Chương 57: Tự tìm

Editor: Hạ Y Lan
Cổ Khánh Nhất mang tâm trạng phức tạp trở về nhà của Tiêu San, Tiêu San nhìn dáng vẻ đầy tâm sự của hắn, giễu cợt nói: "Bị táo bón à? Hay đã xảy ra chuyện lớn gì? "


Cổ Khánh Nhất ngồi đối diện Tiêu San, cẩn thận đánh giá cô ta, trong đầu tự động hiện lên hình ảnh của Kiều Vi Nhã, hai người là hai loại phụ nữ khác nhau, Kiều Vi Nhã giống như một dòng suối trong suốt, một cái nhăn mày hay một nụ cười luôn luôn dịu dàng như gột rửa lòng người, mà Tiêu San lại như một đám lửa cháy hừng hực, nóng đến mức mỗi tế bào trên cơ thể cũng muốn bốc cháy theo, như thiêu thân bay vào lửa, cho đến khi thành tro bụi mới phát hiện đây là một con đường không lối về.


"Tiêu San, anh mới về nhà, ba tìm anh là muốn anh thương lượng với em một chút, chuyện của chúng ta….. có thể phải tạm hoãn lại, Kiều Vi Nhã......"


Tiêu San thét lên cắt ngang Cổ Khánh Nhất: "Anh lặp lại lần nữa! Ông già nhà các người đổi ý sao? Cổ Khánh Nhất, đứa bé trong bụng tôi là con của anh, anh dám đổi ý, có tin hay không tôi sẽ gây sức ép cho nhà họ Cổ các người! Bụng tôi sắp lộ ra rồi, anh còn muốn tôi chờ, không có cửa đâu! Bằng không anh đưa một trăm vạn đây, tôi sẽ đi phá bỏ nó, chúng ta cắt đứt quan hệ, đường ai nấy đi!"


"Tiền cửa hàng em còn chưa đưa, cái đó......"


"Con mẹ nó anh đừng có nhắc đến khoản tiền kia, không phải chính anh nói cửa hàng đó không phải của Kiều Vi Nhã nữa sao, anh cho rằng ngày ngày đều có công nhân ăn mặc rách nát đến khách sạn của tôi đòi nợ là vẻ vang lắm sao? Không phải anh nói Kiều Vi Nhã không có đầu óc ư? Tôi thấy người không có đầu óc chính là anh!"


available on google playdownload on app store


Tiêu San đứng lên đi tới trước mặt Cổ Khánh Nhất, lạnh giọng nói: "Cổ Khánh Nhất, tôi mặc kệ nhà họ Cổ các người nghĩ như thế nào, chỉ có hai con đường, một là đưa tôi một trăm vạn, tôi đi phá thai, chúng ta cắt đứt quan hệ, con đường thứ hai là lập tức tìm những món đồ kia rồi ly hôn với Kiều Vi Nhã!"


Tiêu San liếc mắt nhìn Cổ Khánh Nhất, thấy hắn ngây ngốc không phản ứng chút nào, càng thêm tức giận, khom lưng cầm gối trên sofa đập tới, Cổ Khánh Nhất không tránh né cứ để gối ôm đập tới rồi rơi xuống đất.


Cổ Khánh Nhất nhặt gối lên, thở dài một hơi, trời tạo nghiệp chướng còn có thể tha thứ, tự gây nghiệt thì không thể sống. Tất cả như hôm nay đều do hắn tự tìm.( Hạ Y Lan)


Cổ Khánh Nhất nhìn gương mặt bởi vì mang thai mà có những vết tàn nhan trên mặt của Tiêu San: "Tiêu San, cho đến ngày nay, em vẫn không tin tưởng anh sao? Anh nhất định sẽ kết hôn với em, chỉ là phải chờ thêm một thời gian nữa, chờ em sinh con xong rồi kết hôn cũng đâu có sao."


"Thúi lắm!" Thái độ không yên lòng của Cổ Khánh Nhất hoàn toàn chọc giận Tiêu San: "Không phải anh xem trọng thân phận và địa vị của tôi sao, nếu như lúc tôi kết hôn còn ôm thêm đứa con, sau này làm sao sống yên ổn ở thành phố B, anh không sợ người ta chê cười nhưng tôi thì sợ! Cổ Khánh Nhất, hôm nay anh phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, rốt cuộc anh có ly hôn không!"


Cổ Khánh Nhất nhìn Tiêu San tức giận đến đỏ mặt tía tai, sợ cô ta động thai liền vội vàng đỡ cô ta ngồi xuống, tận lực nhẹ giọng nói: "Tiêu San, anh nhất định kết hôn với em, nhưng em cũng phải suy nghĩ một chút, bây giờ anh không tìm thấy Kiều Vi Nhã thì sao ly hôn được, nếu như cô ta trốn suốt một năm hay nửa năm chẳng phải cũng giống như vậy sao, ý của ba anh là trước tiên phải dụ dỗ cô ta về nhà, sau đó sẽ nghĩ biện pháp buộc cô ta ly hôn, đồ cũng có thể thuận lợi nắm trong tay, em nói thử xem?"


Tiêu San nhìn Cổ Khánh Nhất, lời Cổ Khánh Nhất nói, cô ta chỉ tin một nửa, cảm giác Cổ Khánh Nhất có chuyện gạt cô ta.
"Có thật không? Nếu anh dám lừa gạt tôi, Cổ Khánh Nhất, anh nhất định phải ch.ết!"
"Yên tâm đi, anh thật sự có ý định kết hôn với em, em xem, mẹ anh thích em như vậy, sao anh có thể đổi ý?"


"Vậy anh tính làm sao tìm được Kiều Vi Nhã?"
"Anh đã nhờ mấy anh em trong bang đi tìm, ít nhất hai ngày sẽ có tin, ở thành phố B này có những nơi cảnh sát không thể tìm được nhưng chắc chắn không có nơi nào bọn họ không tìm thấy, trừ phi mẹ con bọn họ trốn trong hang chuột."


Tiêu San dần dần bình ổn cơn giận, chỉ một ngón tay lên bát đũa trên bàn: "Anh đi rửa chén đi, rửa xong rồi chúng ta xuống lầu đi một chút, suốt ngày ở đây cũng không tốt cho con."


Cổ Khánh Nhất gật đầu, cứ lừa gạt để Tiêu San đồng ý trước, sau đó sẽ tìm Kiều Vi Nhã, lừa Kiều Vi Nhã về nhà quan trọng hơn mọi thứ. ( Hạ Y Lan)
Suốt thời gian này, hai loại ý tưởng cứ giao chiến trong đầu hắn, cảm thấy hoa viên Đạm Đài gia so cục thịt trong bụng Tiêu San thì nặng hơn nhiều.


Nếu thật sự có được hoa viên, cùng lắm thì hắn không làm cảnh sát nữa, Kiều Vi Nhã rất dễ dụ, chỉ cần lời ngon tiếng ngọt một phen, sau đó dẫn Đồng Đồng đi chơi một vòng, cái gì cũng giải quyết.


Khi đó, hắn sẽ cùng Kiều Vi Nhã sinh thêm một đứa con, không có sự trói buộc của bộ quân phục, cùng lắm thì giao tiền trợ cấp xã hội, dựa vào quan hệ của ông già cũng không cần đóng bao nhiêu tiền.
*Trung Quốc sinh hai con sẽ bị phạt tiền, quân nhân thì bị phạt nặng hơn.


Về phần Tiêu San, đến bệnh viện tìm người nói đứa bé trong bụng cô ta bị dị dạng, dụ cô ta phá nó, chỉ cần không có đứa bé, Tiêu San cũng không thể nhảy nhót gì.


Nếu như  Kiều Vi Nhã cố ý ly hôn, hắn sẽ nghĩ biện pháp lấy được nửa căn nhà, sau đó cưới Tiêu San. Mặc kệ như thế nào, trong khoảng thời gian này, nhất định phải bảo mấy anh em trong bang tìm được hai mẹ con Kiều Vi Nhã, còn có mấy bức tranh chữ kia, hắn nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không đúng, sao Kiều Vi Nhã có thể biết người của quân đội, chẳng lẽ là lúc nhận đơn hàng rèm cửa nên biết? Không đâu, với quan hệ như vậy không đủ để Kiều Vi Nhã nhờ cậy giữ mấy thứ đó. ( Hạ Y Lan)


Cổ Khánh Nhất thu dọn nhà bếp, rửa sạch bát đũa, cởi tạp dề xuống, nở nụ cười kéo Tiêu San xuống hoa viên dưới lầu tản bộ.
Tối hôm đó, Cổ Khánh Nhất vẫn dịu dàng mềm giọng với cô ta như cũ, những chuyện không vui xảy ra trước đó hình như cũng tan thành mây khói.


Sáng sớm hôm sau, hai người ăn bữa sáng, Cổ Khánh Nhất dẫn Tiêu San đi khám thai như thường lệ.
Cổ Khánh Nhất cùng Tiêu San làm xong thủ tục kiểm tra, đối với Cổ Khánh Nhất chưa bao giờ xuất hiện, bác sĩ cảm thấy rất hứng thú, bác sĩ cười hỏi Tiêu San có phải Cổ Khánh Nhất là chồng cô ta hay không?


Tiêu San gật đầu thừa nhận.
Bác sĩ Đào không khỏi nhìn hắn nhiều hơn, Cổ Khánh Nhất cũng cười giả tạo đáp lại.


Bác sĩ Đào mỉm cười nói với hai người Tiêu San: "Hiện tại chiều cao của thai nhi ước chừng bảy mươi millimet, từ nha phôi đến móng chân, thân thể đã hình thành hoàn toàn. Các ngón tay và ngón chân cũng đã phân chia, một phần xương cốt bắt đầu thay đổi cứng rắn hơn, cũng xuất hiện khớp xương. Giai đoạn nguy hiểm của ba tháng đầu cũng đã qua, nhưng mà cô là sản phụ lớn tuổi, cho nên người làm chồng cần phải chăm sóc cho phụ nữ có thai nhiều một chút, nhất là ở phương diện ăn uống, phải chú ý dinh dưỡng, tốt nhất ăn nhiều trái cây theo mùa."


Cổ Khánh Nhất ngượng ngập gật đầu đồng ý, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của bác sĩ Đào, hắn cảm giác ánh mắt người bác sĩ này quá thâm thúy.
Tiêu San bảo Cổ Khánh Nhất ra ngoài chờ cô ta, nói có chút chuyện riêng tư cần bác sĩ Đào tư vấn.


Cổ Khánh Nhất đi ra ngoài, Tiêu San hỏi: "Bác sĩ Đào, nếu bây giờ tôi phá bỏ cái thai sẽ có hậu quả gì?"


Sắc mặt của bác sĩ Đào trầm xuống: "Tiêu San, đây không phải là trò đùa, cô là sản phụ lớn tuổi, hơn nữa lúc này đã qua ba tháng, không thể phá thai, muốn nạo thai, chỉ có thể làm phẫu thuật, phải biết thai nhi càng lớn tháng thì thương tổn cho người mẹ càng cao, nguy hiểm nhất là rất có thể bị xuất huyết, hơn nữa, sau khi phá thai sẽ dẫn đến các loại viêm, thậm chí là cả đời vô sinh, cô cần suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định, tôi thấy dáng vẻ chồng cô cao lớn, đối với cô lại nói gì nghe nấy, cũng đừng làm chuyện điên rồ."


Tiêu San cười nói: "Bác sĩ Đào, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút, thật vất vả mới có đứa bé này, sao bỏ nó được, bác sĩ là chuyên gia ở phương diện này, tất cả đều nghe bác sĩ, bác sĩ yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện ngốc nghếch gì đâu."


Bác sĩ Đào gật đầu, ánh mắt dường như dịu dàng hơn rất nhiều, viết nhanh số điện thoại vào tờ giấy đưa cho Tiêu San: "Đây là số điện thoại cá nhân của tôi, nếu như có chuyện gì cứ gọi cho tôi."


Tiêu San vui mừng nhận tờ giấy, để có được số của bác sĩ Đào là vô cùng khó khăn, bác sĩ chủ động đưa điện thoại lại càng không dễ dàng, phải biết, bác sĩ Đào là bác sĩ phụ khoa giỏi nhất thành phố B.
Tiêu San vội vàng lấy một tờ danh thiếp trong túi xách của mình đưa ra.


Bác sĩ Đào nhìn danh thiếp cười nói:"Thì ra là Tiêu tổng, thất kính, thất kính."
"Bác sĩ Đào, lúc bác sĩ cần nghỉ ngơi hãy đến khách sạn ngồi một chút, tôi mời bác sĩ ăn cơm."
"Được, chờ có thời gian đã." Bác sĩ Đào nhận danh thiếp, đứng lên đưa Tiêu San tới cửa.


Cổ Khánh Nhất đang chờ đến nhàm chán, hắn dằn tính tình nói: "Em vào xe đợi anh trước...anh đi xem mẹ của anh."
"Chúng ta cùng nhau đi." Hiển nhiên tâm tình của Tiêu San đang rất tốt.
Hai người cùng nhau đến khu nội trú thăm mẹ Cổ.


Mẹ Cổ vừa nhìn thấy Tiêu San tới đây, cặp mắt sáng lên, ánh mắt không chớp chăm chú nhìn vào bụng cô ta, giống như sau một khắc, cháu của bà ta sẽ chạy ra từ bụng của Tiêu San.


Bà kêu Tiêu San ngồi xuống, Tiêu San nói cho bà biết, hôm nay đến kiểm tr.a thai, mẹ Cổ hỏi: "Có phải thấy được hình dáng của đứa bé rồi không, đến lúc đó có thể tìm một chút quan hệ, xem thử là trai hay gái không?"


Tiêu San tràn đầy tự tin cười nói: "Dì à, dì có thể yên tâm một trăm phần trăm chờ bồng cháu đi, tình hình của cháu giống như lúc mang thai đứa con lớn của cháu vậy."
Bà cố ý phớt lờ một số từ, chỉ nghĩ đến cháu trai ngày mong đêm nhớ trong bụng Tiêu San, hận không thể bật dậy khỏi giường.


Nhiều năm về sau, trước khi bà ta nhắm mắt, quả thật vẫn luôn có đứa cháu trai bên cạnh, chỉ tiếc, đứa cháu trai bà ta tân tân khổ khổ nuôi lớn, trong những năm tháng bị tê liệt trên giường, không có chăm sóc cho bà ta một ngày, sau đó thường xuyên ra ngoài lại trở thành côn đồ, mà ba của Cổ Khánh Nhất thì bị đứa cháu trai làm tức ch.ết trong phòng ngủ, trở về tây phương, đến sáng hôm sau mới được người nhà phát hiện.


Nếu như bọn họ dự liệu được kết quả này, có còn ngày nhớ đêm mong cháu trai không? Ở dân gian lưu truyền một câu tục ngữ, không có con ngươi thì phải trông cậy vào hốc mắt đấy.


Lịch sử mấy ngàn năm của Trung Quốc, không biết có bao nhiêu gia tộc bị tiêu diệt cũng vì con cháu, tự hủy diệt cuộc sống hạnh phúc của mình chính là chuyện cười châm chọc nhất trên đời.






Truyện liên quan