưới đao của Kiều Vi Nhã.
"Từ Linh, cô nói vợ tôi thiếu tiền của cô, lấy chứng cứ ra!"


"Chứng cứ? Nếu tôi đã nói thì tất nhiên có chứng cứ, dù là đến tòa án, tôi cũng có thể đúng lý hợp tình đứng nói trước mặt anh, còn nữa, làm phiền anh chuyển cáo đến Tiêu San, số tiền cô ta thiếu, trên thực tế là thiếu của tôi đấy, nếu như không trả, chẳng những tôi sẽ kiện lên tòa án, còn có thể khiến truyền thông biết, uy tín của khách sạn La Mã so với số tiền của tôi thì đáng giá hơn nhiều."


Từ Linh nhếch miệng đứng lên: "Cổ Khánh Nhất, từ lâu tôi đã muốn Kiều Vi Nhã ly hôn với anh, anh đã biết chưa, Bảo Mặc trở lại rồi, anh so với anh ta, ngay cả một ngón út của anh ta cũng không bằng. Người tôi coi thường nhất chính là loại đàn ông như anh, rõ ràng là dựa vào phụ nữ để sống, không quý trọng thì cũng thôi đi, còn bày mưu tính toán người khác, Cổ Khánh Nhất, anh có tin hay không, dù Kiều Vi Nhã không động thủ, anh cũng không có chút phần thắng nào!" (.com)


A Thái chau mày, nói nhiều tất nói hớ, hôm nay Từ Linh nói quá nhiều.
"Được rồi, A Linh, chúng ta đi về, không phải em nói dẫn anh đi gặp Hoàng tổng sao? Thời gian rất gấp."
Không nói lời gì, A Thái lôi Từ Linh đi.


Trong nháy mắt Cổ Khánh Nhất liền xụi lơ trên ghế, lời Từ Linh nói như sấm sét giữa trời quang, từng tiếng khiến hắn thương tích đầy mình.
Từ khi nhìn thấy Bảo Mặc thì hắn nên biết mình không có phần thắng, hiện tại, ly hôn hay không ly hôn đã không phải do hắn định đoạt.


Cổ Khánh Nhất đứng lên vừa định đi, nhân viên phục vụ ngăn hắn lại: "Thưa anh, anh còn chưa thanh toán tiền."
Cổ Khánh Nhất sờ móc được tờ năm mươi tệ, không đợi nhân viên phục vụ thối tiền lẻ liền vội vã xuống thang máy.
Ngồi trong ôtô, hắn mới phát hiện hai tay của mình đã đẫm mồ hôi.


Bỗng dưng, hắn nhớ tới một thành ngữ, ngoan cố chống cự.
Tình hình của hắn bây giờ là ngoan cố chống cự sao?


Nghĩ tới Tiêu San bức bách, Kiều Vi Nhã cười lạnh không thèm để ý, quả đấm mang theo tiếng gió của Bảo Mặc, còn có một câu nói như nặng nghìn cân: Cổ Khánh Nhất, đừng gấp gáp, mới chỉ bắt đầu thôi.
Hắn khởi động xe về nhà.


Ba đang ở phòng khách uống trà, trong khoảng thời gian này, ba vẫn không có phát biểu bất kỳ ý kiến gì, tùy ý mẹ hắn vòng tới vòng lui trước mặt Tiêu San, còn ngày ngày nấu canh đưa đến nhà cho cô ta, thật ra thì, mẹ hắn đã muốn dời đến ở chung nhà với Tiêu San, bọn họ chuyển đi thì em gái của hắn cũng không cần thuê phòng khác.


Khánh Song nói Mạnh Kỳ đã tìm được một căn nhà ba phòng ở, sẽ phải lập tức dọn ra rồi.


Cổ Khánh Nhất giật mình, Mạnh Kỳ và Mã Vân đã từng là vợ chồng sắp cưới, đến nay bọn họ vẫn còn liên hệ, chuyện của hắn, Mạnh Kỳ cũng biết, nhất định Mạnh Kỳ đã nói với Mã Vân, Mã Vân cũng chuyển lời cho Kiều Vi Nhã biết, cho nên, Kiều Vi Nhã có phòng bị, cho nên, Kiều Vi Nhã vẫn ở nhà của Mã Vân, Mạnh Kỳ và Mã Vân chắc chắn giúp một tay giấu con gái đi.


Cổ Khánh Nhất ngồi đối diện ba mình, lo sợ gọi một tiếng: "Ba, làm thế nào đây? Kiều Vi Nhã biết chuyện của con và Tiêu San rồi, hơn nữa, người bạn trai trước của cô ấy cũng quay lại, ba của Bảo Mặc là Chủ Nhiệm đại biểu nhân dân Tỉnh, dù là Tiêu San cũng không chọc nổi."


Ba Cổ chậm rãi đặt ly trà xuống, mắt lạnh nhìn con trai, đứa con này của ông không bằng một nửa của ông năm đó, cả bốn đứa không có đứa nào có tiền đồ.


Cổ Khánh Nhất nhìn ông chậm chạp không nói lời nào, càng thêm sốt ruột, ông già vẫn không nhanh không chậm như vậy, thế là sao? Dù hắn có quan hệ cũng so không được quan hệ vững vàng của nhà họ Bảo, nhà họ Bảo muốn tiền có tiền muốn thế có thế.


"Ba, ba nói một câu được không, vì Bảo Mặc mà bây giờ con đang bị xử phạt nặng, tạm thời cách chức ba tháng mà còn bị phê bình một lần, bộ quân phục của con có thể không giữ được."


"Phế vật! Chút chuyện này cũng gánh không nổi, anh vội cái gì? Lúc anh ở bên ngoài sao không nghĩ đến cục diện ngày hôm nay? Vì anh mà tôi phải lau mông cho anh bao nhiêu lần, Khánh Nhất, nếu không phải tôi chỉ có một đứa con trai là anh, tôi tuyệt đối sẽ không quản, được rồi, đừng hoảng hốt, chắc chắn Bảo Mặc cũng đang sốt ruột nghĩ biện pháp, vợ của anh không thể ở cùng hắn ta được, hai nhà bọn họ có huyết hải thâm thù!"


"Huyết hải thâm cừu!" Cổ Khánh Nhất không tin vào lỗ tai mình, lời ba nói rốt cuộc là có ý gì?
"Ngồi xuống!"
Cổ Khánh Nhất ngoan ngoãn ngồi xuống, bốn chữ huyết hải thâm cừu…. thật sự rung động.


"Người biết chuyện cũng không nhiều, thời điểm cải cách nếu ba không ở thành phố này cũng sẽ không biết, trong đây có rất nhiều khúc mắc, nói với con, con cũng không biết, mẹ của Bảo Mặc đã từng gọi cho ba muốn ba đáp ứng với bà ta nếu vợ con không ở cùng Bảo Mặc, chuyện của con bà ta sẽ hỗ trợ, lấy tiền bán căn nhà đưa cho hai mẹ con nó rời khỏi thành phố B, chỉ cần nó đi rồi, Tiêu San sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, cả đời này của tôi đều bị hủy trên tay anh rồi." Ông nhìn lướt qua con trai, nếu so sánh Tiêu San với Kiều Vi Nhã thì Tiêu San mang đến lực sát thương hơn, vì bảo toàn con trai ông chỉ có thể làm như vậy, chỉ cần Kiều Vi Nhã dẫn đứa con đi rồi, tất cả vấn đề đều giải quyết dễ dàng.






Truyện liên quan